Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 12: Đủ để từ bỏ khi anh lặng im



Qua kì nghỉ quốc khánh, Chu Y Y mỗi ngày đều vội đến kì lạ, đi sớm về muộn, buổi tối về đến nhà ngả đầu xuống liền ngủ, có đôi khi sáng tỉnh dậy mới nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Lý Trú gửi đến, có lúc thì là lời nhắn, có lúc lại chia sẻ cho cô một đoạn ca khúc êm dịu.

Chu Y Y đang ký một khoá đào tạo, là hoạt động phương tiện truyền thông mới, công ty đã trả tiền, cô nghĩ cô có đi học cũng vô dụng, nếu có thể học hỏi thêm điều gì mới, thì đó chính là thu hoạch không ngờ tới.

Cô đã xem qua trương trình học posted, mời đến giảng sư đều là một ít ngành sản xuất đại già, rất nổi tiếng trong ngành, nếu không phải bởi vì yêu cầu mỗi sáng chủ nhật đều phải đến trực tiếp nghe giảng, thì chắc hẳn công ty sẽ không ít người báo danh. Bởi vì hầu hết mọi người đều không muốn phải hy sinh ngày cuối tuần để dành thời gian cho việc học, cho nên số lượng đăng kí không nhiều lắm, tên cô đứng ngay đầu danh sách.

Hôm nay, Chu Y Y sáng sớm đã tới chỗ học, chỗ ngồi hầu hết đã được lấp đầy, cô chọn một vị trí phía trước ngồi xuống, CHương trình học kéo dài suốt hai tiếng rưỡi, bởi vì lời nói của thầy giáo rất dí dỏm và hài hước, ngược lại lại cảm thấy thời gian không chậm như đã nghĩ, CHu Y Y dùng điện thoại chụp lại vài trang PPT, tính đem về nhà sửa lại thành một câu truyện ngắn.

Lúc tan học đã là giữa trưa, Chu Y Y đeo chiếc cặp sách mới đi ra khỏi phòng học, thì nhận được điện thoại của Tiết Bùi, lần chuông đầu tiên cô không bắt máy, nhưng tiết Bùi vẫn bám riết không tha mà gọi cho cô lần thứ 2.

Điện thoại rung được một lúc, Tiết Bùi đã đi thẳng vào vấn đề nói: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi? có một quán món cay tứ xuyên mới khai trương cũng không tồi, cậu chắc hẳn sẽ thích."

Chu Y Y ngơ ngẩn nhìn dòng xe đi trên đường, thanh âm phiền muộn nói: "Không được, tớ muốn đi về ngủ một chút."

"Cậu đang ở ngoài đường?" Tiết Bùi nhướng mày, hỏi cô, "Đang ở đâu?"

Chu Y Y nói địa chỉ cho anh.

"Gần như vậy, vừa hay tớ đang ở vùng lân cận." Như là sợ Chu Y Y từ chối, Tiết Bùi cười rồi nói thêm một câu, "Ở yên đó đừng đi đâu, tớ đến đón cậu."

Nói xong, không đợi Chu Y Y trả lời, Tiết Bùi đã cúp điện thoại.

Chu Y Y đành phải ngồi đợi anh ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi 7-11.

Không lâu sau xe Tiết Bùi liền xuất hiện ở cửa, ven đường vùng này không thể đậu xe, Tiết Bùi vẫy vẫy tay với cô, gọi Chu Y Y đến đây.

Tới nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, Chu Y Y khoác cặp sách vội vàng đi đến, ngồi trên ghế phụ.

Chờ Chu Y Y thắt kĩ đai an toàn, Tiết Bùi đảo tay lái, lại nhìn thoáng qua trang phục hôm nay của cô, áo lên con gấu, quần jean được giặt sạch, còn đeo trên lưng cặp sách to, Khoé miệng Tiết Bùi không tự giác được mà cong cong lên, trong mắt đều là ý cười.

"Sao lại ăn mặc giống học sinh cao Trung như vậy,"tâm tình của Tiết Bùi hình như hôm nay không tồi, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, "Tớ cảm thấy như tớ đang đi đón bạn nhỏ đi học về."

Chu Y Y không để ý tới trêu đùa của anh, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa xe.

