Khi Được Gặp Em

Chương 1: Năm Mới



Sính Anh Cơ kéo thấp mũ lưỡi trai của mình xuống, vừa kéo vali đi trên đường lớn, vừa bình tĩnh tránh né ánh mắt của những người hàng xóm xung quanh. Cô bình tĩnh đẩy cửa hàng rào của một căn biệt thự hai tầng. Trong sân có một căn nhà cho chó, chú chó Corgi ở trong sân nhìn thấy cô thì vội vàng chạy tới, quấn quýt sủa không ngừng. Sính Anh Cơ cười khẽ, ngồi xổm xuống, thoải mái vuốt ve chú cho mập mạp đáng yêu một chút rồi ra hiệu cho nó im lặng.

Bé cún rất thông minh, hiểu ý cô nên đặt mông ngồi trong sân, nhìn Sính Anh Cơ đi đến căn nhà, chậm rãi nhấn chuông cửa. Rất nhanh đã có người chạy ra, người phụ nữ dáng người mảnh mai mặc sườn xám, trên vai còn khoác áo choàng lông ấm áp xuất hiện. Bà vừa mở cửa còn vừa cằn nhằn.

"Muộn rồi mà ai còn đến vậy?"

"Surprise!" Sính Anh Cơ ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu trà sáng lấp lánh, cả khuôn mặt của cô gần như bị mũ che mất nhưng người phụ nữ vẫn nhận ra cô. Bà Sính nhìn thấy con gái mình lâu ngày mới về nhà thì vội vàng hét lên. Sính Anh Cơ cười lớn, tặng cho bà một cái ôm thật chặt. "Lâu rồi không gặp, mẹ!"

"Mau mau vào nhà, ở ngoài lạnh."

Mẹ Sính vội vàng kéo cô vào trong nhà, bà còn không quên quay đầu vào nhà, la lên với người đàn ông đang ở trong phòng khách.

"Lão Thừa, xem ai về này!"

Thừa Hạo đang ngồi uống trà trong phòng khách nghe tiếng của bà thì vội vàng chạy ra. Ông vừa nhìn thấy Sính Anh Cơ thì đã nhanh chóng tới giúp cô mang hành lý vào trong nhà. Sính Anh Cơ cũng ôm lấy bố của mình, cong môi cười khẽ. Tiết trời vào đông nên rất rạnh, buổi tối nhiệt độ thấp nên khiến mũi của Sính Anh Cơ đỏ lên vì lạnh. Cô cọ mặt vào trong lồng ngực ấm áp của bố, cười nhẹ.

"Sao lại về mà không báo trước thế này?"

"Đón năm mới cùng mọi người ạ."

Sính Anh Cơ cởi mũ ra, được mẹ Sính giúp cởi áo khoác dày trên người xuống. Cô thoải mái đi vào trong phòng bếp với bố mẹ của mình, quả nhiên thấy sủi cảo đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Trong phòng khách lúc này vẫn còn đang chiếu một bộ phim truyền hình, là bộ phim đang phát sóng gần đây của Sính Anh Cơ. Cô thấy mẹ mình vẫn ngày ngày cày phim của mình thì không khỏi vui vẻ.

"Mọi người không xem xuân vãn ạ?"

"Còn sớm mà." Mẹ Sính vội vàng lấy không ít sủi cảo ra Sính Anh Cơ ăn trước một chút, nhìn qua cũng thấy là cô trở về rất gấp nên chắc là cũng chưa ăn gì. "Sao về mà không báo, để bố mẹ đi đón."

"Vậy thì đâu còn bất ngờ nữa ạ." Sính Anh Cơ cười nhạt, vừa ăn sủi cảo vừa nói. Cô nhét cả cái sủi cảo to vào miệng, vừa nhai vừa nói, chẳng có chút nào là dáng dấp của thục nữ. Thừa Hạo bên cạnh rót cho con gái cốc nước. Cô uống ực ực, vừa uống vừa ăn, trông bộ dạng vô cùng thỏa mãn. "Con nghe nói là năm nay anh hai không về, nên là về với mọi người đó. Con rất ngoan đúng không?"

