Khi Được Gặp Em

Chương 1-2



Sính Anh Cơ đi từ trên lầu xuống, nhìn mẹ xem mình trình diễn tới mê mẩn thì cũng hơi xấu hổ. Cô bình tĩnh đi xuống lầu, ngồi xuống giữa sofa ở đối diện bà. Thừa Hạo cũng cầm tách trà vừa mới pha đi đến ngồi bên cạnh vợ. Thừa Kính và Hoắc Tu vừa ăn xong, cũng rất ăn ý mỗi người một bên ngồi ở cạnh Sính Anh Cơ xem tivi. Cô hơi khó chịu, muốn đổi chỗ ngồi nhưng cuối cùng lại thôi.

"Em học piano khi nào đấy?"

Trong màn trình diễn của Sính Anh Cơ có một đoạn cô solo đàn piano khiến Thừa Kính nhịn không được quay sang nhỏ giọng hỏi. Sính Anh Cơ đang ăn một miếng táo, vừa cắn còn chưa kịp nhai thì bị câu hỏi của anh làm sặc. Thừa Kính bất đắc dĩ rút khăn giấy lau miệng cho em gái, cô theo bản năng nhận lấy khăn giấy từ tay anh, tự lau, xấu hổ nói.

"Hồi bé có học qua."

"Đàn hay lắm."

"Cảm ơn anh."

Sính Anh Cơ cười cười. Mẹ Sính vừa xem vừa lắc lư theo điệu nhạc, cô nhìn thấy thì cười cười, thuận miệng hỏi.

"Lần tới con gửi vé concert cho mẹ đi xem nhé?"

Mẹ Sính nghe thấy thế thì lập tức quay đầu nhìn cô, vui vẻ hỏi.

"Có được không?"

Sính Anh Cơ sờ sờ mũi. "Được, lần tới con sẽ gửi vé cho mẹ."

"Anh cũng muốn."

Thừa Kính vội vàng nói. Sính Anh Cơ quay đầu nhìn anh, dở khóc dở cười.

"Anh bận vậy có đi được không?"

"Chỉ cần có vé là anh đi được."

"Không ngờ tới ảnh đế như anh còn tiếc tiền mau vé concert của em." Sính Anh Cơ chỉ thuận miệng đùa một câu thôi nên cũng không chú ý thấy mọi người trong phòng hình như rất luống cuống sợ rằng cô giận. Mà lúc này cô cũng đã kiểm tra lịch làm việc của mình, nói tiếp. "Tháng sau em có một concert đấy, concert cuối cùng trong tour diễn này luôn, diễn ra vào ngày 15, anh sắp lịch được không?"

"Được."

"Còn chưa hỏi quản lý mà.."

"Không sao, bữa đó dời lịch làm việc là được."

Sính Anh Cơ cũng không hỏi nữa, thuận tiện nhắn cho quản lý đòi mấy vé concert cũng dặn Cảnh Điền gửi cho bố mẹ và Thừa Kính là được. Chuyện cô là em gái của ảnh đế bên phía công ty của cô đã sớm biết rồi. Đúng lúc này, Sính Anh Cơ nhớ ra còn có Hoắc Tu ngồi ở đây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, thì thấy đối phương cũng đang nhìn cô. Cô hơi ngẩn người, cười cười hỏi.

"Tiền bối có muốn.."

"Muốn."

Hoắc Tu cũng không từ chối, trực tiếp đòi vé từ tay của Sính Anh Cơ. Cô cũng không nghĩ là hắn sẽ phản ứng như vậy, có hơi sửng sốt, nhưng nghĩ một chút cũng không có bảo Cảnh Điền tự gửi vé đi mà chỉ nói.

"Tới đó tôi đưa cho anh."

"Được."

Ngồi xem xuân vãn với mọi người, trò chuyện một chút thì Sính Anh Cơ cũng biết được tại sao Hoắc Tu lại đến đây đón giao thừa. Thì ra là Thừa Kính và Hoắc Tu là bạn học từ thời cấp ba, lên đại học thì một người học điện ảnh, một người lại học kinh tế, nhưng vẫn giữ liên lạc. Ai ngờ cuối cùng sau mấy năm thì lại cùng nhau trở thành ảnh đế. Quan hệ bạn bè từ lâu nên bọn họ vẫn luôn thường xuyên qua lại với nhau.

Hoắc Tu lúc trước cũng từng ghé qua nhà của bọn họ ăn tết rất nhiều lần. Bởi vì bố mẹ của anh sống ở nước ngoài, ít khi về nước cũng không mấy liên lạc nên là từ cấp ba Hoắc Tu đã thường tá túc ở nhà của Thừa Kính. Thừa Hạo và mẹ Sính cũng xem anh như con cháu trong nhà, cũng thương cảm cho việc anh sống xa bố mẹ từ nhỏ nên cũng rất hoan nghênh anh đến chơi.

Ở ngoài thì ba người bọn họ đều là người của công chúng, phải hạn chế xuất hiện cùng nhau nhưng ở đây cũng không có truyền thông nên cũng rất nhanh đã thân thiết. Kỳ thực Sính Anh Cơ không phải là người khó nói chuyện, chỉ là bởi vì không ở cùng nhau, nên sẽ không khỏi có chút xa cách với người nhà.

Cô biết bố mẹ áy náy chuyện gửi cô cho nhà ngoại, nên lúc nào cũng muốn bù đắp, nhưng mà bọn họ không biết phải làm thế nào. Sính Anh Cơ cũng không muốn làm khó họ, cô cũng tận lực tỏ ra quan tâm một chút để kéo gần khoảng cách của mọi người lại với nhau.