Khi Chàng Ngốc Biết Yêu

Chương 18: Cạm bẫy



Dưới ánh đèn chập chờn, vài tia nắng len lỏi xâm nhập vào khe cửa nhưng vẫn không bớt nhòa đi bởi màn sương dày đặc..

Căn phòng rộng lớn, tỏa nồng cái hơi khói thuốc, men rượu.

Kề bên bàn tròn, Thầy Thắng đứng bắt tay hết người này đến người nọ, có khi lại trao cho họ những cái ôm đầm ấm.

Thầy sở hữu mối quan hệ tốt ấy chứ, đa phần ai ai dù quen hay không quen biết thầy cũng đến hỏi han và bắt chuyện. May ra số người thầy chừa lại vẫn còn có tên ông Niên trong đó..

"Các anh xem, gia đình tôi đấy. Thằng lớn vừa cưới được hơn một tuần nay rồi."

Mấy ông bạn của thầy ngạc nhiên tới mức có người xém tí thì sặc nước trà.

"Thằng Tâm thế mà đã lấy vợ ấy sao. Tưởng bác còn có cơ hội để gả đứa út cho mày."

Mấy ông chú vui vẻ trêu nhau, đâu biết rằng đấy chỉ là câu nói đùa. Ai đời lại chấp thuận gả con gái mình cho một người vốn đầu óc có chút vấn đề kia chứ, trừ phi là bần cùng quá thôi..

Chẳng biết công việc thầy thế nào nhưng nguyên cả buổi sáng chỉ để tám chuyện với các ông lớn ông nhỏ mãi cho tới tận chiều mát mới bận bịu sách giấy, cặm cụi ngồi bàn bạc với nhau.

Đặc biệt là mấy ông quan, làm việc bên kia bàn nhưng không quên vớ tay tới mấy cô thiếu nữ ngồi cạnh.

Thú vui của quả họ trái ngược với tôi. Một con dân bần hèn chỉ muốn cuộc sống bình dị không dám đòi hỏi quá cao sang hay vượt qua khả năng cho phép.

Đến với khu phố này, thực chất bản thân tôi cũng nhận ra chính mình không thể hòa nhập hay nói đúng hơn là không phù hợp với chốn quý tộc này rồi.

Tôi đờ đẫn nơi xó tường, ngồi đó ngắm cảnh vật dần dần thay đổi theo dòng thời gian..

"Rượu ngon rượu ngon tới đây!"

Cô gái trẻ bê khay rượu thướt tha bước đi. Kẹp chiếc quạt nhỏ trên tay, biểu cảm thần thái tự nhiên, đặt khay lên trên bàn tròn.

Cô rót ra từng bát, xoay đầu ngó nghiêng trước sau như thăm dò tìm kiếm ai đó.

"Các ngài dùng thử, loại này là mới nhất đấy ạ."

Thầy Thắng nhấp môi, chẹp miệng đánh giá lắc đầu.

"Rượu mà như nước lã vậy."

"Ơ..sao lại thế được ạ."

Cô gái lật đật đổi chén, uống thử một ngụm rồi bịt miệng cười thầm.

"Sơ ý quá ạ. Gần đây vài loại mới ra nên tôi dễ nhầm lẫn. Loại này đặc biệt giành cho người có tựu lượng thấp. Những vị đây xem, như thế chẳng phải tuyệt quá còn gì.

Trong kho có rượu nặng, để tôi nhờ người xuống lấy. Mong mọi người thông cảm cho sự sơ xuất này ạ."

Chú Phan xua tay, nốc hết chỗ rượu cạn trên chén.

"Không sao đâu. Tiện lấy chút mồi cho các chú ngồi đây luôn nhá."

Cô gái cúi đầu, phẩy tay ngầm lệnh cho bọn hầu phía sau. Cô bưng chiếc bình sứ, rót chừng lưng bát. Sau đó ngoảnh đầu nhìn tôi, cô tiến lại gần hơn, ngồi sát cạnh kế bên.

"Em là Nhiên đúng chứ?"

"Vâng ạ. Sao chị biết..."

"Em muốn thử chút không?"

