Khấu Đầu Tóm Được Bạn Trai

Chương 5



37.

Có lẽ là bệnh nghề nghiệp của Tạ Hành phát tác.

Dù tôi có giải thích là tôi có bằng lái đáng tin thế nào.

Anh vẫn bắt tôi lái thử một đoạn trước mặt anh, kiểm tra xong mới cho phép tôi lái xe về nhà.

Sau đó, tôi bị anh ép ngồi vào ghế lái.

Lúc đó, tôi dựa người vào ghế.

Một chân anh nâng lên, nửa quỳ ở bên cạnh tôi.

Một tay chống lên kế bên đầu tôi, một tay khác anh vòng qua trước ngực tôi, cầm lấy dây an toàn cài lại cho tôi.

Tôi chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể thấy sườn mặt anh gần trong gang tấc cùng với bộ râu được cạo nhẵn nhụi của anh.

Xuống một chút, là yết hầu hơi nhúc nhích của anh, còn có cả xương quai xanh ẩn hiện dưới cổ áo.

Tiếp đó...

Tiếp đó anh đã cài dây an toàn cho tôi xong.

Sau khi cài xong còn không quên vỗ vỗ bả vai tôi.

“Nào, lái một đoạn đi, anh xem em lái.”

Tôi:...

Sát thủ đường lớn, có bằng lái nhưng “không kinh nghiệm” đang ngồi trên ghế lái, khóc không ra nước mắt.

Tạ hành ngồi ở ghế phụ gần với tôi nhất, nhìn tôi cầm chìa khóa, sờ loạn trái phải trong xe.

Vào lúc tôi khó khăn lắm mới nổ được máy xe, lại đột nhiên nhào về phía tôi.

Đúng vậy, không lầm đâu,

Đúng là bổ nhào về.

Lúc chân tôi còn chưa kịp nhả phanh ra, anh đã quay người, xém chút nữa ngã nhào lên người tôi.

Cách một lớp áo len dệt, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực phát ra từ trên mặt anh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vải, vào thẳng da tôi. Tiếp đó, cảm giác tê dại truyền từ eo ra khắp người rồi lên tới đỉnh đầu.

Tiếp đó, tôi đột nhiên bị trượt xuống một đoạn.

Có lẽ là do quán tính.

Đầu anh không di chuyển theo tôi.

Vậy nên mặt anh lập tức ghé sát ngay eo tôi.

Tôi thừa nhận, trong vài giây mặt anh ghé sát eo tôi, não tôi như muốn nổ tung.

Não bộ trống rỗng, khung cảnh trước mắt nhòe đi như cái TV màn hình hỏng, không nhìn được gì, cũng chẳng nghe được gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm trên làn da anh hệt như những gì tôi từng tưởng tượng.

Vậy nên tôi hoàn toàn không thể phản ứng lại.

Anh chỉ đơn thuần chỉnh lại ghế dựa cho tôi mà thôi – dùng phương thức chỉnh ghế mà tôi tưởng tượng.

Vì anh điều chỉnh rất nhanh, sau đó liền ngồi dậy khỏi người tôi, nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn toàn ngồi dậy hẳn.

Cả người anh vẫn duy trì một độ nghiêng nhất định hướng về phía tôi, dùng một khoảng cách tuy gần nhưng cũng không quá gần, nói nhẹ bên tai tôi một câu.

“Trước khi lái xe phải điều chỉnh khoảng cách của ghế dựa, chữ học xong trả lại cho thầy hết rồi à?”

Tôi:...

Mẹ kiếp, người này hư thật!

Tôi nghi ngờ anh đang trêu đùa tôi, nhưng tôi không có chứng cứ!

38.

Dựa theo cốt truyện bộ não tôi tự biên kịch lúc trước.

Chỉ cần trên đường tôi giả vờ không thành thạo, tùy tiện phanh gấp một cái.

Tạ Hành sẽ trực tiếp ngã vào lòng tôi.

Tiếp đó, anh sẽ thuận theo tỏ tình với tôi.

Tưởng tượng một chút, chàng trai tuấn tú như ánh mặt trời thẹn thùng nằm lên đùi cô gái trẻ.

Khi anh ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc của anh và ánh đèn đường chiếu rọi hòa lẫn vào nhau.

Tôi lập tức cảm thấy tôi lại có động lực phấn đấu.

Nhưng suốt dọc đường đi.

Anh không cho tôi cơ hội đó.

Bởi vì anh ngồi ở ghế phó lái, phổ cập cho tôi khóa học về các quy định an toàn giao thông cùng với các mẹo lái xe.

Bao gồm cả việc làm sao để dự đoán thông tin đường đi, làm sao để quay đầu xe, làm sao để dừng xe mà không khiến cho người ngồi bị xóc nảy...

Dạy khá tốt.

Cuối cùng, còn vươn tay chỉ tôi tới một vị trí đỗ xe khá là đẹp.

Có thể dễ dàng đỗ xe vào chính giữa một cách ngay ngắn.

Sau đó vô cùng vui vẻ nói với tôi.

