Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 37: Không đáng trong đờ



Chiếc ô tô màu đen chạy nhanh như điện trên con đường tưởng chừng không có điểm dừng, phong cảnh dọc đường vô tận.

Mục Chính Phong lái xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại trêu chọc Nguyễn Gia Hân đang ngồi ở ghế phó lái, cùng nhau thưởng thức phong cảnh, cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên, bầu không khí vừa mập mờ lại thoải mái.

Ba người ngồi ở hàng ghế sau lại có tâm trạng khác nhau.

Phương Nhất Vi đang ngồi ở giữa căn bản không thể bắt chuyện với hai người trước mặt, một mình lảm nhảm một lúc lâu thì phát hiện hai người bên cạnh cũng đang phớt lờ mình.

Anh ta nhìn Lục Cảnh mặt lạnh ngồi bên trái, lại nhìn Tu Vũ ngồi bên phải đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Phương Nhất Vi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, anh ta hét lên: “Lúc dụ dỗ tôi đến đây các người không phải như vậy, bây giờ gạt tôi tới tay rồi thì lại không trân trọng tôi, nếu không thì các người giết chết tôi đi? Chứ đừng bày sắc mặt cho tôi nhìn. Hừ!”

Nói cái gì mà cuộc sống tiêu diêu tự tại? Giả, tất cả đều là giả, một đám lừa đảo.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Phương Nhất Vi, khóe môi Tu Vũ cong lên, cô ấy tháo một bên tai nghe nhét vào tai anh ta: “Hừ! Cảnh đẹp như vậy, yên lặng ngắm mới thú vị.”

Ca từ tiếng Anh trầm thấp du dương văng vẳng bên tai, anh ta làm sao cũng cảm thấy như mình đang bị trêu chọc.

Nhưng mà bị ngắt lời như vậy cũng khiến anh ta yên lặng lại.

Lục Cảnh nhìn tương tác giữa hai người, sắc mặt càng thêm khó coi. Cách làm của người phụ nữ này thật là cao siêu!

Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân từ gương chiếu hậu nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt ở ghế sau, bọn họ ăn ý quyết định không dính vào.

Lục Cảnh bực bội nhắm mắt lại đánh một giấc, mắt không thấy tâm không phiền.

Một lúc sau, Phương Nhất Vi lại gần bên tai anh ta hỏi: “Anh Cảnh, chuyện chiếc xe Harley cậu nói lần trước còn giữ lời không?”

Lục Cảnh nhướng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt rất khó nắm bắt. Một lúc sau, anh ta lại nhắm mắt lại, phát ra một tiếng “ừm” lạnh lùng từ trong cổ họng. ngôn tình hay

Phương Nhất Vi cảm thấy vẹn cả đôi đường. Đến khi đó lái trên chiếc Harley đưa phụ nữ xinh đẹp đi hóng gió há chẳng phải vô cùng sung sướng sao?

Hai ngày sau, mấy người bọn họ cuối cùng đã đến đích của chuyến du lịch này, Yading.

Sau khi băng qua một số ngọn núi tuyệt đẹp, Mục Chính Phong đậu xe bên cạnh đền Trùng Cổ.

Phương Nhất Vi đang tung tăng chụp ảnh, hét lên, trông vô cùng phấn khích.

Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ đứng dưới bầu trời trong xanh ngắm nhìn ngôi làng Yading thanh bình yên ả.

Họ vô cùng may mắn khi đã đến đúng mùa.

Tháng 9 ở Yading, bầu trời trong xanh, những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, cỏ cây xanh mướt, màu sắc đậm đà giống như một bức tranh sơn dầu khiến ai đến đây cũng bất giác đắm chìm trong câu chuyện cổ tích về mây và mặt trời này.

Cách phía sau bọn họ không xa là hai bóng dáng cao ngất đang đứng sánh vai cạnh nhau.

Mục Chính Phong hỏi Lục Cảnh: “Rốt cuộc mấy ngày nay cậu bị làm sao vậy?”

Trước kia anh trai này luôn tươi cười như gió mùa xuân, nhưng hai ngày nay cứ như tủ lạnh, không ngừng phát ra khí lạnh.

Trong đầu Lục Cảnh vô thức hiện lên cảnh tượng ở thành phố C đêm đó.

Ngày hôm đó, sau khi Tu Vũ hôn anh ta xong, cô dùng ngón trỏ lướt nhẹ qua môi anh ta, mỉm cười đầy mê hoặc: “Lục Cảnh, gameover!”

Lục Cảnh tỉnh táo lại sau cơn bàng hoàng, lúc này cơn tức giận đột nhiên bốc lên cao, nhớ đến khoảnh khắc động tâm lúc đó quả thật giống như một trò cười.

Lúc này, Lục Cảnh mới hoàn hồn lại, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng: “Tôi chỉ cảm thấy có một số phụ nữ phải tránh xa một chút thì tốt hơn.”

“Tôi thấy mấy ngày nay người ta không quấn lấy anh nữa.” Mục Chính Phong nhướng mày.

Trước đây, Tu Vũ hở một tí là trêu chọc Lục Cảnh, nhưng hai ngày nay đã yên phận đi rất nhiều, nhưng kỳ lạ là Phương Nhất Vi lại nịnh bợ Tu Vũ. Hây, thật lộn xộn!

Nghe những lời Mục Chính Phong nói càng khiến Lục Cảnh bực bội.

Người phụ nữ kia nói xong gameover liền bỏ chạy lấy người, quả thật rất quá đáng mà, cô ấy coi Lục Cảnh anh là cái gì chứ.