"Làm sao vậy, hình như cậu không mấy vui vẻ?" Tiết Bùi nhìn cô mím chặt khoé môi, quan tâm hỏi.

"Không có, chỉ là có hơi mệt."

"Khó trách nhìn cậu không có một chút tinh thần gì," Tiết Bùi nói xong, lại lơ đãng hỏi sang chuyện khác, "Đúng rồi,mấy hôm trước tớ có nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời lại tới?"

Anh đến bây giờ vẫn còn có chút canh cánh trong lòng, lúc trước anh nhắn tin cho cô, trừ khi cãi nhau, cô cũng chưa từng trả lời anh muộn như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn không quan tâm anh đến như vậy

"Thật không, cậu đã gửi cái gì," Chu Y Y giả ngu, dựa lưng vào xe nhắm mắt tĩnh dưỡng, "Tớ không nhận được."

Tiết Bùi mỉm cười, hình như cảm thấy bản thân không cần thiết phải so đo chuyện nhỏ như vậy, có chút không thể hiểu được bản thân.

Anh cong cong môi tự giễu: "Thôi, cũng không có gì."

Hai mươi phút sau, xe đậu trước một nhà hàng cay tứ xuyên, phục vụ dẫn bọn họ đến phòng trên tầng 2.

Tiết Bùi ở đằng trước đẩy cửa đi vào.

Cửa mở ra, trước bàn ăn là một nam nhân có diện mạo anh tuấn đang ngồi, tuổi có vẻ như xấp xỉ bọn họ, ăn mặc tây trang giày da, tóc phun keo xịt tóc, hình ảnh không chút lôi thôi, nhìn giống như một người có tài chính đang làm ở những công ty tinh anh.

Nghe thấy có tiếng động cửa, nam nhân đang ngồi đứng dậy chào hỏi bọn họ, nhìn về phía Chu Y Y khi, nâng nâng gọng kính, lễ phép hướng cô mỉm cười.

"Xin chào, Tôi là bạn của Tiết Bùi, Tôi tên là Từ Triển Phong."

Trường hợp này làm Chu Y Y ngẩn người, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại.

Giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng đã hiểu mục đích của bữa cơm này, móng tay đâm vào thịt lòng bàn tay, ẩn ẩn đau.

Đây không phải lần đầu tiên Tiết Bùi giới thiệu bạn trai cho cô, cũng có lẽ cũng không phải lần cuối cùng.

Cô vô cùng cảm kích Tiết Bùi, bởi vì nam nhân anh giới thiệu đều rất ưu tú không có ngoại lệ, bất luận là diện mạo, bằng cấp, công việc hay là kĩ năng giao tiếp, đều không phải người bình thường, càng không phải là người cô cùng xã hội với cô để cô có thể tiếp xúc trong thời gian tới.

Nếu người cô thích không phải Tiết Bùi, cô nghĩ cô sẽ vui vẻ mà đồng ý cũng đối với Tiết Bùi cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng trên đời này, chắc là có có gì có thể so được việc bị người mình yêu thầm đẩy mình cho một người đàn ông khác.

Mà Tiết Bùi đẩy cô cho người khác, không chỉ có một lần.

Anh không ngừng dùng việc này để nói cho cô biết rằng, Chu Y Y, người tớ thích không phải cậu.

Cô vừa mới vào năm nhất đại học, Tiết Bùi đã giới thiệu cho cô một cậu bạn, đang học đại học khoa Kinh tế học tự phát, cô nhớ rõ sau khi trở về buổi tối ngày hôm đó, cô trốn ở trong chăn khóc lớn một lúc, gối đầu ướt hơn một nửa, Ban đêm ngày đó, cô khóc đến nỗi đôi mắt sưng vù, ở trong lòng âm thầm thề, Cô sẽ không bao giờ thích Tiết Bùi nữa.

Nhưng tình cảm thì không thể khống chế, bất luận có tự nhắc bản thân như thế nào, đưa ra nhiều quyết định cũng không thực hiện được, trong tâm thành thật cô không lừa được chính bản thân mình.

Nhiều năm qua đi nhanh như vậy, hết thảy giống như lại lặp lại một lần.

Chu Y Y cuối cùng chọn chỗ cách cửa gần nhất để ngồi.

