Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 12: Bị quan sát?



Cái gì đây? Sao tự dưng cô ta lại xuất hiện ở đây vậy chứ.. Diệp Kiều Loan.

"Anh Phong Thần.. em tìm anh đã rất lâu rồi, không nghĩ anh lại đang ở trong một khu vườn xinh đẹp đến nhường này, nếu được anh có thể dẫn em đi tham quan khu vườn có được không?"

Diệp Kiều Loan vừa mới chào hỏi Diệp Kiều Linh xong đã lập tức dời ánh mắt của mình sang Phong Thần đổi chủ đề khác để bắt chuyện với anh, cô ta tỏ ra e thẹn rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc sang một bên.

"Nếu thích thì cô tự đi mà xem, tôi không rảnh."

Nhưng nào ngờ Phong Thần đáp trả lạnh lùng, không để tâm tới người phụ nữ có tâm hồn xấu xí này.

"Anh.. sao anh lại tuyệt tình với em đến như vậy chứ.. chỉ là em muốn anh dẫn em đi tham quan thôi.. mà cũng khó khăn đến thế sao?"

"Tôi không có hứng mà nếu cô muốn coi đến thế thì tôi có thể bảo thư ký của tôi dẫn cô đi xem."

"Anh.." Diệp Kiều Loan đột nhiên cứng họng khó chịu nhíu mày một hồi sau đó liền quay sang lườm nguýt Diệp Kiều Linh để trút bớt cơn tức giận của cô ta sang cô.

Diệp Kiều Linh nằm không cũng dính đạn, trong lòng chỉ cảm thấy tức cười nhưng không biết nên làm gì, nhìn ánh mắt sắc bén đầy thù địch kia chỉ khiến cô biết lắc đầu ngao ngán.

Lúc này, Diệp Kiều Linh mới huých tay vào người của Lương Gia Quốc, ghé sát miệng mình vào tai người ta mà thì thầm.

Mặt khác, Lương Gia Quốc thấy Diệp Kiều Linh có vẻ như muốn nói điều gì đó nên tự giác cúi người xuống để lắng nghe cô.

"Này theo anh người phụ nữ kia, anh thấy cô ta thế nào hả?"

"Rất xấu!" Lương Gia Quốc không ngại thẳng thắn nói ra suy nghĩ riêng của bản thân cho Diệp Kiều Linh nghe.

"Hả?" Diệp Kiều Linh đơ người, ngạc nhiên quay sang mà chớp chớp mắt liên tục nhìn Lương Gia Quốc, ý của cô không phải như vậy mà. Cô chỉ là muốn hắn đánh giá con người thực sự qua vẻ bề ngoài xinh xắn kia của cô ta mà thôi.

Không nghĩ rằng tên này lại thẳng thắn như vậy, quả nhiên người này cô tuyệt đối không thể xem thường được.

"Tôi đã nói rồi làm phiền Diệp tiểu thư đây biết tự trọng đừng bắt tôi phải làm theo yêu cầu của cô." Phong Thần trừng mắt nhìn Diệp Kiều Loan nói.

Bộ dạng hiện tại của Phong Thần mà nói bây giờ có thể nói là rất tức giận, đặc biệt là người phụ nữ này quả thực dai như đỉa không thể không khiến anh cảm thấy chán ghét.

"Anh Phong Thần.. em chỉ là.. em muốn.. cái đó.." Diệp Kiều Loan lúng túng nói không hoàn chỉnh nổi một câu, cứ sợ hãi mà ậm ừ mãi khiến cho Phong Thần thực sự càng thêm chán ghét chỉ muốn một lần quăng cô ta ra khỏi đây cho xong.

Diệp Kiều Linh thấy được khung cảnh trước mắt liền bắt đầu hóa thân thành Conan suy luận.

Tình hình hiện tại bây giờ là Diệp Kiều Loan đang nũng nịu đòi Phong Thần dẫn đi xem phong cảnh trong cái khu vườn "xinh đẹp" đến ngứa mắt này nhưng mà Phong Thần, tên nam chính được bà tác giả của bộ tiểu thuyết này ưu ái đến hết phần thiên hạ kia lại không chịu, cứ nhất quyết muốn bạn gái mình là thư ký riêng của hắn dẫn cô ta đi thay mình.

Cứ cái đà này một tí nữa thôi, cô chắc chắn nữ chính sẽ từ đâu đó xuất hiện và câu chuyện tình tay ba sẽ được bắt đầu. Một tràng những tình tiết kịch tích, gây hú hồn cho người đọc sẽ được diễn ra.