Cô đưa bát rượu vào người tôi, đôi môi mấp máy như muốn lặp lại câu hỏi lần nữa.

"Em không uống được rượu."

"Chị biết ngay là em sẽ nói thế mà."

Tôi chẳng hiểu ý của cô, ngây người khựng lại ở đó.

"Rượu này về cơ bản với lượng vừa phải sẽ không say, là uống để giải khát thôi. Với cả đây lần đầu tiên chị làm, chị muốn chứng tỏ bản thân cũng có năng lực được như mọi người.

Nhìn họ thăng chức rầm rầm còn chị thì giặm chân tại chỗ suốt thế này. Kiếm đâu ra đồng dư giả mà gầy dựng cơ ngơi sự nghiệp đây chứ."

Mặt cô xìu lại, khuôn miệng xệ xuống. Tôi thở dài, cầm lấy bát rượu, nhấc khỏi khay gỗ.

"Để em thử."

Tôi hồi giờ biết cái vị của rượu là thế nào đâu. Nhớ đợt thầy tôi say sỉn sau ngày u bỏ đi. Khuya tới là ói mửa khắp cả giường cả chiếu, nằm vật vã trông mệt mỏi lắm.

Chẳng biết người ta uống thứ này để làm chi. Họ thường nói mượn rượu giải sầu nhưng tôi đây lại thấy càng uống vào thì lại càng thêm sầu não ấy chứ..

Tôi nhắm tịt mắt, chỉ dám hớp lượng nhỏ đã thấy đầu lưỡi tê tê. Tôi sặc sụa buông bát rượu đẩy ra.

"Thế này mà chị bảo không sao. Nó có vị gì ấy."

"Ơ chắc do em chưa quen nhỉ. Vậy là chị thất bại rồi sao."

Chị ta bễu môi, mặt như muốn khóc.

"Em uống lại thử xem, ráng giúp chị nhé."

Tôi nhăn mặt nhìn chăm chăm vào bát rượu sóng sánh ấy. Đắng đo chẳng muốn thử lần hai.

Chợt anh Tâm từ đâu tiến đến, tay anh dứt khoát cướp mất bát rượu, chưa đầy một giây cái bát sạch bong chẳng còn giọt nào.

Anh chùi miệng khẽ liếc chị ta một cái.

"Tôi uống thay vợ như vậy liệu có được không?"

"A..được..được ạ. Anh cảm thấy mùi vị thế nào?"

"Tệ."

Anh Tâm kéo tay tôi xoay người rời đi trong khi cô gái ấy còn hầm mặt liếc mắt nhìn chúng tôi..

Anh dắt tôi ra sau nhà, tránh đi tiếng người ồn ào nhộn nhịp.

Trông bộ dạng anh Tâm lúc này có chút khác cứ kiểu say nắng đến nơi, mặt ửng hồng, tay không ngừng vuốt trán.

"Anh làm sao đấy?"

"Anh không sao, vợ đợi anh đi rửa mặt tí nhé."

"Ừm."

Tôi đứng đó, hứng gió chiều thu..

Có gì kì lạ lắm, người tôi bỗng thấy khó chịu. Cảm giác có chút chột dạ.

Tôi ngó nghiêng xung quanh, đang loay hoay ngồi xuống thành ghế đá thì tôi phải giật mình đứng dậy..

Ba tên, không phải một mà là ba thằng tướng tá dị hợm từ sau rậm cây mò mẫm bước ra, đầu tóc xuề xòa, dùng khăn che lấp kín mặt chỉ để lộ đôi mắt như trợn trừng hăm dọa tôi.

Cả ba người họ chẫm rãi từ tốn lại gần phía tôi. Nhận thức được nguy hiểm cận kề nhưng tôi chẳng làm gì được.

Buộc thế hoảng loạng quá, tôi ôm đầu hét toáng lên. Nhưng chỉ vừa kịp ú ớ được mấy câu, bọn khốn nạn ấy đã bịt miệng tôi, ngăn không cho tôi hó hé câu nào.

Như có thứ gì đó làm mụ mị cả đầu óc, mắt tôi mờ nhòa đi, chỉ ẩn hiện bóng dáng anh Tâm từ xa đang chới với chạy đến..