Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 11: Nhưng cố tình đem khoảng cách thổi đi rất xa(5)



Hôm sau, Chu Y Y tỉnh lại, trái tim vẫn ẩn ẩn đau, cái loại đau đớn này quá mức kịch liệt, làm cho người khó mà quên được, giống như một hồi bi kịch dài, rõ ràng phim đã kết thúc, nhưng cô vẫn bị mắc kẹt ở trong bộ phim đó chưa ra được.

Rửa mặt xong, cô gọi Chu Thiến Thiến còn đang say giấc dậy, Chu Thiến trước khi xuống giường, ở trên giường lăn lộn một lúc, mới chịu đứng dậy để đi rửa mặt.

Đến cửa phòng, Chu Y Y nhổ sạc điện thoại đang được sạc ở trong phòng ra, ấn khởi động lại máy.

Đợi một chút liền nhận được 2 tin nhắn gửi đến.

Một cái là của Lý Trú.

Một cái là của Tiết Bùi.

Lý Trú: 【 Chào buổi sáng, tối hôm qua cậu ngủ có ngon không? 】

Tiết: 【 hôm qua tớ chờ vài tiếng, tại sao không gọi điện cho tớ. 】

Nhìn thấy Tin nhắn của Tiết Bùi, đau đớn vẫn còn trên ngực như lan tràn ra toàn thân.

Hai giây sau, Chu Y Y xóa tin nhắn này đi.

Trên đường ngồi tàu điện ngầm đến công ty, Chu Y Y cứ như vậy cùng Lý Trú nói chuyện một câu lại một câu, chỉ trong chốc lát, Lý Trú nói rằng hắn sắp có cuộc họp, vì vậy cuộc trò chuyện của hai người cứ thế kết thúc.

Người trưởng thành nói chuyện phiếm, luôn bắt đầu câu chuyện một cách ngẫu nhiên, kết thúc cũng rất đột ngột.

Tới công ty, các đồng nghiệp đang vây lại nói chuyện phiếm, đề tài chính là mấy ngày nghỉ này mọi người làm cái gì. Chu Y Y không cùng bọn họ nói chuyện phiếm, chào hỏi liền ngồi vào chỗ làm việc.

Nghỉ lâu như vậy, công việc chất chồng chờ cô xử lí, cô vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi ngay lập tức làm việc, nhưng không biết vì sao cô vẫn bị nhắc đến tên trong câu truyện của họ.

Chị Phương của bộ phận tài vụ hướng đến cô, hỏi: "Y Y, quốc khánh em về nhà đi xem mắt có phải không, có muốn chị giới thiệu cho em một người không?"

Chu Y Y lắc đầu liên tục: "Cảm ơn ý tốt của chị Phương, nhưng mà em thật sự không cần."

"Người địa phương ở Bắc Thành đó nha, có hai căn hộ ở quốc lộ ba, các phương diện điều kiện đều khá tốt, nhưng mà là người hơi khó tính, hiện tại thấy tuổi của mình đã khá lớn, muốn tìm một cô gái tốt, chị thấy em liền cảm thấy thích hợp, dịu dàng ít nói, điềm đạm lại ngoan ngoãn.

Một đồng nghiệp nam bên bộ Thị trường ở bên phụ hoạ theo: "Chị đừng nói công ty của chúng ta nhiều phụ nữ như vậy, vừa nhìn thấy Chu Y Y liền cảm thấy vô cùng thích hợp để cưới về, tạm thời không nói có đẹp hay không, nhưng vừa nhìn đã thấy vô cùng an phận, không giống loại người mỗi ngày tan tầm liền ăn chơi ở hộp đêm, sau cưới về nhà bóng người cũng không thấy, càng đừng nói đến sẽ giặt quần áo với nấu cơm."

Chu Y Y đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm, cô nghĩ không có nữ nhân nào sẽ cho đó là một lời khen ngợi đâu.

Hiều Vân làm cùng một phòng với cô lên tiếng: "Sao lại có loại người khoe khoang như anh cơ chứ, hoá ra anh cưới vợ về nhà để làm bảo mẫu sao, tỉnh đi, với đồng lương ít ỏi của anh, thì có ai có thể nhìn trúng anh......"