Quả nhiên chưa gì đúng năm phút sau, Tịnh Khả Như từ cổng chính của khu vườn bước vào, đến gần ôm lấy cánh tay của Phong Thần một cách rất tình cảm, mỉm cười nhẹ nhàng như một ngôi sao nhỏ tỏa sáng giữa hàng vạn ngôi sao lấp lánh khác giữa bầu trời đêm tĩnh mịch.

"Anh cứ làm em tìm nãy giờ." Tịnh Khả Như đỏ mặt nhìn Phong Thần, ngọt ngào nói.

"Xin lỗi vì đã khiến em phải đi tìm anh giữa đêm như thế này, em tiếp khách từ nãy đến giờ cũng mệt rồi phải không? Có đói không để anh kêu người làm gì đó cho em ăn?" Phong Thần ngọt ngào vuốt má Tịnh Khả Như nhẹ nhàng cất tiếng nhưng ánh mắt lại hướng về Diệp Kiều Linh quan sát.

Một màn kịch ngập tràn cẩu lương của cặp đôi không biết để ý tới những người xung quanh kia đã khiến cho một vài thành phần phản diện cảm thấy khó chịu. Tất nhiên người cảm thấy khó chịu và gai mắt nhất ở đây không ai khác chính là Diệp Kiều Loan.

"Ơ.. cô cũng ở đây sao Diệp Kiều Linh, cả chủ tịch Lương nữa, thật trùng hợp!" Tịnh Khả Như đột nhiên lái sang chào hỏi phía bên Diệp Kiều Linh và Lương Gia Quốc đang đứng khiến cả hai đều hơi giật mình nhẹ, vì phép lịch sự tối thiểu nên cả hai đã giơ tay thân thiện vẫy chào để đáp lại lời chào hỏi của cô ta.

"Ha ha.. phải phải thật trùng hợp!"

Còn chưa kịp chào hỏi xong thì một màn kịch xung đột bất ngờ được diễn ra trước ánh nhìn của nhiều người đang có mặt tại đó.

Diệp Kiều Loan vì quá đỗi tức giận không thể chịu nổi một màn tình cảm trước mặt mình đang được chứng kiến nên liền xông đến hất bàn tay đang nắm lấy bàn tay của người đàn ông mà cô ta cho rằng là của cô ta ra, sau đó không ngần ngại mà đẩy mạnh người ta ngã xuống đất.

Tịnh Khả Như kinh ngạc với sự tấn công đầy bất ngờ của Diệp Kiều Loan, cô ta đã không thể giữ vững được cơ thể của mình đang bị tấn công một cách vô tội vạ, rất nhanh liền ngã sụp xuống đất, cả chân tay và bộ đầm trắng xinh đẹp của cô ta nhanh chóng đều bị nhiễm bẩn bởi đất cát.

Được chứng kiến cảnh tượng mà mình không thể ngờ tới, Diệp Kiều Linh hơi ngạc nhiên mà "ô" lên một cái, hai ngón tay lập tức được đưa lên miệng che đi và trưng ra biểu cảm "cảm thấy cực kì hết hồn" của mình.

Cứ nghĩ chỉ là tức giận trong âm thầm thôi chứ, không nghĩ tới Diệp Kiều Loan lại trực tiếp xô đẩy thẳng tay Tịnh Khả Như như vậy, cũng mạnh bạo quá đi rồi!

"Cô đang làm cái trò gì thế?" Phong Thần tức giận quát thẳng vào mặt Diệp Kiều Loan, sắc mặt trông vô cùng u ám và lạnh lẽo xuất hiện khiến người khác có cảm giác hoảng sợ.

Sau đó Phong Thần tiến đến đỡ Tịnh Khả Như đứng dậy rồi hỏi han cô ta nhưng vì mắc chứng sạch sẽ nên anh đã sai người phủi đất cát trên người của Tịnh Khả Như xuống rồi dặn dò quản gia đưa cô ta về phòng thay đồ.

Riêng anh thì ở lại để giáo huấn cô ả to gan lớn mật này. To gan thật dám bắt nạt người phụ nữ của anh trước mặt anh, thật sự muốn chết?

Không do dự nhiều lời, Phong Thần lập tức lao tới bóp cổ Diệp Kiều Loan, gân xanh nổi hết đầy trên mặt thể hiện rõ sự tức giận của mình thẳng thừng gằn giọng lên uy hiếp.

"Cô muốn chết?"

