Khi Được Gặp Em

Chương 6-2



Mọi người đều nhìn nhau. Mật mã đã tìm được, cửa cũng đã mở thành công, bọn họ thu hoạch ngoài ý muốn nên cũng tốn không quá nhiều thời gian. Nhưng mà khi mở cửa ra, hành lang tối om với ánh đèn mờ ảo đầy lạnh lẽo. Trên tường còn dán không ít bùa vàng như trừ tà, không khí thật sự quá kinh khủng.

Năm khách mời đi theo nhóm, Sính Anh Cơ đi đầu tiên, cô không sợ, nên dẫn đầu ra ngoài. Du Nguyệt túm lấy tay trái của cô, Kỳ Tử Ngạn túm tay phải. Tống Kiệt thì nơm nớp lo sợ đứng sau lưng cô, Lâm Anh chịu trách nhiệm đi cuối cùng.

Quả nhiên bọn họ vừa ra ngoài, thì đèn trong hành lang lại chớp tắt. Sính Anh Cơ bị bấu đau cũng không dám lên tiếng, cô dở khóc dở cười nhìn Du Nguyệt và Tống Kiệt ngồi thụp xuống không chịu đi nữa. Ở đầu hành lang xuất hiện một bóng người mặc áo đỏ, hai đầu hành lang đều có người khiến mấy khách mời nhát gan sợ muốn chết. Lâm Anh bị Tống kiệt túm lấy nên lảo đảo cũng ngã ngồi trên đất luôn. Sính Anh Cơ là người duy nhất còn đang nửa khuỵu người xuống vì bị Kỳ Tử Ngạn níu.

Cô nheo mắt nhìn nữ quỷ đứng ở hành lang trước mặt mình, cô ta đang làm ra vài hành động gì đó. Sính Anh Cơ muốn đi lại gần nhưng bị túm quá chặt, bên tai còn không ngừng vang lên khẩu quyết "không sợ" của những người khác. Cô dở khóc dở cười, đành nói với Lâm Anh có thể được coi là còn có chút gan dạ.

"Lâm Anh, cậu xem thử ma nữ ở chỗ cậu có đang làm động tác gì không."

Lâm Anh bị túm ngã ngồi trên đất, vội vàng nhổm người dậy nhìn về phía nữ quỷ ở sau lưng mình. Anh bình tĩnh nhìn thì thấy đúng là dưới ánh đen mờ nữ quỷ đang làm ra mấy động tác gì đó. Nhưng cả hai người bọn họ còn chưa kịp nhìn xong thì một tiếng nổ đột nhiên vang lên, cả hành lang tối thui. Du Nguyệt không nhịn được hét lên một tiếng sợ hãi.

Sính Anh Cơ vội vàng vỗ vỗ vai an ủi bà. Cô vội vàng đứng lên, đồng thời kéo những người khác đứng dậy.

"Hình như mất điện."

"Chúng ta.. chúng ta trở lại phòng bảo vệ một lát đi ạ."

Tống Kiệt cũng chịu không nổi. Cậu mếu máo nói, Sính Anh Cơ cũng không đành lòng, bèn lùa mọi người đi trở lại phòng bảo vệ. Trong phòng vẫn còn đèn, mất điện thế này hành động không tiện, bọn họ chỉ có thể tìm thêm manh mối về cách bật lại nguồn điện mà thôi.

Sính Anh Cơ để ba người nhát gan ngồi gần nhau, mình thì đi lại nói chuyện với Lâm Anh. Hai người bàn bạc về những gì mình nhìn thấy, cũng diễn tả lại hành vi của hai nữ quỷ. Sính Anh Cơ nhìn mãi cũng không hiểu mấy hành động này là có ý tứ gì, nên vẫn là đi lại thảo luận cũng những người khác. May sao Du Nguyệt nhận ra những hành động của Sính Anh Cơ diễn tả lại.

Kỳ thực đây là thủ ngữ. Du Nguyệt trước đây từng đóng một bộ phim điện ảnh, trong phim bà đóng vai một người câm nên có từng học qua. Dựa vào những manh mối này mà bọn họ cũng tìm ra được hướng dẫn khởi động lại nguồn điện. Trên hành lang có tổng cộng bốn vị trí được gắn công tắc, bọn họ cần phải gạt công tắc cùng một lúc thì sẽ có điện trở lại.

"Vậy là phải tách ra hả?"

