Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 20: Boss đúng là boss



Mục Chính Phong sớm đã biết Tần Hải vẫn có ý với Nguyễn Gia Hân.

Nhưng sau khi Nguyễn Gia Hân kiên quyết từ chối, Mục Chính Phong cũng giả vờ như không có chuyện này.

Nhưng bây giờ xem ra, dường như Tần Hải vẫn chưa chết cái suy nghĩ gian xảo.

Mục Chính Phong cảm thấy cơn tức giận của mình đang bùng phát ra ngoài.

“Mặt người dạ thú, ỷ vào chức vụ để quấy rối tình dục, gia không giết chết cái đồ nghiệt chủng nhà anh.” Mục Chính Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Hà Chung liếc nhìn, sau đó lặng lẽ quay đầu lại, rõ ràng anh ta nhìn thấy khoảng cách giữa hai người kia vẫn có thể nhét một người nữa vào.

Sự lựa chọn mù quáng và tiêu chuẩn kép này của ông chủ cũng quá nghiêm trọng rồi.

Chiếc xe từ từ khởi động, trợ lý Hà hỏi: “Boss, muốn đuổi theo không?”

“Không cần.” Mục Chính Phong nở nụ cười xinh đẹp lại có chút nguy hiểm: “Tin tức đầu tư vào Hoa Ảnh đã lộ ra cho Tần Hải chưa? Tôi mang theo anh ta cùng chơi.”

“Vâng!”

Mục Chính Phong lại lấy điện thoại ra, sau khi kết nối, những lời nói được nói bằng một giọng du dương, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt kiêu ngạo này của anh: “Alo, là nữ thần xinh đẹp động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, hoa nhường, nguyệt thẹn, trăng tròn hoa thắm Tu Vũ đúng không?”

Bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Tu Vũ: “Aiyo, cậu Mục dụ dỗ nghìn người ở thành phố B tìm tôi có chuyện gì?”

Mục Chính Phong: “….”

Anh dụ dỗ cái shit ấy! Bạn của Nguyễn Gia Hân rốt cuộc học những từ ngữ xấu này ở đâu.

“Nghe cái tin vịt này ở đâu, quá đáng rồi đó!”

Mục Chính Phong thừa nhận trước đây mình ham chơi, oanh yến bên cạnh quả thực rất nhiều, nhưng anh cũng không phải là ngựa giống, không đến mức gặp đâu cũng ngủ. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Tin vịt? Ồ, vậy có lẽ người kia mà tôi nghe nói chỉ là có cùng họ cùng tên với anh!” Tu Vũ cười một tiếng.

Mục Chính Phong biết trong khoản thời gian khó thay đổi được ấn tượng của Tu Vũ với anh, vì vậy lùi bước: “Tối nay Nguyễn Gia Hân đi ra ngoài với ông chủ của cô ấy, cô có biết không?”

“Liên quan gì đến anh?”

“Ông chủ của cô ấy là một tên cặn bã, biến thái, sở thích lớn nhất chính là ngủ với nhân viên nữ, cô không muốn quan tâm đến tôi cũng được, nhưng cũng phải quan tâm một chút đến chị em tốt của mình đi!”

Tu Vũ nửa tin nửa ngờ nói: “Sao anh biết?”

“Từ trước đến nay tôi đối với Nguyễn Gia Hân không phải là chơi đùa, tất cả tai họa ngầm bên cạnh cô ấy tôi đều muốn biết.” Giọng nói của Mục Chính Phong có chút bá đạo: “Tôi không cho phép bất kỳ ai có ý đồ không tốt với cô ấy.”

Im lặng một lúc, Tu Vũ lại thở dài, thỏa hiệp: “Tôi hỏi cậu ấy xem!”

Theo tình hình trước mắt, Tu Vũ cảm thấy mình và Mục Chính Phong cũng có một điểm chung, chí ít cả hai đều muốn bảo vệ Nguyễn Gia Hân.

Mục Chính Phong cảm thấy an tâm hơn, tài nguyên tốt như vậy nhất định không được lãng phí.

Trợ lý Hà thầm cảm thán, boss quả nhiên vẫn là boss!

Tu Vũ gọi điện cho Nguyễn Gia Hân.

Sau khi điện thoại reo mấy tiếng, giọng nói nhàn nhạt của Nguyễn Gia Hân truyền đến: “Tiểu Lông Vũ, sao vậy?”

“Cậu đang ở đâu đấy?”

Nguyễn Gia Hân nhìn Tần Hải ở phía đối diện, thấp giọng nói: “Đi ăn ở bên ngoài với tổng giám đốc của bọn tớ.”

Hôm nay Tần Hải nói muốn ra ngoài gặp đối tác muốn đầu tư hạng mục mới, dẫn theo Nguyễn Gia Hân đến đây đợi một lúc, đối phương đột nhiên nói có chuyện không đến được, vì vậy Tần Hải nhân tình thế thái mời cô cùng ăn tối.

Nguyễn Gia Hân suy nghĩ một lúc sự tính toán này, trong lòng có chút không vui, nhưng lại không làm mất mặt anh ta.

Cô nghĩ nếu như cô không đồng ý, không biết lần sau Tần Hải còn ra những kế nào.