"Đừng mà.. tha cho em, em thực sự không.. cố.. ý!" Diệp Kiều Loan cố gắng dùng sức của mình mà chống cự lại đôi bàn tay đầy nguy hiểm của Phong Thần nhưng càng cố thì càng không có cách nào xoay chuyển được đôi bàn tay rắn chắc khỏe mạnh ấy.

Mặt khác, Diệp Kiều Linh và Lương Gia Quốc đứng một bên chứng kiến cảnh tượng hiên ngang bóp cổ người khác của Phong Thần, thay vì hoảng sợ lo lắng như những người khác thì cả hai lại trông rất dửng dưng như chẳng có gì quan trọng!

"Anh không có ý cản anh ta lại sao, dù cho cô ta có xô đẩy Tịnh Khả Như đi chăng nữa thì cô ta vẫn là phụ nữ mà? Anh thật sự cứ đứng đó nhìn mà không có ý định cản lại?" Diệp Kiều Linh dùng tay nghịch vài lọn tóc của mình, dửng dưng cười đùa nói không ngại thể hiện sự phấn khích đang dâng trào trong người của mình lúc này.

"Tại sao tôi phải làm thế trong khi chuyện này chẳng có liên quan gì đến tôi?" Lương Gia Quốc sắc mặt trông như không có gì to tát xảy ra vô cùng thản nhiên trả lời.

"Nhưng cô ta sẽ chết đấy?"

"Chết thì cứ chết thôi!"

Câu nói đầy máu lạnh của Lương Gia Quốc khiến cho Diệp Kiều Linh vô cùng bất ngờ mặc dù cô biết tên này không phải dạng tầm thường gì nhưng mà dường như nó còn hơn như thế, cứ như thể chuyện sống chết của người khác đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả!

Hai chân dường như chẳng còn sức lực, Diệp Kiều Loan từ thế giãy giụa kịch liệt dần dần chuyển sang buông lỏng, như thể không còn một tí sức lực nào cả.

Phong Thần như cảm nhận được liền buông tay ra sau đó lạnh giọng cất tiếng: "May cho cô hôm nay cô còn sống, nếu như để Khả Như biết tôi giết chết cô thì nhất định cô ấy sẽ không vui cho nên tốt nhất là cô nên cảm ơn cô ấy đi, nhờ cô ấy mà cô còn giữ được cái mạng này đấy!"

Tiếng nói cười đùa lạnh lẽo đầy mỉa mai của Phong Thần đã khiến cho trái tim của Diệp Kiều Loan tan nát, thấu lạnh cả con tim như có rét xuyên qua người. Cứ ngỡ như trái tim đã chết lặng không còn linh hồn trong cơ thể này nữa.

"Đúng là thứ hạ tiện không biết xấu hổ!" Dứt câu, Phong Thần liền xoay người rời đi, trước khi đi còn sẵn tiện trừng mắt nhìn hai người đứng ở một bên kia quan sát mình từ nãy đến giờ.

Mặt khác, sau khi coi xong cảnh tượng thê thảm vừa rồi của Diệp Kiều Loan, Diệp Kiều Linh đưa tay lên bờ môi căng mọng của mình mân mê ngẫm nghĩ.

Vậy ra tình tiết mới của nguyên tác chính là Phong Thần tức giận muốn giết chết Diệp Kiều Loan để xả giận cho Tịnh Khả Như chứ không phải là bị chuốc say nữa.

Nhưng mà cô có cảm thấy hơi lạ một chỗ, đó là vừa rồi trong lúc đang tình cảm với Tịnh Khả Như, lúc bóp cổ Diệp Kiều Loan và cả khi sai người đưa Tịnh Khả Như đi, tại sao Phong Thần lại cứ liên tục hướng ánh mắt về cô hoài vậy chứ, thật quá kì lạ mà!

Không lẽ là đang dè chừng cô muốn thăm dò biểu hiện của cô ra sao để xem cô có còn tình cảm với anh ta hay không?

Nếu thực sự như vậy thì cũng quá nực cười đi bởi vì Diệp Kiều Linh thật sự đã chết còn cô chỉ là một linh hồn lạ xâm nhập vào thân xác này mà thôi.

Nhưng ngay tại thời điểm này Diệp Kiều Linh không biết rằng trong quá trình cô đang mải mê suy nghĩ thì tại một nơi khác có một người đàn ông lạ mặt đang theo dõi cô từ trên tầng cao của tòa dinh thự kia.

Tất cả mọi cử chỉ, mọi biểu cảm và cả hành động của cô đều bị thu hết vào tầm nhìn của người đàn ông đó, không bỏ sót bất kì một thứ gì dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.