Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 38: Sóng gió sắp đến



Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân đã rời đi khoảng mười ngày, ngành tài chính ở thành phố B đã có một sự thay đổi đột ngột.

Tin tức về việc Tập đoàn Thịnh Thế ủy thác cho M • K mua lại Truyền thông Hoa Ảnh khiến người ta bàn tán xôn xao.

SC vừa hoàn thành cuộc hợp tác với Hoa Ảnh hơn nửa tháng trước, ngay lập tức rơi vào tình thế khó xử.

Mấy người bọn họ đang trên đường trở về thì nhận được tin báo.

Sau khi cúp cuộc gọi của cấp dưới, Nguyễn Gia Hân im lặng một lúc lâu.

“Sao vậy?” Mục Chính Phong ở bên cạnh hỏi.

“Thịnh Thế thu mua Hoa Ảnh, anh phụ trách sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Gia Hân, Mục Chính Phong cũng thu lại nụ cười: “Phải.”

Nghe thấy lời thừa nhận sảng khoái của anh, Nguyễn Gia Hân ngẩng người, cười khẩy một tiếng.

Cô đã sớm biết Mục Chính Phong có âm mưu, nhưng cô không ngờ nó lại cực đoan đến vậy, dường như muốn dồn SC bọn cô vào đường cùng.

Đám người Tu Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

Một lúc sau, lại nghe thấy Nguyễn Gia Hân nói: “Phía trước là thành phố C, em sẽ mua chuyến bay nhanh nhất trở về thành phố B.”

“Đã mua rồi!” Mục Chính Phong bình tĩnh nói.

Lần này Nguyễn Gia Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Phương Nhất Vi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: “Được rồi, được rồi, ngồi trong xe lâu như vậy cũng mệt quá đi, tôi nhớ chiếc giường KingSize của tôi quá.”

Sau khi đến thành phố C, Mục Chính Phong giao xe cho người trợ lý Hà toàn năng mà anh đã sắp xếp từ trước.

Sau đó, họ đáp chuyến bay vào tối hôm đó trở về thành phố B.

Lúc rạng sáng, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B.

Phương Nhất Vi vừa xuống máy bay liền hít một hơi thật sâu: “A!”

Đám người Mục Chính Phong tưởng anh ta bị làm sao, vội vàng nhìn anh ta.

Thì thấy Phương Nhất Vi dùng âm điệu trầm bổng như đang ngâm thơ nói một câu: “Mùi ô nhiễm!”

Không chút ngạc nhiên nhận được bốn cặp mắt xem thường.

Từ Yading trở về, sắc mặt bọn họ trông có vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không giống như lúc đi vô cùng hào hứng.

Xảy ra một số có vấn đề tình cảm, cũng có xảy ra một số vấn đề về công việc, còn Phương Nhất Vi đơn thuần bởi vì không khí ô nhiễm mà không vui.

Trợ lý Hà đang đợi ở bên ngoài sân bay, khi nhìn thấy sắc mặt của bọn họ thì rất kinh ngạc, bọn họ bỏ lại sự nghiệp lớn đi ngao du, chắc hẳn phải rất vui vẻ mới đúng, sao mà thấy bọn họ trông còn mệt hơn bình thường làm việc thế nhỉ.

Sau đó, Nguyễn Gia Hân từ chối yêu cầu đưa cô về nhà của Mục Chính Phong, Mục Chính Phong thở dài nhưng cũng không kiên trì nữa, anh bảo Hà Chung đưa Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ trở về nhà an toàn, còn mình thì đi nhờ xe của Lục Cảnh trở về.

Vừa vào nhà, Tu Vũ rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi: “Sao thế? Sao sắc mặt hai người còn thay đổi nhanh hơn thời tiết tháng sáu vậy, giây trước còn anh anh em em, tình chàng ý thiếp...”

Nguyễn Gia Hân không có thời gian để trả lời cô, cô thay giày đi vào phòng làm việc mở máy tính lên.

Sau khi đọc xong email gần đây, cô thở dài một hơi, cau chặt mày.

“Xảy ra chuyện gì hả?” Tu Vũ vòng hai tay lại, dựa vào khung cửa hỏi.

“Cứ coi là vậy đi! Cũng khá lớn đấy.” Nguyễn Gia Hân xoa mi tâm, cũng không lảng tránh: “Lần này SC của chúng tớ đã đầu tư hàng tỷ đồng vào truyền thông Hoa Ảnh, nói không hay chính là mất cả chì lẫn chài, vốn gốc không lấy lại được.”

“Có liên lụy đến cậu không?”

“Cũng có thể! Tớ không chắc nữa.” Nguyễn Gia Hân nghĩ đến tính cách của Tần Hải thì lòng chùng xuống.

Tu Vũ nhớ đến cuộc đối thoại ở trong xe ở ban ngày thì không khỏi sửng sốt: “Mục Chính Phong làm hả? Tên đàn ông thối này sao lại dám độc ác với cậu như vậy?”