Kỳ Tử Ngạn nghe xong cũng run rẩy luôn. Sính Anh Cơ lật lật quyển sổ tay, chỉ vào bản đồ được vẽ trên đó. Trên bản đồ có những ký hiệu hình tia sét, chắc là vị trí của những công tắc này. Sính Anh Cơ nhìn một chút những vị trí này, cũng thấy hơi lo lắng. Bọn họ có năm người, nhưng hết ba người nhát gan rồi, nếu mà tách ra thế này chỉ sợ là bọn họ không ổn lắm.

"Chúng ta có thể đi cùng nhau đến một điểm rồi mới tách ra." Lâm Anh chỉ lên bản đồ. "Bắt đầu từ điểm này, chúng ta bắt đầu đẩy người đi. Chị Tiểu Anh đi đầu tiên được không, chị sẽ đứng ở vị trí ở giữa này. Sau đó anh Tử Ngạn sẽ đi thẳng đến điểm cuối, anh sẽ cần đi ngang qua chỗ chị Tiểu Anh, lúc đó cũng đỡ sợ hơn một chút. Em sẽ là người đi cuối cùng vào vị trí còn lại. Chị Nguyệt và Tống Kiệt ở cùng nhau tại điểm bắt đầu."

Sính Anh Cơ không có ý kiến gì, vì căn bản cô đi thế nào cũng được. Nhưng người khác thương lượng một chút rồi cũng chốt phương án này. Bọn họ tuy rằng bị dọa sợ nãy giờ nhưng mà kỳ thực cũng biết là chẳng có ma quỷ gì, đều là do người giả dạng. Hơn nữa, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, thì có lẽ Đào Manh là người đứng sau những chuyện này. Lý do có thể là do chị ta không muốn tòa chung cư này bị mua lại và phải chuyển đi.

"Thật ra chúng ta trước thảo luận trước đi." Kỳ Tử Ngạn gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói. "Lát nữa có điện thì bước tiếp theo của chúng ta là gì?"

"Đi tìm Đào Manh ạ? Chị ta là người duy nhất có thể cho chúng ta manh mối."

Tống Kiệt cũng tham gia cuộc thảo luận.

"Thật ra hiện tại vẫn không rõ tại sao chị ta lại không muốn rời đi mà." Lâm Anh cũng thấy hơi khó hiểu. Những chuyện xảy ra kết hợp với manh mối của bọn họ tìm được tuy có thể làm sáng tỏ cốt truyện phần nào nhưng mà mọi thứ vẫn còn khác rời rạc. "Giả thần giả quỷ tới mức này, thì hẳn không chỉ đơn giản là không muốn bán nhà đâu mà còn là vì nguyên nhân khác nữa."

"Nhà cửa ở đây xập xệ thế này, sớm hay muộn gì cũng bị giải tỏa, nhưng cô ấy cứ kiên trì không chịu đi là tại sao chứ? Với cả, cho dù một lát nữa tìm được Đào Manh, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Thuyết phục cô ấy bán nhà sao?" Du Nguyệt cũng hơi hoang mang.

"Logic như vậy không đúng lắm đâu." Sính Anh Cơ cười cười nói. Mọi người đều tập trung nhìn cô. Từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn là người tỉnh táo và thông minh nhất, nên theo bản năng bọn họ cũng coi trọng lời cô nói hơn. "Khoan nói tới nguyên nhân sâu xa tại sao Đào Manh lại không muốn chuyển đi, chỉ riêng việc cô ấy cố ý hù dọa chúng ta như vậy cũng đủ để chứng minh rằng cô ấy sẽ không bao giờ ký thỏa thuận bán nhà. Việc dọa chúng ta là để chúng ta bỏ đi và báo lại với công ty là chỗ này không thể mua lại được là vì có quỷ. Vậy nên nếu chúng ta thuyết phục cô ấy bán nhà thì chẳng phải là hành động vô nghĩa sao ạ?"

"Có lý." Du Nguyệt ngay lập tức gật đầu, những người khác cũng hưởng ứng. "Vậy Tiểu Anh nghĩ phải làm gì đây?"

"Cứ rời đi thôi." Sính Anh Cơ cười khẽ. "Cô ấy không muốn hại chúng ta, chỉ là muốn chúng ta sợ. Gặp nhau thì chúng ta cứ hỏi thăm một chút tình hình rồi tỏ ý là mình sẽ báo lại với công ty bất động sản không mua lại chỗ này là có thể trốn thoát an toàn rồi."

"Nhưng mà đây không phải đối sách tốt." Lâm Anh cau mày nói. "Mọi người nghĩ đi, chúng ta bỏ dự án này rồi cũng vẫn sẽ có công ty khác đến mua chỗ này. Sớm muộn gì Đào Manh cũng phải chuyển đi mà thôi."

"Vậy nên vẫn là phải tìm được nguồn gốc của vấn đề."