"Hả, không phải, tại sao đột nhiên lại công kích tôi, lời tôi nói không phải sự thật sao?"

Chu Y Y sắc mặt trở lên lạnh lẽo, mang tai nghe lên, lời nói lãnh đạm: "Ngại quá, tôi muốn làm việc, phiền mọi người nói nhỏ thôi."

Tai nghe cũng không truyền đến bất kì bài khát nào, cho nên cô còn có thể nghe được tiếng rời đi của nam đồng nghiệp kia, nàng công vị khi thấp thấp nghị luận thanh, tâm tình sáng sớm của Chu Y Y liền hoàn toàn bị huỷ hoại hết.

Bởi vì 3 giờ chiều có một cuộc họp, Buổi sáng Chu Y Y vẫn luôn làm nhanh PPT, tháng 9 tổng kết công việc còn có phương án mở rộng của tháng 10 vẫn chưa có thông tin gì, trưa cô cũng không ngủ, cơm cũng chỉ vội vàng ăn hai miếng, vẫn ngồi ở trước máy tính gõ gõ đánh đánh

Trong đầu cô hiện giờ chỉ có công việc chưa được hoàn thành, trong WeChat tổng giám lại gửi thêm mấy mẫu văn bản giấy tờ, kêu cô làm giúp hắn phần PPT này, Lưu tổng giám luôn luôn thích sai bảo người khác, công to việc lớn đều sai người khác làm.

Lần trước có một người bị ông ta sai sử giờ đã từ chức, lúc này liền đến lượt Chu Y Y.

Chu Y Y khẽ cắn môi, trong lòng thầm mắng, trong lòng giãy dụa nửa phút, vào WeChat trả lời lại một cách cung cung kính kính: 【 Được, Tôi lập tức chuẩn bị cho ngài 】.

......

Bận rộn một ngày, giờ tan tầm về đến nhà đã là 9 giờ tối, xách theo một túi rau củ cùng trái cây mua từ trong siêu thị trở về, Chu Y Y từ trong túi móc ra chìa khoá mở cửa khoá tầng 1, ổ khoá cắm vào đã bị rỉ sắt, vặn nửa ngày cũng không vặn được, âm thanh mắng chửi truyền đến tai cô Chu Y Y tâm trạng dần trở nên nôn nóng.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Trong nháy mắt, trong đầu cô có một ý tưởng bạo lực, thậm chí nghĩ đến dùng 1 chân đá văng cái cửa này ra.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, ban đầu cô muốn về tắm nước nóng xong liền đi ngủ, khó khăn lắm mới về được đến nhà, lại còn bị một ổ khoá bị rỉ sắt cản trở, cảm xúc của cô đã đạt tới điểm giới hạn, bất luận có bất cứ việc gì không theo ý mình, đều có thể làm cho tâm trạng của cô tồi tệ.

Không biết vặn đến lần thứ mấy, cái khoá cửa bị rỉ kia cuối cùng cũng cùm cụp một tiếng, mở ra.

Nhớ ra đèn cảm ứng ở hiên đã bị hỏng, Chu Y Y thở một cái thật dài, đầu tiên mở đèn pin điện thoại lên, nhưng mới vừa đi tới cầu thang, đèn bỗng nhiên sáng lên.

Mặt đất mở nhạt ánh đèn, Chu Y Y trong đầu nhanh chóng nghĩ một chút, chần chờ lấy di động từ trong túi ra, phát hiện ra nửa giờ trước, Lý Trú đã gửi cho cô một tin nhắn.

【 Buổi chiều đúng lúc đi ngang qua nhà cậu, thật may cửa tầng 1 đúng lúc đang mở, tớ liền thuận tay giúp cậu thay bóng đèn, hiện tại có phải đã sáng hơn rồi có đúng không? 】

Chu Y Y ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên tường đã sáng lên, dường như nhìn có chút lâu, đôi mắt có chút say.

Vài giây ngắn ngủi, rất nhiều đoạn cảm xúc ngắn xâm nhập vào trong não, cô dường như đã nghĩ thông suốt chuyện nào nó.

Cô không trả lời lại tin nhắn của Lý Trú, mà chụp một bức ảnh bóng đèn gắn trên tường, úp lên vòng bạn bè.