“Tớ cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy. Từ lúc bắt đầu anh ấy đã nhắc nhở tớ không được nhúng tay vào.” Tuy nói là nói như vậy nhưng Nguyễn Gia Hân vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

“Vậy mà cậu còn...”

“Hết cách rồi, Tần Hải quyết tâm kéo tớ xuống nước.” Nguyễn Gia Hân có chút phiền não: “Có thể ngay từ đầu anh ta đã đánh chủ ý lên tớ rồi.”

“Tên khốn nạn.” Tu Vũ tức giận chửi một câu.

“Không sao, mặc dù kế hoạch đầu tư đứng tên tớ, nhưng tớ không tham gia vào toàn bộ quá trình. Có lẽ sau khi Tần Hải trúng thầu thì đắc ý vênh váo, tưởng không có sơ hở cho nên mới đồng ý phép năm của tớ, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì anh ta sẽ không để tớ đi đâu.” Nguyễn Gia Hân xoa dịu cơn tức giận của Tu Vũ.

“Nói như vậy, lần này Mục Chính Phong đưa cậu đi là để giúp cậu hả.”

“Ai biết được? Những người này đều là hồ ly tinh, cũng không đúng, Tần Hải có lẽ là một con lợn tinh. Bằng không, sao có thể để cho người ngoài đào hố mình thành như vậy, còn mình thì ngày ngày dụng tâm đi đối phó với người của mình, quá bản lĩnh luôn!”

Tu Vũ còn đang lo lắng cho Nguyễn Gia Hân thì bị câu cà khịa của cô chọc cười ra tiếng.

Bản thân Nguyễn Gia Hân cũng vừa tức giận vừa buồn cười: “Thôi quên đi, ngày mai đến công ty kiểm tra tình hình vậy.”

……

Khu làm việc của SC những ngày gần đây vô cùng ngột ngạt.

Tâm trạng u ám của Tần Hải cơ hồ bao trùm cả SC.

Khi Nguyễn Gia Hân trở về thì đến bộ phận hành chính trả phép, sau đó không ngoài dự liệu lập tức bị Tần Hải gọi đến văn phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám Nguyễn, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao cô lại về muộn như thế hả?” Tần Hải tức giận nói.

Nguyễn Gia Hân trợn to hai mắt, phải bay về tận đây mới tính là nhanh hả? Bệnh thần kinh.

Nhưng mà trước mặt anh ta thì cô vẫn rất đúng mực: “Xin lỗi Tần tổng, hôm qua sau khi nhận được tin tôi đã cố gắng trở về nhanh nhất có thể.”

Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình có chút vấn đề, Tần Hải dịu giọng lại: “Tổng giám Nguyễn, không phải tôi nhằm vào cô mà chỉ là vì hai ngày nay công ty xảy ra quá nhiều chuyện thôi.”

“Tôi hiểu mà.”

“Nếu cô đã trở về, vậy thì mau bắt đầu làm việc đi! Chuyện của Hoa Ảnh, cô thấy sao?”

“Chúng ta phải kịp thời ngăn chặn khoản lỗ lớn hơn trước khi mọi thứ còn chưa kết thúc. Nếu Thịnh Thế thu mua Hoa Ảnh đã là kết cục đã định, vậy thì chúng ta cần bứt ra càng sớm càng tốt!”

“Tốt lắm, tôi cũng có suy nghĩ giống cô. Chuyện này chỉ có giao cho cô thì tôi mới yên tâm được.”

Vào thời điểm có bao nhiêu người đầu tư vào Hoa Ảnh và SC thì chỉ có một mình Nguyễn Gia Hân lên tiếng phản đối, lúc đó Tần Hải đã gạt đi, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Chỉ là, cả hai đều ăn ý không đề cập đến chuyện này.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Nguyễn Gia Hân vội vàng trở về văn phòng bắt tay vào làm việc.

Trong sự việc lần này, truyền thông Hoa Ảnh cũng không phải cố tình lôi người xuống nước cùng chết, mà thực ra muốn dựa vào việc đầu tư vào dự án này để trở mình.

Nhưng từ lúc bắt đầu Mục Chính Phong đã tính toán hết rồi, về điểm này cũng khiến Nguyễn Gia Hân rất khâm phục.

Người khác có lẽ nghĩ Mục tổng của MK không lộ diện, nhưng vẫn luôn ở phía sau kiểm soát mọi chuyện, bằng không sao anh có thể dự đoán chính xác như vậy, nào ngờ người ta đã đi tham quan du lịch tổ quốc từ lâu rồi.

“Mục Chính Phong, anh được lắm!” Nguyễn Gia Hân vừa trở về đã đối mặt với cục diện rối rắm như vậy, làm việc cả buổi sáng, cô sắp cắn nát môi rồi.

Nhưng mà chuyện này còn chưa xong thì lại có chuyện khác đến.

Nguyễn Gia Hân đang đau đầu không biết phải giải quyết đống hỗn độn trước mắt này thế nào thì đã có người tìm tới cửa.

“Tổng giám Nguyễn, người của trụ sở SC đã đến rồi, họ mời cô vào phòng họp.” Trợ lý thận trọng mở cửa đi vào thông báo.