Khi Được Gặp Em

Chương 6: Giả Thần Giả Quỷ



Sau khi tập trung với mọi người xong thì việc đầu tiên Sính Anh Cơ làm chính là chia sẻ toàn bộ những gì mà mình đã tìm được. Hơn nữa cô cũng nhận ra mọi người còn chưa giải được mật mã để tìm chia khóa mở cửa. Trong lúc mọi người đang nhiên cứu sổ tay và mấy lá thư cô mang tới thì Sính Anh Cơ đi đến chỗ máy tính, cẩn thận kiểm tra. Lâm Anh cũng đi theo, về cơ bản thì trong nhóm khách mời anh có tiếp xúc với máy tính thường xuyên nhất.

"Cậu xem, trong này vậy mà còn lưu lại thông tin của dân cư ở đây nè."

Sính Anh Cơ mở một tập tin ra, thấy bên trong ghi đầy đủ những chủ hộ gia đình, còn có thông tin là đã chuyển đi hay ký giấy đồng ý bán nhà cho công ty bất động sản chưa nữa. Lâm Anh đứng ở bên cạnh, chống tay lên bàn, cúi đầu nhìn vào màn hình, hai người dựa cũng hơi gần, toàn bộ đều bị camera ghi hình được.

"Chỉ có hai hộ gia đình là chưa ký." Lâm Anh nói, chỉ lên màn hình, thấy đề tên chủ nhà của hai hộ gia đình, Đào Manh và Lưu Dũng. Lâm Anh nhớ ra gì đó. "Bảo vệ ở đây cũng tên là Lưu Dũng."

"Vậy thì dễ hiểu rồi, anh ta không chuyển đi vì còn là bảo vệ ở đây. Nhưng Đào Manh này là ai?"

Sính Anh Cơ nghiêng đầu.

"Trong mấy lá thư này giống như thư qua lại giữa hai người ấy." Kỳ Tử Ngạn đang nghiên cứu mấy lá thư cũng gia nhập thảo luận. Năm người bọn họ châu đầu vào xem xét những lá thư. Du Nguyệt và Tống Kiệt đã sắp xếp chúng theo thứ tự để ghép thử lại thành một cuộc trò chuyện hoàn chỉnh. "Nhìn xem, ở đây thì người này bảo là đã mua nhà, sau đó còn muốn dùng nhà này để làm nhà tân hôn. Lá thư này thì hình như là trả lời lại là đối tượng kết hôn của anh ta cũng có nhà ở đây, sau sẽ chuyển về đây ở cùng anh ta."

"Tiếp đó thì hình như người đàn ông ra ngoài làm ăn, gửi thư về nhà, nhưng mà chỉ gửi được hai lá, xong rồi biệt tích luôn, chỉ còn lại thư gửi đi của người phụ nữ là không ngừng bị trả về."

Du Nguyệt tiếp tục chỉ mấy lá thư khác nói.

"Chúng ta đi tìm Đào Manh đi." Sính Anh Cơ nghĩ ngợi, cô sờ mũi. "Chị ta có khi là manh mối duy nhất cho toàn bộ chuyện này."

"Vậy thì cũng phải ra ngoài đã."

Lâm Anh thở dài, lôi ra một cái hòm bị khóa, trên đó còn dán một tờ giấy hình như là cậu đố để mở hòm ra lấy chìa khóa ra ngoài.

"Mọi người nhìn thử xem cái này giải thế nào?"

Sính Anh Cơ ôm cái hòm đến trước mặt mình, cẩn thận nhìn hình vẽ. Bốn góc của hộp chữ nhận này dán bốn hình vẽ kỳ quặc, ở giữa lại là một hình vẽ khác sắp từ bốn hình ở bốn góc thành một chuỗi hình vẽ. Trông giống như là thứ tự đáp án của những hình vẽ ở bốn góc đặt theo hình ở chính giữa chính là mật mã. Năm người cùng châu đầu vào, Sính Anh Cơ nghiêng đầu nhìn hình ở bốn góc, mãi một lúc cô mới nói.

"Sao thấy giống đồng hồ nhỉ?"

"Đồng hồ ạ?" Tống Kiệt khó hiểu. Sính Anh Cơ giơ tay ra, cậu nhanh chóng thả quyển sổ con vào trong tay của cô, Sính Anh Cơ lấy bút bi trên bàn vẽ lại hình vẽ trên giấy. "Woa, giống như đang chỉ giờ nè."

"Chúng ta giả thiết thế này đi." Sính Anh Cơ bình tĩnh vẽ lại bốn hình vẽ ở bố góc. "Nếu như vạch đầu tiên là kim phút, thì vạch thứ hai sẽ là kim giờ, tính từ trái qua phải theo kim đồng hồ mà quy ước vị trí của đường vẽ thứ nhất hay thứ hai."

"Vậy thì thứ tự lần lượt là 7: 30, 9: 15, 12: 00, 5: 00."

Lâm Anh nhìn theo tay của Sính Anh Cơ vẽ xong đọc ra một loạt những con số chỉ giờ, được sắp theo thứ tự của hình vẽ dán giữa cái hòm.

"Lẻ phút thì lấy số nào?"

Kỳ Tử Ngạn gãi gãi đầu.

"7905." Sính Anh Cơ nói, Du Nguyệt ở bên cạnh vội vàng nhập mật mã vào ổ khóa, quả nhiên là mở được. Mọi người cũng reo lên một tiếng. Kỳ Tử Ngạn ấn đầu của Sính Anh Cơ, thân thiết khen cô thông minh. Sính Anh Cơ ngại ngùng, sau đó cô nghĩ ngợi. "Con số này hẳn là có bí ẩn gì đó, nếu là ngày tháng thì sao nhỉ?"