Từ Triển Phong rót cho cô cốc trà, cười nói: "Trước kia tôi rất hay thường xuyên nghe Tiết Bùi nhắc đến cậu, hiện tại nhìn thấy rõ người, so với ảnh chụp thấy trẻ hơn một chút, nhìn thoáng qua thì thấy rất giống sinh viên, không giống tôi, vừa nhìn thấy đã biết là người từng bị xã hội tàn phá."

Đối phương rất lễ phép mà khách khí, chỉ là thật sự Chu Y Y không biết nên nói cái gì, chỉ biết nói câu cảm ơn, ánh mắt nhìn vào trong lá trà đang nổi trong cốc trà, cứ như vậy lẳng lặng mà ngây ngốc một lúc.

Cô không thích nơi như vậy, không thích nơi này, không thích bị người khác dùng ánh mắt nhìn cô đánh giá như vậy.

Tiết Bùi không phát hiện khác thường của cô, chỉ cảm thấy lời nói của cô có chút thiếu thiếu, quay đầu hỏi cô: "Hôm nay sao lại uể oải như vậy, vẫn còn cảm thấy rất mệt sao? Nếu không tớ gọi cho cậu đồ lạnh để uống nhé?"

"Không cần, Tớ uống trà."

Chu Y Y chỉ nghĩ nhanh chóng ăn xong bữa cơm rồi về nhà.

Tiết Bùi vốn đang muốn hỏi tiếp, may mắn rất nhanh người phục vụ đã bê đồ ăn lên, trên bàn ăn đề tài nói chuyện liền chuyển lên những món ăn, mọi người nói chuyện cũng tính là hoà hợp, tất cả thời gian hầu như đều là Tiết Bùi cùng Từ Triển Phong nói chuyện, có lẽ bọn họ rất lâu rồi không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.

Từ cuộc nói chuyện, Chu Y Y cũng nghe ra được đối phương ưu tứ như thế nào, là nghiên cứu sinh trong công trình của học viện sinh vật ở London, mới vừa tốt nghiệp liền nhận được offer của công ty lớn thứ một thứ 2 trong nước, tiền đồ vô hạn.

Tất nhiên không phải người cùng thế giới với cô.

Không biết tại sao lại có thể đồng ý cùng cô gặp mặt.

Qua một lúc, Điện thoại Tiết Bùi vang lên, anh nói xin lỗi rồi đi ra ngoài.

Tiết Bùi đi rồi, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Từ Triển phong nhẹ nhàng nói, nhưng sau khi nghe được công việc của cô, đáy mắt vẫn hiện lên thia thất vọng, tuy rằng chỉ có một giây, nhưng cô vẫn bắt giữ được ánh mắt ấy.

Chu Y Y đã sớm đoán trước được kết quả này, tuy rằng đối phương không đưa ra bất cứ lời đánh giá nào, cũng không biểu hiện ra bất cứ sự khinh thường nào, nhưng cô cũng đã ở trong lòng dựng lên một bức tường cao, có lẽ là nàng vào trước là chủ, tựa như khi cô vừa mới bước vào cửa, cũng đã nhận định rằng bọn họ không phải người cùng thế giới.

Cô không nghĩ sẽ ở lại chờ Tiết Bùi, cùng với người bên anh có bất kì mối quan hệ gì.

Bữa cơm này dường như cũng không cần thiết để tiếp tục.

Còn chưa ăn cơm xong, Chu Y Y liền tìm lấy một cái cớ rồi rời đi.

CÔ ở lề đường gọi taxi, dọc đường đi tâm trạng của cô vô cùng bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Về đến nhà, Chu Y Y thay một bộ quần áo ngủ ngả đầu nằm liền ngủ.

Tỉnh lại đã là một giờ sau, trên di động hiện lên 5 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ Tiết Bùi.

Đúng lúc, cô cũng đang muốn đem hết vấn đề nói rõ cho anh.

Khi cuộc điện thoại tiếp theo của Tiết Bùi lại đây, cô lập tức bắt máy.

"Tại sao không nhận điện thoại của tớ?" Ngữ khi của Tiết Bùi có chút dồn dập.

"Tớ vừa mới tỉnh ngủ, để di động im lặng."

