Khấu Đầu Tóm Được Bạn Trai

Chương 6



44.

Thực ra tới tận hôm nay tôi mới biết được, đồn cảnh sát của Tạ Hành không xa công ty tôi lắm.

Vậy mà anh vẫn xách cổ tôi đi tới bãi đậu xe, nhất quyết không buông tay.

Không chỉ không buông tay, còn dùng tay còn lại móc ra chìa khóa xe trong túi quần, còn giúp tôi mở cửa ghế phó lái.

“Lên xe đi, anh đưa em về.”

Tôi thuận miệng vâng một tiếng.

Đôi mắt mở lớn nhìn bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay mình.

Chết cũng không chịu buông ra.

Tạ Hành theo ánh mắt tôi nhìn thoáng qua.

Sau đó hệt như chuột dẫm phải đuôi mèo.

Tay lập tức thả lỏng ra.

Không chỉ buông tay ra.

Người còn bước sang bên cạnh một bước nhỏ.

Là thật đó. Hệt như một trái bóng dẻo dai rơi xuống đất rồi lại nảy lên.

Trực tiếp nảy qua bên cạnh một đoạn.

Vừa nhảy vừa nói xin lỗi tôi.

“Thật ngại quá, không để ý.”

Tôi hệt như một lão già háo sắc chiếm tiện nghi của con gái nhà lạnh tận 800 năm, vừa âm thầm cử động cổ tay, vừa chép miệng tỏ vẻ chưa đủ.

“Không sao, không sao, bằng không lần tới để em kéo anh cho?”

Có lẽ là biểu tình của tôi quá đáng khinh.

Mãi cho tới lúc lái xe ra khỏi gara, vành tai Tạ Hành vẫn còn chút ửng hồng.

45.

Muốn theo đuổi ý trung nhân phải rèn sắt khi còn nóng.

Tôi lần nữa chân thành nhờ Tạ Hành dạy cho vài mẹo lái xe.

Sau đó lấy lí do phải lên lấy chìa khóa, ý đồ kéo anh vào trong thang máy, giao lưu tình cảm.

Có lẽ Tạ Hành bị ám ảnh với câu nói “phải có một người bị cưa đổ” của tôi.

Tình nguyện hi sinh chiếc xe anh yêu cho tôi tập luyện.

Cũng nhất quyết không muốn đi lên lầu cùng tôi nửa bước.

Vậy nên cuối cùng tôi không thể không lấy câu nói kinh điển “Tới cũng tới rồi”, đi vòng qua xe nắm lấy tay anh.

Lúc này anh cũng không đột nhiên ngồi xổm xuống nữa.

Nhưng lúc tôi vòng qua, không cẩn thận đạp phải vạch mức của chỗ đỗ xe.

Hơn nữa do tôi lo Tạ Hành sẽ chạy trốn, nên tốc độ chạy cũng rất nhanh.

Chỉ hơi bất cẩn chút, đầu đã lao về phía Tạ Hành.

Tôi thề.

Lúc đó Tạ Hành thật sự muốn đỡ tôi.

Thậm chí anh còn lùi về sau nửa bước, bù lại cho tốc độ của tôi, có thể giúp anh đỡ lấy tôi dễ dàng hơn.

Nhưng tôi ngã xuống với góc độ thật sự quá mức xảo quyệt.

Tuy anh thành công đỡ được tôi.

Nhưng tôi cũng thành công áp mặt vào lòng ngực anh.

Cơ mà mũi của tôi lại đập vào trước mặt của tôi.

Tôi còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác ngại ngùng và tim đập nhanh khi được bạn trai ôm.

Đã hoảng hốt phát hiện ra.

Máu mũi của tôi để lại một đường dài trên áo sơ mi của anh.

Việc đã đến nước này, tôi cũng đã hiểu rõ.

Theo đuổi người khác tốn tiền.

Theo đuổi Tạ Hành tốn mạng.

Tôi nhìn ngực Tạ Hành bị máu của tôi dây thành một đường dài, thậm chí còn thoáng qua một suy nghĩ.

Nếu anh không kịp thời bắt lấy tôi.

Khoa cấp cứu của bệnh viện có lẽ sẽ trở thành ngôi nhà vĩnh viễn của chúng tôi.

46.

Vốn dĩ tôi muốn lấy lý do giúp anh giặt sạch áo để bắt anh lên lầu. Sau đó lấy cớ còn quần áo, ép anh quang minh chính đại bước vào nhà, tuyên bố chủ quyền.