“Ngày mai có thể tự đi rồi. Hôm nay muộn quá rồi, anh không lên nhà em nữa, về nhà nhớ chụp bằng lái cho anh xem.”

Có lẽ anh đã bị ám ảnh bởi những hành động lần trước của tôi.

Lúc nói chuyện, người cũng không ngồi trước mặt tôi.

Mà bước xuống xe, vỗ vỗ tay lên nóc xe, cách một lớp xe nói chuyện với tôi.

Đi lên trước còn không quên nhắc nhở tôi ngày mai ra khỏi nhà sớm một chút. Nói nếu ra khỏi nhà bằng thời gian lúc đi xe máy điện thì nhất định sẽ bị kẹt đường.

Tôi cảm thấy anh đã trả thù tôi.

Thật đó.

39.

Tôi cân nhắc tạo ra cơ hội mới để kéo dài khoảng thời gian chung đụng giữa tôi với Tạ Hành.

Dù sao chỉ nhìn thoáng qua khi đi đường thì không đủ để biểu đạt tình cảm và sự mê luyến về nhan sắc mà tôi dành cho anh.

Vì thế, tôi khóc lóc nói cho Tạ Hành gửi cho anh một tin nhắn. Điểm mấu chốt là giải thích rằng kĩ năng lái xe của tôi không đủ tốt và tôi là người dễ hoảng loạn khi lái xe trên đường.

Mục đích là mời anh ngày hôm sau có thể vui lòng đến chỉ tôi lái xe lần nữa.

Nhưng chờ đợi cả nửa ngày.

Anh chỉ nhắn lại cho tôi một câu.

Tạ Hành: Thật sự không được, xe máy điện cũng rất tốt, còn không sợ bị kẹt xe.

Tôi:...

Cuộc trò chuyện này không tiếp tục nổi nữa rồi!

Tôi cảm thấy bệnh nghề nghiệp của anh lại tái phát rồi. Chắc là cảm thấy tôi không thể lái xe trên đường được, cho nên không tiếp tục khơi dậy khả năng của tôi, mà khuếch đại tình trạng ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi sáng.

Mục đích chính là để tôi biết khó mà lui.

Chiêu lạt mềm buộc chặt này của anh rất tốt, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

A, đàn ông.

40.

Tôi chụp màn hình cho bạn thân xem.

Trọng điểm là muốn hỏi cô ấy tôi phải làm sao để đối phó chiêu lạt mềm buộc chặt của anh.

Nhưng phía đối diện im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng sâu sắc hỏi tôi.

Đêm khuya tĩnh lặng dạy cậu lái xe, trọng điểm là dạy cậu lái xe hay là đêm khuya tĩnh lặng.

Tôi vỗ đầu một cái, như bừng tỉnh ra.

Đi sớm cũng chẳng có ích lợi gì, cũng chỉ có thể đưa tôi tới dưới cửa công ty.

Buổi tối về nhà mới là tuyệt nhất.

Tôi liền bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến với bạn thân mình.

Sau đó quyết đoán gửi cho Tạ Hành một tin nhắn, nói tôi có thể tự mình xử lí, buổi sáng anh bận thì cứ lo việc của anh, không cần để ý đến tôi. ngôn tình tổng tài

Tạ Hành càng dứt khoát hơn.

Trực tiếp hỏi địa điểm công ty tôi, nói rằng chiều sẽ đón tôi tam làm.

Nhìn đi, mọi người nhìn đi!

Am hiểu về người đó rất có tác dụng đối với chiêu lạt mềm buộc chặt!

Lúc này tôi mới uyển chuyển tỏ vẻ có thể hiểu vì tính chất công việc anh bận rộn. Bên kia lập tức chủ động muốn bồi thường cho tôi, muốn đưa tôi về nhà.

Sau khi về nhà còn có thể làm chút gì đó.

Nên ăn cơm, tập lái xe, lên lầu, và nên làm gì sau lúc đó nữa.

Chị đây sẽ không để cho anh có cơ hội rút lại lời nói.

Tôi vui vẻ trang điểm, lái xe máy điện đi làm.

41.

Tạ Hành là người đúng giờ.

Ngay khi tôi vừa tan làm, anh đã bảo anh đang ở dưới cửa công ty tôi.

Tôi vội vàng lao xuống khỏi tòa nhà.

Tạ Hành đang đứng ở bên đường lớn đối diện.

Dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn.

Trạng thái trông có vẻ rất tốt.

Tôi dẫm lên đôi giày cao gót của mình, lộc cộc chạy qua đường.

Sau đó, tôi nhìn thấy Tạ Hành hơi nhíu mày.

Tiếp theo, tôi và anh đồng thời hỏi đối phương cùng một câu hỏi.

Tôi hỏi anh: “Xe anh đâu?” Anh hỏi tôi: “Xe em đâu?”

Tôi:...

Tạ Hành:...

Tôi bắt buộc phải thừa nhận.

Mỗi lần tôi và Tạ Hành gặp mặt.

Đều có thể làm mở mang kiến thức của tôi.