Nếu Tu Vũ biết được suy nghĩ của anh Lục thì e rằng sẽ tức giận đến phun ra máu mất, người này bị sao vậy!

“Thứ cuộc đời không đáng bỏ qua nhất chính là cảnh đẹp ở thời điểm này... và người đẹp.” Mục Chính Phong vỗ vai người anh em: “Lục Cảnh, đừng sống trong quá khứ nữa.”

Dứt lời, anh đi về phía Nguyễn Gia Hân, để lại Lục Cảnh thẫn thờ nhìn câu chuyện cổ tích mùa thu một mình.

Sau khi Tu Vũ thấy Mục Chính Phong đi đến thì thức thời rời đi, nhân tiện kéo Phương Nhất Vi đi chụp ảnh cho cô ấy.

Mục Chính Phong gật đầu, đúng là một cô gái hiểu chuyện! Hy vọng sau này Lục Cảnh sẽ không hối hận.

Nhưng anh còn lâu mới nhắc, suy cho cùng cũng hiếm khi thấy anh Lục như vậy, dễ gì có cơ hội được thấy chứ!

Ngày hôm sau, mấy người bọn họ đi tham quan hồ Ngũ Sắc và hồ Ngưu Nãi.

Không giống với bất kỳ sông hồ nào họ từng thấy, hồ Ngũ Sắc và hồ Ngưu Nãi giấu mình trong không gian rộng lớn nhưng đầy bí ẩn, tĩnh lặng mà sâu thẳm, liêng liêng và xinh đẹp.

Bọn họ ngắm nhìn ngọn núi thiêng, yên tĩnh nhìn thời gian đang trôi qua, nhìn vạn vật biến đổi.

Mục Chính Phong nắm tay Nguyễn Gia Hân đứng bên hồ, nghiêm mặt phỏng vấn: “Cô Nguyễn, cô có thể phát biểu một chút suy nghĩ của mình về chuyến du lịch đến Yading này không?”

“Cảm giác thật không thể tin được! Thật tuyệt vời.” Nguyễn Gia Hân khá hợp tác, đôi mắt sâu thẳm và vô cảm được tôi luyện mấy năm qua giờ phút này lại sáng rực lên, giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, chọc Mục Chính Phong rung động.

“Những điều anh muốn làm nhưng chưa làm trước đây và những thứ đã mất đi, sau này anh sẽ bù đắp tất cả cho em.” Giọng nói của Mục Chính Phong dịu dàng mà kiên định.

Nguyễn Gia Hân quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, trầm mặc một lúc lâu: “Cảm ơn anh!”

Mục Chính Phong không lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn mặt hồ trong suốt và tinh khiết: “Nguyễn Gia Hân, dưới sự chứng kiến của bầu trời trong xanh, núi phủ tuyết trắng và ánh mặt trời ấm áp này, em có muốn ở bên anh không?”

Những người bên cạnh nghe thấy lời này có lẽ cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn họ không phải đã sớm đến với nhau rồi sao?

Chỉ có Nguyễn Gia Hân lập tức hiểu ý của anh, cô ngay lập tức mỉm cười trả lời: “Được!”

Nghe thấy câu trả lời nhanh chóng của Nguyễn Gia Hân, khóe miệng Mục Chính Phong nhếch lên, sau đó lại hỏi thêm một câu: “Vậy em có bằng lòng gả cho anh không?”

“Cút!”

Anh Mục bật cười, ôm chặt Nguyễn Gia Hân, nụ cười trên mặt còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời ở Yading.

Ba người đứng cách đó không xa vừa “cảm động lại cảm thấy vui mừng” nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Má nó, chạy hàng ngàn cây số đưa chúng ta đến đây để xem hai người thể hiện tình cảm hả...”

Phương Nhất Vi bị thồn cơm chó, dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay Tu Vũ: “Nữ thần, cô không ghen tị chứ?”

“Anh muốn làm gì?”

“Nếu cô ghen kỵ, vậy cô thấy tôi thế nào?” Khuôn mặt trẻ con của Phương Nhất Vi mỉm cười không thấy mặt trời.

Tu Vũ bình tĩnh nhìn trai đẹp họ Lục, sau đó thu hồi ánh mắt, mỉm cười khoa trương: “Hừ! Bà không ghen tỵ chút nào.”

“Hình tượng nữ thần đâu rồi? Cô là siêu mẫu quốc tế đó!” Phương Nhất Vi che mặt.

“Tiểu Vi Tử!” Tu Vũ đưa tay ra vò rối tóc Phương Nhất Vi: “Đừng mong đợi ở người phụ nữ coi cuộc đời như trò chơi như chị.”

Nói xong, Tu Vũ bước đôi chân dài bỏ đi.

Phương Nhất Vi có chút xấu hổ, phụ nữ thành thục quả nhiên rất khó đối phó!

Nghĩ đến chiếc Harley ngầu lòi kia, anh ta nghiến răng kiên trì đuổi theo: “Nữ thần ơi, nơi đẹp như vậy, cô không cảm thấy đặc biệt thích hợp để phát sinh một cuộc tình lãng mạn hay sao?”

Tu Vũ bị anh ta chọc cười: “Tiểu Vi Tử, đừng làm loạn nữa! Lấy ở đâu ra nhiều tình cảm như vậy? Gặp tình yêu không bằng gặp ma nhanh hơn đấy!”

Trong khi trêu chọc Phương Nhất Vi, Tu Vũ thỉnh thoảng lại quét qua bóng dáng cô đơn ở phía xa.

Nhưng từ đầu đến cuối, người đó cũng không liếc mắt về chỗ cô ấy.

Bạn thấy đấy, cuộc đời này có bao nhiêu lần được như ý muốn.