Tổ đạo diễn: .. Bọn họ hoài nghi Sính Anh Cơ đọc được kịch bản cốt truyện gốc, nếu không sao cô biết được chuyện này?

Tống Kiệt nghe thấy cô nói thì cũng ngẩn ra, nhớ ra gì đó.

"A, trong máy tính có một file bị khóa."

Lâm Anh ngay lập tức dùng chuột mở file lên, Sính Anh Cơ nhập mật mã vào thì lại không đúng. Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm bốn con số họ vừa giải.

"Trong phòng không còn câu đố nào hả?"

"Chỉ có một câu này thôi."

Sính Anh Cơ sờ cằm, sau đó lại nhập một chuỗi số: 07092005.

Tổ đạo diễn: .. Bọn họ mời trúng bug trí tuệ gì thế này?

Tập thể khách mời: Mở ra rồi!

"Lợi hại."

Lâm Anh bật ngón cái.

Bọn họ cùng châu đầu vào xem những video được ghi hình lại trong máy tính. Du Nguyệt nhìn thấy cái bóng màu đỏ lướt qua trên màn hình thì giật bắn vội vàng túm lấy cánh tay của Kỳ Tử Ngạn đang đứng bên cạnh. Mọi người cũng giật mình, nhìn cái bóng đỏ lướt trên màn hình đi trên hành lang bên ngoài phòng bảo vệ. Rõ ràng là nữ quỷ vừa rồi hù dọa bọn họ đây mà.

"Thấy ghê quá đi.." Tống Kiệt cũng sợ xanh mặt, núp sau lưng của Lâm Anh, hai tay túm lấy vai anh, lú đầu ra nhìn video chằm chằm. Cậu bé sợ xanh mặt khi nữ quỷ quay đầu nhìn thẳng vào camera, gương mặt trắng bệch, lại còn bê bết máu, dễ sợ vô cùng. "Huhu ghê quá ạ.."

Lâm Anh cũng thấy sởn cả gai óc, Sính Anh Cơ thì lại đặc biệt bình tĩnh.

"Lạ ghê, chị gái này không có phải chị gái lúc nãy nắm chân em mà."

Kỳ Tử Ngạn nghe cô nói cũng líu lưỡi.

"Bị nắm chân rồi mà còn xem mặt mũi người ta ra sao hả?"

"Bởi vì hai người khác nhau đó."

Sính Anh Cơ vừa dứt lời thì đèn trong phòng lại chớp tắt. Du Nguyệt nhắm tịt mắt lại, túm lấy tay của Kỳ Tử Ngạn. Tống Kiệt trực tiếp đem Lâm Anh làm cái bia. Kỳ Tử Ngạn thì cúi đầu không dám nhìn. Lâm Anh thì hơi run một chút nhưng cũng rất bình tĩnh. Sính Anh Cơ là người duy nhất thản nhiên ngẩng đầu nhìn lên mặt kính đối diện với bàn làm việc của bảo vệ. Quả nhiên hai nữ quỷ áo đó nhào tới mặt kính, hé miệng gào thét hù dọa.

Sính Anh Cơ còn đang quan sát hai người bọn họ thì tiếng hét của Kỳ Tử Ngạn và Du Nguyệt dọa cô giật mình luôn. Sính Anh Cơ ngơ ngác nhìn hai người túm chặt lấy nhau, đầu cúi thấp, vừa hét vừa lẩm bẩm là không sợ không có quỷ không bị dọa. Sính Anh Cơ nghe một tràng tự trấn an của bọn họ ngơ người luôn, nhưng mà Lâm Anh lúc này lại nói.

"Thật sự là hai người.."

Sính Anh Cơ giật mình, nhớ ra, quay đầu lại quan sát những nữ quỷ, không khỏi sờ cằm. Bọn họ dọa đám Kỳ Tử Ngạn sợ xong thì lại lủi đi mất.

"Vậy thì ở chung cư này phải có hơn một hộ còn sót lại, hoặc.. hai người họ ở cùng nhau."

"Lỡ là ma thật thì sao ạ?"

Tống Kiệt run rẩy nói. Sính Anh Cơ co giật khóe miệng, mở một cái video khác trong tập tin vừa được ở khóa lên cho mọi người xem.

"Nhìn nè, là hóa trang mà."

Quả thật ở trong video thứ hai này là hình ảnh một người phụ nữ mặc váy đỏ đang tẩy trang trước gương, gương mặt của cô ta rõ ràng là của một trong hai nữ quỷ vừa hù dọa bọn họ.

"Bảo vệ hẳn là phát hiện ra bí mật của họ rồi."

Lâm Anh xem xong cũng trầm ngâm.

"Có.. có khi nào vì biết nên bảo vệ bị.." Kỳ Tử Ngạn làm một hành động cắt cổ. ".. xử luôn rồi không?"

Sính Anh Cơ dở khóc dở cười. "Cốt truyện máu me vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.."

Gương mặt của cô tràn ngập sự ghét bỏ. Kỳ Tử Ngạn sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng không chịu yếu thế. Hai người bắt đầu tranh luận xem cốt truyện của Kỳ Tử Ngạn nghĩ ra là hợp lý hay không.

"Nhưng mà nếu liên kết mấy manh mối lại, thì hẳn là một trong hai nữ quỷ kia có liên hệ tới những lá thư này chứ nhỉ?" Du Nguyệt đứng ở bên cạnh, sau khi bà bị dọa sợ cũng đã từ từ lấy lại được bình tĩnh hơn. "Giờ chúng ta ra ngoài tìm manh mối sao?"