Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 2: Kẻ thù xuất hiện



Sơ Tình cứ vậy đi rất lâu cuối cùng thấy có ánh sáng nơi cuối sơn cốc kia, cô nhìn ra bên ngoài cảm thấy khá kinh ngạc, hóa ra đi ra khỏi sơn cốc này là một cái thác nước và một khoảng trời rộng lớn không khí vô cùng trong lành, cảnh sắc thiên nhiên như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Sơ Tình còn chưa kịp định thần thì vô tình nhìn thấy những lôi điện trùng trùng điệp điệp đánh xuống một con vật nhỏ lông màu đỏ như máu còn có chín cái đuôi đang phe phẩy trong không trung, lôi điện càng đánh xuống ngày một mạnh uy lực không ngừng tăng cao, những lôi điện xoáy thẳng vào cơ thể của con vật nhỏ kia một cách cuồng bạo nhất không thứ gì có thể chống đỡ được.

Sơ Tình đứng ngẩn người ra thầm nghĩ trong đầu [Đây chẳng phải là lôi kiếp trong truyền thuyết hay sao?! Mình đoán bừa vậy mà lại đoán trúng thật rồi, con vật nhỏ kia có chín đuôi, lông lại màu đỏ như máu rất có thể nó chính là cửu vĩ thiên hồ đang độ kiếp để phi thăng, thật không ngờ có ngày mình lại tận mắt chứng kiến được cảnh tượng ngàn năm có một này.]

Hiếm khi có thể tận mắt chứng kiến quá trình một vị tu chân giả nào đó vượt lôi kiếp phi thăng thành tiên nên Sơ Tình không dám gây tiếng động nào cả, cô lẳng lặng đứng nấp một góc trong sơn cốc nhìn ra bên ngoài xem con vật nhỏ kia vượt kiếp như thế nào.

Từng tia lôi điện đánh trực tiếp vào người của Yên Cảnh khiến hắn đau đớn toàn thân, cảm giác như bị ai đó lột da rút xương đau đến tận xương tủy khiến anh không thở nỗi, bộ lông màu đỏ như máu của Yên Cảnh đã bị lôi điện đánh vào tả tơi trong vô cùng đáng thương.

Yên Cảnh tập trung dùng yêu lực để bảo vệ cơ thể mình trước lôi điện nhưng có vẻ với cường độ lôi kiếp lúc này rất vô ích, anh cố gắng tịnh tâm gồng mình hứng chịu những đạo lôi kiếp có uy lực ngày một tăng lên giáng xuống trong vật vã.

Lúc sắp chịu hết nổi thì Yên Cảnh lại tự trấn an bản thân mình [Đã chịu được 74 đạo lôi điện rồi chẳng lẽ cam tâm bỏ cuộc sao, mình nhất định phải cố gắng thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi mà có thể phi thăng thành tiên, có thể sống cuộc đời tiêu diêu tự tại được người đời tôn kính chứ không phải sợ hãi coi khinh như kiếp yêu hồ trước đây.]

Lại thêm một đạo lôi kiếp đánh xuống người của Yên Cảnh, lần này uy lực mạnh đến nỗi khiến anh bị đánh rơi xuống đất nằm thôi thóp luôn.

Yên Cảnh không cam tâm lại dùng yêu lực tỏa ra bao lấy cơ thể, anh ngẩng đầu nhìn lên vòng xoáy vần vũ trên trời bằng ánh mắt kiến định rồi lao lên trời tiếp tục đối đầu với lôi kiếp.

“Ầm.”

Lại thêm một đạo lôi kiếp giáng xuống đánh Yên Cảnh một lần nữa rơi xuống đất, lần này có lẽ uy lực của lôi điện lại tăng lên, anh nằm bẹp trên mặt đất một lúc mới có thể ngồi dậy rồi lao lên tiếp tục đối đầu với lôi kiếp.

Đạo lôi điện thứ 79 đánh xuống khiến cho một tảng đá to lớn gần đó bể nát ra thành từng mảnh chứng tỏ uy lực cực kỳ lớn, cả người của Yên Cảnh run rẩy lên vật vả, đến lúc này anh gần như không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng Yên Cảnh phải dồn toàn bộ yêu lực để đối đầu với lôi kiếp thì kẻ thù không đội trời chung của anh đột nhiên xuất hiện.

Một con rắn màu đen có đuôi màu đỏ từ đầu bò đến rồi hóa thành hình người, hắn mang một khuôn mặt rất điển trai chẳng khác nam nhân bình thường là mấy khiến cho Sơ Tình ngây cả người ra.

Con rắn kia nhìn thấy Yên Cảnh đang chịu lôi kiếp thì lên tiếng cười nhạo hắn “U là trời, ngươi cần gì mà phải đem cả mạng sống của mình ra cược như thế hả Yên Cảnh? Ngươi đúng là làm ta cảm thấy rất buồn cười đường đường tam công tử của tộc hồ yêu không muốn lại chạy đến nhân giới tu luyện đòi phi thăng hóa thần để rồi phải chịu cảnh đau đớn vật vã như thế này đúng là ngu ngốc hết chỗ nói mà.”

Yên Cảnh cố gắng mở mắt ra khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt là Dật Lạc thì cả kinh, xưa nay anh và cái tên Dật Lạc này luôn tranh đấu với nhau nến bây giờ hắn ta mà ra tay đánh lén thì có khi Yên Cảnh thật sự bỏ mạng chứ đừng nói đến chuyện tu luyện lại từ đầu.

“Xẹt xẹt…ầm.”

Tia sét thứ 80 đánh xuống khiến Yên Cảnh bị đánh văng vào vách núi anh rơi hộc máu rơi xuống, cả người run rẩy không thở nỗi nữa, anh nằm bẹp dí trên mặt đất không còn sức ngồi dậy nữa, hơi thở vô cùng yếu ớt thôi thóp đến đáng thương.

Dật Lạc nhìn thấy Yên Cảnh như thế thì nhếch môi mỉm cười rồi lên tiếng “Yên Cảnh à nếu ngươi đã muốn chết như thế hay là để ta giúp ngươi một tay nhé, cần gì phải tự hành hạ bản thân mình như thế chứ.”

Dật Lạc đưa tay lên trong lòng bàn tay hắn tỏa ra thứ khói màu đen nhìn qua là biết là yêu pháp rồi, hắn xoay cổ tay đánh về phía của Yên Cảnh.