"Đúng vậy, con là ngoan nhất." Mẹ Sính cưng chiều nói, bà kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô ăn uống ngon miệng thì có hơi xót xa. "Nhìn con xem, gầy quá đi.."

"Đâu có." Sính Anh Cơ vội vàng nói. Cô cũng không chú ý hình tượng minh tinh của mình làm gì, ở nhà nên cũng tùy tiện, vừa ăn vừa nói. Hơn nữa bình thường sức ăn của Sính Anh Cơ rất lớn, chỉ là vì là người nổi tiếng nên cân nặng của cô cũng bị kiểm soát khá nghiêm ngặt. Dạo trước Sính Anh Cơ vừa tổ chức lưu diễn nên trông có vẻ sụt mấy cân, sợ mẹ lo nên cô cũng không nói nhiều. "Con ăn uống được lắm đó."

Mẹ Sính thấy con gái nói thế thì cười khẽ, cũng không nói nữa, sợ con lo lắng.

"Về được mấy ngày?"

"Ngày mai là đi rồi ạ." Sính Anh Cơ cười cười nói, cô ăn nốt cái sủi cảo cuối cùng vội vàng giật lại đĩa để mẹ không lấy thêm nữa. Cô gãi gãi đầu nhìn bố mình. "Trong vali toàn là quà con mang về thôi, chứ sáng mai con bay sớm ạ."

"Nhanh thế?" Mẹ Sính có chút buồn. Dù sao hai đứa con ở bên ngoài làm việc cực khổ, thỉnh thoảng mới về nhà bà cũng hy vọng Sính Anh Cơ có thể ở lại lâu hơn. Nhưng bà cũng hiểu là cô bận bịu lịch trình, lần này về được không chừng cũng là phải dời lại lịch làm việc. "Bay chiều à?"

"Dạ. Lần tới con sẽ thu xếp ở lại lâu hơn."

Sính Anh Cơ gật đầu có lệ nói. Cô chỉ ở lại được không đến 24 tiếng đồng hồ. Căn bản Sính Anh Cơ cũng không có ý định trở về đón giao thừa. Dù sao cũng không phải mới một năm cô vắng mặt trong những dịp thế này. Vài tiếng trước khi ngồi trên máy bay, cô vừa mới trình diễn ở một lễ trao giải âm nhạc xong. Vừa xong việc liền lên máy bay, nếu không phải năm nay anh trai của cô là Thừa Kính bảo là không thể về nhà vì đang ở đoàn làm phim thì Sính Anh Cơ cũng không vội vã bay về như vậy.

Hai anh em bọn họ một người theo họ mẹ, một người theo họ cha, hơn nữa vì một số lý do cá nhân nên cũng không lớn lên cùng nhau. Lúc mới sinh Sính Anh Cơ, sự nghiệp làm ăn của Thừa Hạo không tốt lắm. Vì thế nên bố mẹ cô gửi cô đến nhà ngoại ở, Thừa Kính theo bố mẹ lên thành phố học tập. Sính Anh Cơ cũng không phải sống khổ cực gì, nhà ngoại của cô có tiền lại giàu có, chỉ là bọn họ không đồng ý hôn sự của bố mẹ cô. Thừa Hạo cũng vì thế mà không muốn nhờ nhà vợ giúp đỡ chuyện làm ăn.

Mãi sau này khi sự nghiệp ổn định, bọn họ muốn đón Sính Anh Cơ về ở chung thì cũng hơi muộn rồi. Khi đó cô đã là học sinh cấp 2, tính tình cũng không phải dễ chịu gì. Tuy rằng Sính Anh Cơ không ghét bố mẹ hay anh trai, căn bản cô cũng chẳng chịu khổ gì. Nhưng lâu năm không sống cùng giờ bảo cô thân thiết thì cũng không thể. Quan hệ của Sính Anh Cơ với người nhà cứ thế rạn nứt, tới giờ vẫn chẳng khá hơn tí nào.