Ngữ khí của cô không có chút gợn sóng, tựa như tại đàm luận hôm nay thời tiết giống nhau.

Tiết Bùi có chút bất đắc dĩ: "Tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì không thoải mái, cho nên cậu mới vội vã về như thế."

Tiết Bùi nghe điện thoại xong trở lại phòng ăn, Từ Triển Phong nói rằng Chu Y Y đã rời đi, ngay sau đó anh liền gọi điện cho cô vài lần nhưng cô đều không nghe máy, anh nhất thời có chút luống cuống, nếu lần gọi điện này cô lại không bắt máy tiếp, anh đang định chuẩn bị đi đến nhà để tìm cô.

"Vừa rồi có chuyện gì không thoải mái sao?" Không chờ cô đáp lời, Tiết Bùi lại lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Anh để ý nhất cảm nhận trước sau của cô.

Chu Y Y mơ hồ mà nhìn trần nhà, rất nhiều chuyện trong đầu hiện lên, một cảnh lại một cảnh, từ trước đến giờ, không biết đã nghĩ cái gì, cô bỗng nhiên rất nghiêm túc gọi tên của anh: "Tiết Bùi."

Tiết Bùi trong lòng bỗng nhiên run lên.

"Hả?"

"Lần sau đừng làm chuyện vô nghĩa như vậy nữa." trên trần nhà có một cái khe, từ lúc nàng dọn vào đã có, Chu Y Y nhìn chỗ kia một hồi lâu, đôi mắt không biết vì sao có chút say, "thật sự rất nhàm chán "

Cô nói chuyện ngữ khí rất ảm đạm, không phải chỉ trích, không phải chất vấn, mà là vô cùng đơn giản mà nói ra, nhưng chỉ có cô biết cô bình tĩnh như này, chẳng qua bởi vì tâm cô hiện giờ giống như một cái hồ tĩnh lặng không gợn sóng, và cũng không có bất cứ sự rung động nào nữa.

"Làm sao vậy," Tiết Bùi nhìn không biểu tình của cô, nhưng cũng cảm thấy có chút kì lạ, "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"

"Không có." Chu Y Y nói, "Chẳng qua đó là chuyện của tớ, không cần cậu lo lắng, tớ hiện tại đang cùng Lý Trú có quan hệ, lại xem mắt người khác, tớ cảm thấy rất khó xử, không thể một chân đạp 2 thuyền."

Tiết Bùi nhất thời nghẹn lời, anh không nghĩ tới Chu Y Y sẽ nói như vậy, anh cảm thấy anh cần phải giải thích chuyện hôm nay xảy ra.

"Nếu so với Lý Trú, cậu còn có lựa chọn tốt hơn, cậu đừng vì người nhà thúc giục kết hôn liền tuỳ tiện tìm một người để ứng phó, đây là đối với bản thân mình không có trách nhiệm," Tiết Bùi dừng một chút, dường như sợ ngữ khí quá nặng nề, ôn nhu nói, "Y Y, hôm nay là tớ nghĩ không chu đáo, lần sau trước khi đi tớ sẽ nói trước với cậu, được chứ?"

Trong nháy mắt, Chu Y Y muốn rống to với người bên kia điện thoại, cậu đừng giới thiệu lung tung người cho tớ nữa, mẹ nó người tớ thích chính là cậu, là cậu!

Nhưng rất nhanh, cô ở trong lòng sửa lại cho đúng.

Bởi vì một khắc đẩy cửa ra kia, cô đã đối với người trước mắt hoàn toàn hết hy vọng.

Cô rốt cuộc đã hiểu, hoá ra khi đối với một người mình thích chính thức hết hy vọng, nội tâm sẽ bình tĩnh đến như vậy, sẽ không cuồng loạn, sẽ không loạn không nháo, mà là đạm mạc giống như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra.

Trước kia cô từng nói quá nhiều lời thề, cưỡng bách chính mình không được thích Tiết Bùi nữa, nhưng hoá ra khi không thích một người nữa, là không thể quyết định trước, mà chỉ biết trong đầu xuất hiện một lời nói, người này tôi từ bỏ.

Cô sẽ không tiếp tục yêu anh, không cần lại vì anh mà rơi nước mắt.