Sau khi đè thấp giọng nói với Tu Vũ mấy câu, Nguyễn Gia Hân ngẩng đầu lên nhìn Tần Hải, vẻ mặt mang theo sự xin lỗi: “Tần tổng, bạn của tôi muốn qua đây, anh không để ý chứ?”

Tần Hải cười, duy trì phong thái thân sĩ: “Đương nhiên là không để ý rồi.”

Nguyễn Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, bảo cô một mình dùng cơm với người đàn ông đối diện mấy tiếng đồng hồ cũng quá làm khó cô rồi.

Không lâu sau, Tu Vũ sải đôi chân dài đi đến.

Nhìn thấy Tần Hải, cô ấy giả vờ xin lỗi nói: “Anh Tần đúng không? Thật ngại quá, tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, không có bạn ở thành phố B, vì vậy có việc gì cũng chỉ có thể tìm đến Nguyễn Gia Hân, không làm phiền hai người chứ?”

“Không đâu, bạn của Quản Lý Nguyễn tôi cũng vô cùng nguyện ý làm quen, rất vui khi được gặp cô!” Tần Hải đưa tay ra.

Tu Vũ khẽ bắt tay: “Có được một vị sếp tốt như anh, đúng là may mắn của Nguyễn Gia Hân nhà chúng tôi.”

Cùng lúc đó, Nguyễn Gia Hân, người đã biết tỏng đức hạnh của hai người, trong lòng thầm trợn tròn mắt.

Sau một màn chào hỏi lịch sự, mấy người bắt đầu dùng bữa.

Trong khoảng thời gian này, Tần Hải rất muốn nói chuyện cùng Nguyễn Gia Hân, nhưng bị Tu Vũ chen ngang mấy lần, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, trò chuyện vui vẻ cùng với Tu Vũ.

Trong bữa cơm, Nguyễn Gia Hân ít nói rõ ràng không có cảm giác tồn tại,

Sau khi bữa tối kết thúc, Tần Hải đưa hai người về, còn nói đùa: “Cô Tu thật sự là một người vô cùng xinh đẹp và thú vị, xem ra cũng rất thích kết bạn, hay là sau này tôi và cô còn có Nguyễn Gia Hân tụ tập nhiều một chút, tôi cũng giới thiệu cho hai người một vài người bạn để làm quen.”

Tu Vũ cười haha: “Hiếm khi tôi mới trở về, công việc đều ở nước ngoài.”

Vì vậy Tần Hải đúng lúc lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Sau khi thấy xe của Tần Hải đã đi xa, ý cười trên khuôn mặt của Tu Vũ lập tức biến mất, quay đầu nghiêm túc nói với Nguyễn Gia Hân nói: “Tớ không thích ông chủ của cậu! Sau này cách anh ta xa một chút.”

Nguyễn Gia Hân cười: “Sao vậy? Lúc nãy không phải hai người nói chuyện rất tốt sao?”

“Tâm tư trong ánh mắt quá nặng, lúc ăn cơm, mở miệng khép miệng là muốn dụ dỗ tớ nói những chuyện mà tớ không muốn, cuối cùng còn muốn lấy tớ làm cái cớ để câu cậu đi, thật sự coi bà đây vừa mới vào đời sao.” Khuôn mặt Tu Vũ tràn đầy sự xem thường nói.

Lúc nãy Nguyễn Gia Hân vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện giao lưu, sớm phát hiện ra thỉnh thoảng trong mắt Tu Vũ lóe lên một tia không kiên nhẫn.

“Ừ, tên đó lúc tớ mới đến công ty đã muốn bao nuôi tớ, sau này sau khi bị tớ nổi giận, lại đổi thành theo đuổi.” Nguyễn Gia Hân thờ ơ nói.

“Cái đồ không biết xấu hổ như vậy, sao cậu không nói với tớ, vậy thì lúc nãy tớ đã sớm không thèm khách khí với anh ta rồi! Sao còn có tâm trạng nói nhiều với anh ta nữa.”

“Được rồi, nói thế nào thì cũng là sếp của tớ?” Nguyễn Gia Hân nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của cô ấy, khuyên giải một câu, lại bổ sung nói: “Đợi tớ bò lên được, cậu cứ nhìn xem tớ làm chết anh ta như thế nào!”

Hai chị em nhìn nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng xuất hiện một nụ cười khẩy.

Nguyễn Gia Hân lại trêu chọc Tu Vũ: “Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không phí công nha, ánh mắt tiến bộ rất lớn nha.”

“Ha, việc đấu đá trên con đường này của chúng ta cậu cho là còn ít sao? Tớ từ một model nhỏ nhoi châu á bị phân biệt đối xử bò lên được vị trí ngày hôm nay, chứng kiến vô số những kỹ nữ tâm cơ và loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm.”

Nguyễn Gia Hân kéo Tu Vũ đi vào nhà: “Tớ thật sự rất vui mừng vì nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không quên tấm lòng lúc đầu, vẫn giống như năm đó.”

“Đúng vậy, hai đứa bọn mình đã giao hẹn với nhau phải cùng đối phương thực hiện ước mơ….”

Bóng lưng của hai người bị ánh đèn ấm áp kéo dài ra, dường như lại quay về buổi chiều tà mưới mấy năm trước, hai cô gái da trắng bóc nhảy nhót trên đường đi học về, trên khuôn mặt là nụ cười hồn nhiên ngây thơ.