Bố mẹ đối xử với cô rất cẩn trọng. Anh trai cũng không dám thể hiện là quá quan tâm sợ Sính Anh Cơ không thoải mái. Mà cô cũng không cần bọn họ quan tâm, cứ vậy quan hệ càng lúc càng tệ. Mãi đến vài năm gần đây khi trở thành người của công chúng, Sính Anh Cơ mới chịu khó bớt chút thời gian về nhà thăm bố mẹ. Nhưng mà cô về cũng vì Thừa Kính không thể về nhà thôi, chứ cũng không phải tự nguyện về nhà.

Quan hệ của bọn họ nhạt như nước ốc, ngoài mặt thì vui vẻ ở cạnh nhau nhưng kỳ thực cũng không mặn mà gì. Lớp băng mỏng trong quan hệ của bọn họ cứ thế tồn tại, không ai dám chọc vỡ nó.

Sính Anh Cơ còn đang ngồi trong phòng khách vừa trả lời tin nhắn chốt lịch trình với quản lý thì cửa nhà đã bị đẩy ra. Thừa Kính lục tục thay giày mệt mỏi bước vào. Hai anh em bọn họ nhìn nhau, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ. Sính Anh Cơ chớp mắt nhìn anh trai mình, mà Thừa Kính cũng không ngờ rằng em gái của mình đang ở nhà. Sau lưng của anh còn một người nữa, đối phương tay cầm theo hai túi quà, bình tĩnh đóng cửa lại sau lưng.

Sính Anh Cơ cũng nhìn thấy đối phương, lễ độ gật đầu chào hỏi.

"Tiền bối."

Hoắc Tu vừa bước vào phòng cũng ngẩn người. Hắn theo bản năng nhìn Thừa Kính đang đứng bên cạnh. Thừa Kính cũng hơi hốt hoảng, vội vàng nói.

"Sao em lại về thế.."

"Nói gì đó hả?" Chưa kịp nói xong thì Thừa Kính đã bị mẹ Sính đứng ở một bên đánh một cái bốp vào gáy. Anh ăn đau cũng không dám cãi, chỉ mím môi, bởi vì chính Thừa Kính cũng nhận ra là mình không nên hỏi thế. "Em gái con về nhà đón giao thừa thì lạ lắm sao?"

"Con không có ý đó." Thừa Kính xoa xoa gáy. Sau đó vội vàng quay sang nói với Hoắc Tu đang đứng ở bên cạnh mình. "Em gái tôi, Sính Anh Cơ."

Sính Anh Cơ cũng đứng lên từ ghế sofa, bình thản đi đến bắt tay của Hoắc Tu, cười cười nhìn anh trai của mình.

"Em tưởng anh không về được nên ghé qua."

"À.." Thừa Kính thở dài, xoa xoa thái dương. Mấy tháng trước anh vừa mới vào đoàn làm phim đóng một bộ phim điện ảnh, đáng ra tiến độ quay mà thuận lợi thì anh có thể về nhà ăn tết cuối cùng lại không kịp. Thừa Kính mấy ngày trước thật sự bận tới nỗi không dứt ra được nên mới thuận miệng bảo với Sính Anh Cơ là anh không về được, cô có thời gian thì hỏi thăm bố mẹ một chút. Không ngờ em gái của anh trực tiếp về nhà luôn. "Anh nghỉ được hai ngày ở đoàn làm phim, nên cũng vội vã trở về, em đã ăn gì chưa?"

"Vừa ăn sủi cảo xong rồi ạ."

Sính Anh Cơ tùy tiện trả lời, sau đó giúp mẹ Sính nhận quà từ Hoắc Tu mang tới. Cô cũng không có tò mò hay hỏi thăm quan hệ của hai người. Thừa Kính và Hoắc Tu đều là ảnh đế nổi tiếng trong giới hiện nay, hơn nữa quan hệ của cả hai cũng không tệ. Sính Anh Cơ lúc trước hay nghe Thừa Kính nói vào chuyện về Hoắc Tu. Chỉ có điều fan của hai bên cũng không có thích nhau lắm, dù sao cũng cùng tranh giải ảnh đế với nhau.