Buổi tối hôm nay, Chu Y Y từ trong ngăn kéo ở bàn làm việc tìm lại toàn bộ thư tín cao trung năm ấy cô cùng tiết Bùi trao đổi qua lại, trên thư vẫn còn lưu lại dấu bưu kiện cùng bốn chữ to Đại Học Bắc Thành

Năm đó là năm cô cùng Tiết Bùi tách nhau ra lâu nhất tầm 1 năm, anh ở Bắc Thành bắt đầu cuộc sống đại học, mà cô ở Đồng Thành chuyên tâm ôn thi, cô không mang di động về trường học, anh liền viết thư cho cô.

Một năm này, Tiết Bùi viết cho cô 87 bức thư, cô nhớ rất rõ ràng.

Thời gian đó cuộc sống của cô còn đang mờ mịt, cô từng đem toàn bộ những phong thư này làm tinh thần để cô ký thác, trở thành vé tàu để cô đi đến tương lai, nhiều đêm học hành vất vả, cô đều dựa vào những lời nói trong bức thư để chống đỡ.

Nhưng vào buổi tối hôm nay, Cô đem toàn bộ thư tín đi thiêu huỷ.

Chiếc bật lửa đang đốt cháy tờ giấy, chữ viết của bút máy dần dần bị cắn nuốt không còn một vết tích.

Dưới ánh đèn, cô nhìn về phía những trang giấy đang bị đốt kia, mỗi một chữ, mỗi một câu trong bức thư, đã từng khắc rất sâu vào trong đầu cô ——

". Hôm qua Bắc Thành có trận tuyết rơi đầu tiên, trên trời dưới đất đều bao phủ màu trắng, có chút hùng vĩ. Ngoài cửa Ký Túc xá không biết ai nặn đôi người tuyết, không biết vì sao mà càng nhìn lại càng thấy giống cậu, tớ đã xa nhà lâu rồi, có chút nhớ nhà. Cậu thì sao, dạo này có nhớ tớ không?

Đúng rồi, nhân tiện tớ gửi cho cậu mấy quyển sách, một số mục lục quan trọng cùng một số phương pháp giản giản tiện, đều đã đánh dấu hết rồi, cậu nhớ phải xem, Chúc cậu thi cử thuận lợi."

"Mấy ngày hôm nay tớ vẫn luôn chờ cậu hồi âm, nhưng qua vài ngày vẫn chưa thấy nhận được, sau đó tớ tưởng cậu luôn vô tâm vô phế, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không hồi âm lại. Mãi cho đến ngày hôm qua bạn cùng phòng của tớ đưa thư cho tớ, nói thật, nhận được thư cậu gửi, tớ rất kinh ngạc, cũng không ngờ tới. Nhưng nhìn đến chữ của cậu, tớ hình như lại càng thêm nhớ nhà, đây là lần đầu tiên tớ cùng cậu tách ra lâu như vậy.

Cậu gửi cho tớ thư tín, tớ sẽ giữ gìn nó thật tốt, chờ nhiều năm sau, chúng ta cùng nhau xem lại những bức thư này, tớ nghĩ đó chắc sẽ là một chuyện rất là thú vị......"

" Tuần trước tớ đến Vân Thành tham gia thi đua, cho nên hiện tại mới nhận được tin của cậu, thi đua rất thuận lợi, Lĩnh được tiền tiền sẽ mua cho cậu và A Đình một ít đồ ăn ngon, Các cậu muốn ăn gì? Nhưng mà ăn quá nhiều đồ ngọt cũng không tốt, tớ không ở đó, cậu quan tâm đến bản thân mình một chút.

Mấy ngày trước tớ đã gọi điện thoại về nhà, dì nói cậu học tập rất chăm chỉ, thật hy vọng thời gian sã trôi nhanh hơn, thật hy vọng cậu có thể thi được vào Bắc Thành......"

Tiếng khóc bị kìm nén vang lên trong không gian yên tĩnh, cùng với ánh sáng từ ngọn lửa trong mắt cô.

Khi thư tín sắp bị đốt cháy hoàn toàn, cuối cùng cô mới lâu khô giọt nước mắt cuối cùng trên khoé mắt.