Bởi vì từ câu nói trong miệng Tạ Hành.

Tôi có thể hiểu là, ngày hôm qua anh bảo đưa tôi về nhà là có ý gì.

Tôi cho rằng Tạ Hành bảo tới đón tôi sẽ là anh mở cửa xe anh ra, để tôi ngồi ở ghế phó lái, sau đó hai người bọn tôi sẽ cùng nhau về nhà.

Mà Tạ Hành lại cho rằng tôi hiểu anh tới đón tôi nghĩa là sau khi anh tan làm, sẽ qua chỉ tôi lái xe, sau đó đưa tôi về nhà.

Dù sao cũng là tôi đề nghị trước, Tạ Hành cũng coi như là đã đồng ý yêu cầu của tôi.

Chỉ là thời gian không đúng mà thôi.

42.

Lúc ấy, giữa tôi và Tạ Hành.

Có ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu rọi.

Có hơi ấm của ánh đèn đường vừa được bật sáng.

Có bóng hình cao lớn của Tạ Hành đan xen với bóng hình nghiêng nghiêng của tôi.

Giữa hai chúng tôi, chỉ thiếu duy nhất một chiếc chìa khóa xe.

Vấn đề là, xác suất bắt taxi thành công vào giờ cao điểm buổi chiều là bao nhiêu?

Tôi nhìn thông báo trong ứng dụng bắt taxi, có 78 người đang xếp hàng trước bạn.

Khép nép hỏi Tạ Hành.

Tôi trả tiền để anh ấy thuê một cái xe máy điện có được không?

Tạ Hành nhìn tôi, thở dài một tiếng.

Sau đó nói với tôi.

“Đi thôi.”

Tôi tung tăng chạy tới điểm thuê xe máy điện.

Nhưng rồi tôi bị Tạ Hành xách cổ áo nhấc lên.

Là thật sự bị xách đó.

Tôi vừa bước được một bước.

Đã có cảm giác cổ bị căng lên.

Cả người đột nhiên mất cân bằng, nghiêng bên này, ngả bên kia.

Sau đó, ót của tôi đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Giày cao gót của tôi còn dẫm lên thứ gì đó mềm mại nhưng cũng hơi gập ghềnh.

Nếu tôi đoán không lầm.

Thì chắc là chân Tạ Hành...

43.

Tạ Hành bị sức lực và trọng lực của tôi dẫm đau phải hít sâu một hơi.

Đừng hỏi vì sao tôi nghe được rõ ràng như vậy.

Tôi thật sự nghe thấy được.

Vì dù gì lúc ấy cả người tôi cũng lọt thỏm trong lòng ngực Tạ Hành.

Đầu của anh tựa lên đỉnh đầu tôi.

Hơi thở từ mũi anh phả vào mái tóc tôi.

Một cánh tay anh còn gác lên bả vai tôi.

Hình ảnh vốn dĩ sẽ rất lãng mạn – nếu giày cao gót trên chân tôi không dẫm lên mu bàn chân anh.

Đúng vậy.

Chính là giày cao gót.

Hơn nữa còn là đôi giày cao gót mà Tạ Hành tặng để đền bù cho tôi thay cho đôi bị mắc kẹt ở cống, là đôi bán chạy nhất trên Taobao.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết rốt cuộc tôi nên tiếp tục hình ảnh ái muội có thể thu hẹp khoảng cách giữa cả hai hay nên dịch chân ra, hỏi anh có muốn đến bệnh viện một chuyến hay không.

Tạ Hạnh phản ứng nhanh hơn tôi.

Anh vẫn duy trì tư thế xách tôi.

Trước tiên dịch chân ra.

Sau đó nhăn mặt hỏi tôi.

“Em muốn đi đâu.”

Tôi chột dạ chỉ về phía bên cạnh.

“Thuê xe máy điện...”

Tạ Hành ngơ nửa ngày, sau đó mới hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói với tôi.

“Anh nói đi thôi là đi đến đồn cảnh sát.”

Tôi lập tức hoảng sợ túm chặt cánh tay Tạ Hành.

“Oan uổng quá anh trai, hôm nay em lái xe có đội nón bảo hiểm mà! Anh không thể phạt tiền em được!”

Có lẽ Tạ Hành đã bị năng lực nhận biết mọi chuyện của tôi chọc giận rồi.

Dĩ nhiên cũng có thể là do bị tôi dẫm quá đau nên không muốn nói chuyện nữa.

Hoặc cũng có thể là bị tôi làm cho cảm động đến mất đi lý trí.

Nói tóm lại, sau khi tôi liều mạng kêu oan xong.

Anh dùng một tay để gỡ bàn tay đang nắm chặt tay anh của tôi, sau đó thuận thế cầm lấy cổ tay tôi, quay đầu dắt tôi đi.

Cầm!!! Tay! Cổ tay!

Tôi đi theo phía sau anh.

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Mẹ ơi, con gái mẹ có tiền đồ rồi!

Đã có thể dựa vào thực lực của bản thân để cua được đàn ông!