Nhưng Tạ Hành vẫn kiên quyết từ chối tôi.

Lúc gần đi còn dặn đi dặn lại cả trăm lần.

Bảo tôi nhớ trả xe lại, đừng lái nữa.

Nếu thật sự muốn đi xe thì anh ấy sẽ tới đón tôi.

Còn an ủi tôi là anh ấy không nghi ngờ kĩ thuật lái xe của tôi, mà là lo lắng cho nhân phẩm của tôi.

Dù sao thì người có thể tự làm mình chảy máu mũi dưới tình hình đó thật sự rất ít.

Dĩ nhiên, những lời sau đó tôi cũng không quá tập trung nghe.

Mọi sự chú ý của tôi đều dồn vào câu nói đầu tiên của anh.

Anh nói:

“Nếu em thật sự muốn lái xe, ngày mai anh sẽ lái xe qua đây đón em đi làm, nhân tiện cho em lái một đoạn.”

Anh! Tới! Đón! Tôi!

Tôi cố gắng lâu như vậy!

Cuối cùng bạn trai tôi cũng thông suốt rồi!

Bắt đầu từ ngày mai, tôi đã có người đưa đón đi làm rồi!

Vì quá vui vẻ, nên đầu óc tôi không hoạt động/

Trực tiếp vỗ ngực khoác lác với Tạ Hành rằng tôi không lái xe của anh không, ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng cho anh.

Tôi làm.

Tôi nói rất sảng khoái.

Tạ Hành còn đồng ý sảng khoái hơn.

Chưa đợi đầu óc tôi hoạt động, thẳng thắn thừa nhận kỹ thuật nấu ăn của tôi là số âm.

Thì đã thấy Tạ Hành mỉm cười nhìn tôi.

Nói một chữ.

“Được.”

Sau đó tôi đã bị sắc đẹp làm cho mê mẩn.

Dù sao thì lúc ấy khoảng cách giữa tôi và Tạ Hành cũng rất gần.

Bởi vì anh còn đang cầm giấy bịt mũi lại cho tôi, giúp tôi chặn máu lại.

Vậy nên, tôi và anh gần như là đối mặt ngồi trên sô pha.

Anh mỉm cười, đôi mắt cong cong lên, khóe mắt, đuôi lông mày đều toát ra dáng vẻ như một yêu nghiệt đầy mê hoặc.

Khiến cho đầu óc tôi hoảng loạn, gương mặt cũng nóng lên.

Đợi tới khi tôi kịp phản ứng lại rốt cuộc đã đồng ý điều gì.

Thì Tạ Hành đã đứng trước cửa, nói với tôi “Một lời đã định.”

47.

Tôi thật sự rất buồn phiền.

Thật sự.

Có kinh nghiệm xém chút nữa là đốt bếp.

Tôi cũng không dám thử thách với những thực đơn dễ làm cho người mới được vlogger đề cử nữa.

Tôi lựa chọn món đơn giản nhất là cháo trắng nấu trong nồi cơm điện.

Còn lục tung để tìm hộp đựng thức ăn giữ nhiệt ra.

Chuẩn bị ngày mai xuống dưới lầu mua thêm hai cái bánh quẩy gói lại.

Coi như tôi tự làm.

Dù sao tôi cũng chỉ nói là sẽ mang bữa sáng cho anh.

Chứ không nói là bữa sáng do tôi tự nấu.

Kế hoạch khá tốt.

Nhưng tôi đã đánh giá cao thời gian thức dậy của mình, lại xem nhẹ thời gian ra khỏi nhà của Tạ Hành.

Vậy nên lúc tôi ngồi trước quán bán đồ ăn sáng cố gắng cắt bánh quẩy và gói bánh bao lại thành hình dạng đẹp mắt.

Một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

“Em đang làm gì vậy?”

Tôi trả lời mà không thèm suy nghĩ.

“Gói bữa sáng.”

Sau đó, một bàn tay vươn từ sau đỉnh đầu tôi xuống, cầm lấy một miếng bánh quẩy trong hộp cơm của tôi, vừa nhai vừa đi vòng qua ngồi xuống trước mặt tôi.

Điểm mấu chốt là vừa nhai vừa cười tôi.

“Vậy nên đây chính là bữa sáng em tự mình làm cho anh?”

Tôi:...

Tôi thật muốn chết đi một lần.

Thật sự.

Tôi không thể nào sống tiếp được nữa!

48.

Tôi cố gắng giải thích với Tạ Hành.