Nguyên văn là: 【 đèn, rốt cuộc đã sáng 】

——

Rạng sáng 2 giờ sau khi Tiết Bùi kết thúc cuộc tụ hội, mới nhìn thấy vòng bạn bè của Chu Y Y.

Hàng hiên đen nhánh, giữa trung tâm ảnh có một ánh đèn mờ nhạt, Tiết Bùi đọc đi đọc lại vài lần cũng vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời đó của cô.

Ánh đèn này, có ý nghĩa đặc biệt gì sao.

Chuyện này làm Tiết Bùi có chút mơ hồ.

Chu Y Y bình thường không phải người thích úp vòng bạn bè, một tháng cũng chỉ úp một hai lần, cô từng nói vòng bạn bè của cô chính là nơi để cô lưu giữ lại những đoạn kỉ niệm ngắn của cuộc sống. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Tiết Bùi phát hiện một điểm, đó chính là kỉ niệm lưu giữ cuộc sống của cô phần lớn đều liên quan đến anh.

Bọn họ đã từng cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, cùng nhau xem qua rất nhiều phim điện ảnh, anh giới thiệu cho cô những tập thơ và sách, cô thường hay lưu lại những kỉ niệm đó.

Tuy rằng nó rất mơ hồ.

Cô rất ít khi úp ảnh chung của bọn họ, phần lớn thời gian đi du lịch của bọn họ, cô chụp thường là một đám mây nơi chân trời, một tia sáng nơi rừng rậm, hoặc là ánh hoàng hôn ngược in trên mặt nước, toàn bộ bức ảnh chỉ xuất hiện một góc quần áo của anh, hoặc chỉ là bóng dáng của anh.

Anh cũng không phải ảnh chụp trung tâm, cũng không phải vai chính trong bức ảnh, anh cũng không biết rõ nguyên do vì sao.

Trong vòng bạn bè của Chu Y Y có đúng duy nhất một tấm ảnh duy nhất cô với anh chụp chung, là lúc cô năm đó học lại, có một lần cô thi thử rất tốt, lọt vào tốp 10 của lớp, lúc đó là cuối tuần đúng lúc là sinh nhật của cô, anh cố ý từ Bắc Thành bay về mừng sinh nhật với cô.

Ngày đó tuy là thứ 7 nhưng quy định tất cả học sinh đều phải ở lại kí túc xá của trường, mỗi tuần chỉ có nửa ngày được thả ra, anh tay xách theo 1 cái bánh kem đến trường học tìm cô, bởi vì Chu Y Y ở kí túc xá trường không mang theo di động, anh chỉ có thể ở dưới sân trường hỏi tới hỏi lui các bạn học.

Cuối cùng ở trước thư viện trường học, Tiết Bùi rốt cuộc cũng tìm được Chu Y Y.

Cô đang ôm một chồng sách từ cầu thang đi xuống, cùng một bạn học nam cao cao gầy gầy nói chuyện rất vui vẻ, không biết đang nói chuyện gì, đôi mắt cười cong lên.

Hắn chú ý thấy, cặp sách của cô lại đang đeo trên vai bạn nam kia.

Từ xa nhìn đến, giống một đôi tình lữ nhỏ trong trường học.

Trong nháy mắt, Tiết Bùi thừa nhận anh có chút tức giận, khoé miệng mím chặt, lúc ấy thậm chí anh còn muốn ném chiếc bánh kem trong tay vào sọt rác.

Giây tiếp theo, Chu Y Y cũng nhìn thấy anh, trong mắt sáng ngời, cùng bạn học nam bên cạnh nói vài câu, rồi lấy lại cặp sách chạy chậm một đường tiến đến.

"Tiết Bùi! sao cậu lại về đây?" thanh âm của cô vừa mừng vừa sợ, nhìn về phía bánh kem trong tay hắn, ý cười trong ánh mắt càng trở nên rõ ràng.

Tiết Bùi thanh âm có chút lạnh: "sinh nhật của cậu, tớ không thể trở về sao?"

Chu Y Y ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

"Dạo này bận quá, tớ quên mất."

