Khi Chàng Ngốc Biết Yêu

Chương 15: Tâm sự



 Gió rít lên từng cơn, khí lạnh khẽ xen vào. Tôi chập chừng lùi bước, cách xa anh ra. Anh cứ thế lại tiến tới, đẩy tôi vào góc tường.

"Em có yêu anh không?"

Đột nhiên anh hỏi vậy cũng khiến tôi khó trả lời, nhưng vì trên danh nghĩa là vợ chồng chẳng nhẽ lại lắc đầu phản kháng.

"Tất nhiên là có. Anh hỏi gì lạ vậy."

Anh buông tay ra, thở phào như trút được gánh nặng.

"Vợ còn yêu anh là tốt rồi. Để anh lấy quế cho em ăn."

Miệng anh tủm tỉm cười, vui vẻ lót dép phi thẳng vào nhà...

Nhiều lúc suy nghĩ của anh cũng khiến tôi phải vắt não để cố mà chiều chuộng theo. Mỗi câu hỏi nếu vốn xem là mang tính nghiêm trọng thì khi qua cửa miệng anh chắc sẽ hóa mất thành lời lẽ tự nhiên có ý thường tình..

Tôi xem anh như chồng, anh coi tôi là vợ nhưng tình cảm thì khó lòng ép uổng được. Chẳng biết còn bao nhiêu lâu tôi mới có thể đủ dũng khí trao trọn trái tim của mình cho anh, dù một phần nhỏ thôi cũng được. Để có cái cớ với người ta, rằng tôi còn chừa một khoảng trống rẽ lối cho anh tiến vào..

Ngoài ngõ, có thằng nhóc cắt đầu đinh, tay cầm nắm xôi gói trong tấm lá chuối xanh. Nó không dám vào, chỉ đứng đó vọng tiếng gọi dì Thoan.

"Chị Thoan ơi! Chị ơi!"

Từ trong nhà, dì Thoan hấp tấp bước ra. Tính tò mò của tôi đột ngột nổi lên, tôi lẹ chân tiến gần đến, mò mẫm xem thằng bé ấy là ai.

"U dặn đưa tí xôi gấc cho chị này, cả nhà sáng ra vừa mới làm. U học mãi theo ngoại mới được đấy."

Dì Thoan xoa đầu thằng bé, có lẽ hai người là chị em ruột. Nhóc này nhờ ngữ điệu nó mà tôi mới nhận ra. Chập tối hôm ấy là lần đầu tôi gặp anh Tâm, cũng là lần đầu gặp thằng bé này.

"Cuối tuần chị về, lo mà phụ u dọn dẹp nhà cửa biết chưa?"

"Vâng vâng, thôi em đi. Chị giữ gìn sức khỏe."

Nhóc ta vừa chạy thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy tay chào dì Thoan. Dì cầm bọc xôi, cười tít mắt nhìn thằng bé rời đi.

"Ai đấy hả dì?"

Tôi hỏi như vừa từ nhà chạy ra.

"Em trai dì đấy."

Thấy chưa, tôi đoán trật đi đường nào..

Dì Thoan tay cầm bó xôi nóng hổi xìa trước mặt tôi. Mặt dì vẫn chưa cất đi nụ cưởi còn nhoẻn trên môi.

"Lại ăn cùng dì, nhiều quá dì ăn không hết đâu."

Hai dì cháu xúm xít ngồi trước ngõ, chóp chép cái hương xôi gấc thơm lừng.

Phía cuối ngã đường, đoàn tàu tít còi nối đuôi nhau chạy về phương Nam, thêm lần nữa dòng người ngược xuôi nói lời từ biệt.

Tiếng tàu réo lên xa dần, để lại màn khói mờ ảo mù mịt.

"Sao em lại ngồi cùng dì Thoan?"

Anh hỏi tôi, trên tay còn cầm nắm quế, rưng rưng nhìn tôi.

"Thì anh cũng ngồi xuống đi."

Anh lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không hài lòng.

"Em ăn xôi của dì Thoan nhưng lại không ăn quế của anh."

"Em có nói là không ăn đâu. Anh ngồi xuống đây."

Dì Thoan bụm miệng cười lớn, hai tay vỗ mạnh vào nhau.

"Ôi dào vợ chồng chúng mày hạnh phúc thật đấy."

Anh Tâm bĩu môi, tai đỏ tía lên. Không nói năng gì, anh dúi vào tay tôi mấy mảnh vỏ quế rồi xụ mặt bỏ đi.

Tôi nhìn dì Thoan mà lòng nao nao đầy dòng tâm sự. Hai dì cháu tôi im lặng, ngắm khoảng không xanh mướt trước mắt, điểm nhỏ bông cúc vàng ẩn mình trong kẽ lá..

"Dì biết đấy...bọn con chỉ mới cưới xin hai, ba hôm nay. Với cả, chúng con chưa từng quen biết nhau, cho nên..."

Tôi lặng người lại, thở dài cố để dì không nghe thấy. Dì Thoan chống cằm ngước nhìn từng mảng mây xám xịt, che lấp dần ánh mặt trời canh trưa.

"Dì hiểu. Tình cảm đâu dễ dàng mà buông bỏ cũng như níu kéo. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì quả thật là phí hoài cho tuổi thanh xuân của con. Nhưng con thử nghĩ xem, hiện tại lúc này con cảm thấy thế nào?

Đã bao giờ con từng cố yêu chồng như chồng yêu con hay chưa nhỉ?"

Tôi thoáng giật mình, hé mắt nhìn dì Thoan. Một người đàn bà mạnh mẽ nhưng sao cảm thấy trong tâm hồn dì là một mảnh vỡ yếu đuối cần được chữa lành.

Dì khuyên tôi như khuyên chính bản thân mình vậy. Mắt dì vẫn tiếp tục hướng về những áng mây to lớn phủ khắp bầu trời ấy. Tâm trạng khó để tả siết..

"Hồi đấy, dì cũng giống con của bây giờ, cũng từng có thời tuổi trẻ huy hoàng và đầy nhiệt huyết. Được rong chơi, được làm những điều dì thích nhưng chỉ tiếc là...dì đã đánh mất người ấy. Đánh mất đi cả thanh xuân của dì."

Dì nắm tay tôi, âu yếm nhẹ nhàng. Mắt dì đỏ hoe, trên môi chợt mỉm cười với tôi.

"Con còn trẻ, hãy thử một lần đi. Thử mở lòng một lần xem. Biết đâu con sẽ có được một tổ ấm mới, một hạnh phúc mới cho riêng con. Đời này là do con quyết định, dì sẽ luôn đứng sau ủng hộ cho con."

Nói rồi dì đứng dậy, thở dài một hơi và nhìn tôi trong sự kì vọng..

Mưa tí tách rơi xuống, lộp độp trên hiên nhà. Hai chúng tôi vội vã chạy vào, áo lốm đốm dính vài hạt mưa. Dì Thoan quay lưng vào góc, lấy tay lau nhẹ nơi khóe mắt. Dì cười gượng với tôi, sau đó lượn lờ vào góc bếp.