Cháo là do tôi tự nấu.

Chẳng qua những thứ khác tôi không biết làm.

Mới không thể không dùng tới hạ sách này.

Vừa nói, còn vừa giơ hộp đựng đồ ăn giữ nhiệt ra cho Tạ Hành xem.

Lấy lại trong sạch.

Tạ Hành đóng hộp cơm lại cho tôi, thuận tay xách túi lên.

“Biết rồi, cháo là em nấu, còn lại là do em mua, nên đều tính là của em.”

Anh lại có thể lấy hết những câu thoại vốn thuộc về tôi nói như thể đương nhiên.

Khiến tôi trong phút chốc không biết đáp lại như nào.

Điều quan trọng là.

Con người này vừa đứng lên, vừa vươn tay về phía tôi.

Vừa vươn tay, vừa nhìn tôi trưng cầu ý kiến.

“Vậy nên, bây giờ chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Sau đó tôi bị anh kéo lên, ấn vào ghế phụ.

Tạ Hành xoay chìa khóa, nghiêng đầu nâng cằm về phía tôi.

Tôi không biết vì sao, theo ánh mắt của anh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.

“Còn có ai tới à?”

Tôi vừa mới nói xong, quay đầu lại, cả người Tạ Hành đã ghé sát bên cạnh tôi. Một tay chống bên cạnh đầu tôi, tay khác vòng qua ngực, giống như muốn ôm lấy tôi.

Có kinh nghiệm từ lần trước.

Tôi cũng đoán được anh muốn làm gì.

Nhưng lần trước do tôi ngồi ở ghế lái, nên mặt của tôi và anh ấy gần như song song với nhau, tiến sát lại thật sự rất gần.

Lần này thì lại khác.

Lần này anh ngồi ghế lái, có thể dễ dàng thắt dây an toàn cho ghế phó lái.

Vậy nên, sườn mặt của anh gần như dí sát lại trước miệng tôi.

Nói cách khác, tôi chỉ cần hơi nhích người lên phía trước.

Là có thể thực hiện được mục tiêu đầu tiên bạn thân đề ra cho tôi.

Trực tiếp hôn lên.

Tôi thực sự rất rối rắm.

Tình cảm và lý trí đều đang kêu gào trong đầu tôi, bảo tôi mau xông lên.

Nhưng tôi sợ.

Tôi thậm chí còn có thể nhìn rõ hơi thở từ mũi tôi phả vào thái dương anh, thậm chí còn thổi khiến mái tóc anh khẽ phất phơ một chút.

Nhưng tôi vẫn không dám chu môi ra.

Hôn, hay là không hôn.

Đây là cả một vấn đề.

49.

Có một trận chiến trong não của tôi.

So với tôi, Tạ Hành có vẻ mưu mô hơn nhiều.

Anh không chút do dự nào.

Sau khi cài dây an toàn xong lập tức quay đầu,

Tôi cứ như vậy trơ mắt nhìn môi hôn phớt qua khuôn mặt anh.

Đúng vậy, anh trực tiếp dí sát mặt vào môi tôi.

Hoàn thành vấn đề tôi luôn rối rắm, hôn hay không hôn.

Tôi ngây người.

Thật sự.

Tôi chỉ tự hỏi xem mình có nên ăn đậu hũ của anh hay không.

Hoàn toàn không ngờ tới.

Một ngày nào đó, mình thật sự có thể ăn được đậu hũ!

Có lẽ là do quán tính.

Cũng có thể là do anh bị khoảng cách giữa anh và tôi dọa sợ.

Sau khi Tạ Hành chủ động để tôi hôn, liền ngây người tại chỗ.

Mọi người đều biết, điểm cao nhất trên mặt là mũi.

Mà Tạ Hành sau khi cọ sườn mặt phớt qua miệng tôi.

Thì dừng lại ở vị trí mặt đối mặt với tôi.

Nói cách khác, lúc ấy khoảng cách giữa mũi của anh và mũi của tôi.

Kỳ thực là không có chút khoảng cách nào.

Không! Khoảng! Cách!

Mũi anh chạm vào chóp mũi tôi.

Cả người anh đè trên người tôi.

Tay anh còn đang chống bên cạnh đầu tôi, chỉ cần hơi dịch qua một chút là có thể chế trụ ót của tôi.

Tôi cảm thấy,

Lúc này, tôi không muốn bỏ lỡ cảnh tượng này vì bất cứ chuyện gì.

Tôi sẽ không còn độc thân nữa.