"Tiểu Hoắc tới chơi à?" Thừa Hạo từ trên lầu đi xuống thì cũng thân thiết gọi. Nghe cách gọi của ông cũng đủ thấy là Hoắc Tu cũng không phải mới gặp bố mẹ của Thừa Kính lần đầu. "Mau vào trong ngồi đi, hai đứa đã ăn gì chưa?"

"Mẹ làm sủi cảo rồi đấy, mau đi vào ăn đi."

Hoắc Tu cười khẽ, tặng cho Thừa Hạo mấy hộp trà thượng hạng rồi thì cũng theo Thừa Kính vào trong phòng ăn. Thừa Kính nhìn thoáng qua em gái đang đứng ở một bên, mấp máy môi muốn nói lại thôi. Sính Anh Cơ đúng lúc ngẩng đầu nhìn anh, cười cười.

"Không đi là sủi cảo nguội đấy."

"Em cũng vào ngồi cùng đi.."

Sính Anh Cơ cũng không từ chối. Cô bình tĩnh đi vào phòng, ngồi bên cạnh mẹ Sính. Tuy đã ăn rồi nhưng vì không muốn không khí gượng gạo nên cô cũng ngồi ăn ít trái cây với bà. Nhưng mà cô cũng không tập trung, vẫn tiếp tục nói chuyện với quản lý của mình qua điện thoại.

"Dạo này bận lắm à?" Thừa Kính không nhịn được hỏi. Sính Anh Cơ ngẩng đầu nhìn anh, cười cười thả điện thoại lên bàn, không nhắn nữa. "Trông em gầy đi đấy."

"Vẫn vậy thôi ạ. Vừa chuẩn bị kết thúc tour diễn trong nước."

Thừa Kính cũng có biết chuyện Sính Anh Cơ tổ chức concert trong nước, chỉ gật đầu bảo cô chú ý sức khỏe.

"Ở lại được bao lâu đấy?"

"Chiều mai bay rồi ạ."

Thừa Kính đang ăn dở sủi cảo đột nhiên cũng cảm thấy không còn muốn ăn nữa. Anh đặt đũa xuống, dáng vẻ có chút quẫn bách. Sính Anh Cơ cũng không muốn vạch trần suy nghĩ của anh, bình tĩnh nói tiếp.

"Nhà của em hết hạn hợp đồng, cho nên cũng phải tìm nhà mới ở, nên đi có hơi gấp."

"Muốn tìm chỗ ở mới à?"

"Vâng, chung cư đang ở an ninh không tốt lắm. Dạo trước còn có fan cuồng tìm ra nên cũng hơi nguy hiểm. Sang năm chắc sẽ tìm chỗ ở tốt hơn."

"Đã xem được nhà chưa?"

"Cảnh Điền còn đang xem xét cho em."

Cảnh Điền là quản lý của Sính Anh Cơ, là người có năng lực, quản lý rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Anh làm việc không chỉ nhanh nhạy mà tiếng tăm trong giới cũng rất tốt, nói chung là vô cùng đáng tin cậy.

Đúng lúc này điện thoại của Sính Anh Cơ vang lên. Cô nhìn thấy là Cảnh Điền gọi thì cười cười cầm điện thoại lên đi ra ngoài nghe máy.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không có nói gì. Hoắc Tu vẫn đang ngồi bên cạnh im lặng ăn sủi cảo, nhẹ nhàng nói.

"Làm bạn bè lâu vậy rồi, giờ mới biết cậu còn có một em gái đấy."

Thừa Kính cũng bất đắc dĩ. "Con bé không muốn công khai.."

"Quan hệ của mọi người không tốt à?"

Thừa Kính xua tay, thở dài. "Nói ra thì dài dòng lắm."

Tivi trong phòng khách vẫn truyền đến âm thanh của chương trình ca nhạc mừng năm mới. Âm thanh cứ loáng thoáng truyền đến phòng ăn. Mọi người cũng vừa ăn vừa nói chuyện. Sính Anh Cơ ra ngoài nghe điện thoại mãi vẫn chưa thấy trở lại, mãi đến khi mẹ Sính hào hứng chạy từ phòng bếp ra phòng khách để xem màn trình diễn trong chương trình mừng năm mới của Sính Anh Cơ thì cô mới trở lại.