Tiết Bùi liếc nhìn bạn học nam đang đứng đợi cách đó không xa, mặt không cảm xúc mà nói: "Đến lúc này rồi vẫn còn nghĩ đến chuyện yêu sớm sao?"

Anh không hi vọng thời điểm mấu chốt như bây giờ, Chu Y Y bị những việc này làm cản trở việc học, cô đã từng nói cô muốn thi đậu bắc thành.

Ai ngờ Chu Y Y lại nói một câu: "Hiện giờ tớ không phải đã thành niên rồi sao, cũng không coi là yêu sớm."

"Cậu ——!",Tiết Bùi không giấu được vẻ mặt âm trầm, liền xoay người đi.

Chu Y Y lập tức kéo anh lại, vội vàng giải thích: "tớ nói đùa thôi, hắn là bạn học cùng lớp của tớ, toán học của tớ khá là kém, là hắn giúp tớ bổ túc."

Tiết Bùi sắc mặt rốt cuộc cũng dịu xuống một chút, dừng bước.

"Vì sao không hỏi tớ?"

"Tớ không mang di động về trường học, cậu quên rồi à?"

"......"

Chiều hôm đó, Tiết Bùi ở nhà hàng nhỏ phía sau trường học tổ chức sinh nhật tuổi 10 cho Chu Y Y.

Chu Y Y dùng di động của anh chụp một bức ảnh chung của hai người, quán ăn đơn sơ, hai bát mỳ trắng với hành lá nổi lơ lửng bên trên, Chu Y Y xem lại vài tấm ảnh, ánh mắt sáng ngời, Tiết Bùi ở bên cạnh nhàn nhạt cười nhìn cô, như những năm trước.

Ngày hôm sau buổi chiều nghỉ cô về nhà, cô liền dùng điện thoại phát một vòng bạn bè.

Nguyên văn là: Ngày đầu tiên sinh nhật tuổi 18, 39 ngày đếm ngược thời gian thi đại học.

Năm ấy học lại Chu Y Y học tập rất cố gắng, đó là lần đầu tiên anh thấy cô tập trung đọc sách như vậy, hoàn toàn không phải bộ dáng cà lơ phất phơ như ngày trước, cô mỗi ngày ngoài học tập chính là học tập, một ngày chỉ ngủ sáu tiếng đồng hồ, Dì Ngô cũng nói rằng dường như bản thân cô đã thay đổi, thành tích học tập cũng từng chút từng chút tiến bộ, và kì thi thử đó là lần thi tốt nhất của cô.

Nếu kì thi đại học có thể giữ nguyên thành tích như này, ít nhất lần thi cuối cùng sẽ không có vấn đề gì.

Bởi vậy, ai cũng không nghĩ đến thành tích thi đại học ngày đó, trên màn hình sẽ hiện ra số điểm kia.

ít hơn 50 điểm so với Tiết Bùi dự đoán.

......

Gió bên ngoài rất lớn, Tiết Bùi dựa lưng vào xe hút một điếu thuốc, mùi rượu tan biến, người lái thay cuối cùng cũng tới.

Ngồi ở ghế sau, anh lại lần nữa click mở khung chat nói chuyện với Chu Y Y ra, anh phát hiện buổi sáng anh gửi tin nhắn cho Chu Y Y, hiện tại vẫn chưa được câu trả lời.

Chẳng qua kì quái nhất chính là, vào buổi tối Lý Trú lại gửi cho anh yêu cầu kết bạn.

Chắc là tìm được WeChat của anh trên nhóm lớp cấp 3.

Tiết Bùi nhàn nhã không có gì làm nhấn tay chấp nhận yêu cầu, anh muốn biết Lý Trú rốt cuộc đang muốn làm cái gì

Không bao lâu, Lý Trú liền nhắn tin cho anh:

【 Tiết Bùi, làm phiền cậu rồi 】

【 Nghe Y Y nói quan hệ các cậu rất tốt, tớ muốn hỏi một chút cô ấy thường ngày thích ăn gì không, tớ muốn học lần sau làm cho cô ấy ăn. 】

Tiết Bùi giả bộ cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên một cái, xem xong tin nhắn này liền ném điện thoại qua một bên, cũng không trả lời lại.