Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 70



Thời gian bọn Ôn Niệm Niệm xuất phát so với bộ phận đồng học đều muộn hơn, thời gian lại rất ngắn, đuổi kịp và vượt qua đồng học khác là điều cần chú trọng.

Có càng nhiều đồng học rớt đồ trên đường, chỉ có thể quay lại thời điểm lúc đầu, từ bỏ một bộ vật phẩm rồi xuất phát lại lần nữa.

Phía sau có mấy người không đi theo đoàn đội, cũng bắt đầu làm theo phương pháp của Ôn Niệm Niệm, phân phối vật phẩm hộ lý cho mỗi người.

Nhất Thiên Bằng xuất thân bần cùng, có thể chịu khổ nhọc, bởi vậy, hắn vứt đệm chăn chờ vật phẩm, chỉ kem và bàn chải đánh răng cần thiết, người thứ nhất đến chung cư.

Còn rất đắc chí.

Nhưng mà lúc nhìn đến Ôn Niệm Niệm xách theo mấy cái chậu, nhẹ nhàng tới chung điểm, có chút choáng váng.

Quý Trì đem bốn cái vali cột vào nhau, toàn bộ hành trình kéo tới đây, cũng không phí sức, thậm chí còn rảnh một tay giúp Giang Dữ cầm một đệm chăn.

Cư… Cư nhiên còn có thể như vậy?

Hắn vội vàng nói với lão sư Lục Hành bên người: “Lục lão sư, bọn họ phạm quy!”

Lục lão sư nhìn bọn Ôn Niệm Niệm đến chung, đáy mắt lộ ra ánh sáng kinh hỉ, không nghĩ tới thật sự có học sinh đầu óc chuyển cong, nghĩ tới hợp phương pháp phân công hợp lý.

Cái khó chính là… đoàn đội bọn họ còn có một đồng học chân cẳng không tiện.

Cực kỳ ưu tú!

“Lục lão sư! Bọn họ phạm quy!”

Lục Hành quay đầu lại nhìn Nhất Thiên Bằng một cái, thấy tổng cộng vài món vật phẩm của hắn, hỏi: “Đồng đội của em đâu?”

“Bọn họ… Còn không chưa lại đây.”

“Đệm giường cũng không lấy, một tháng này ngủ phản?”

Nhất Thiên Bằng nói: “Em không sợ ngủ phản!”

“Được, có thể chịu khổ.”

Nhất Thiên Bằng thấy Lục Hành im bặt không nhắc tới bọn Ôn Niệm Niệm, lập tức đem đề tài bẻ trở về: “Lão sư! Bọn họ phạm quy!”

Lục Hành thấy dục vọng thắng bại của hắn mãnh liệt như vậy, đơn giản nói: “Bọn họ không phạm quy.”

“Nhưng mà ngài đã nói rõ ràng, mỗi người vật phẩm của mình, bọn họ… Bọn họ căn bản không có..”

Lục Hành xua xua tay, ngừng lời hắn nói: “Thầy nói qua, mỗi người lấy vật phẩm của mình, nhưng thầy cũng không có nói, không thể lấy giúp người khác. Vốn dĩ là đoàn đội, thành viên đoàn đội hộ tác lẫn nhau, là tiếng nói chung của chúng ta.”

Nhất Thiên Bằng hơi hơi há miệng thở dốc, không lời nào để nói.

Đây… đây là cái cuộc thi gì, căn bản không thể hiện được ưu thế xuất sắc của học sinh bọn họ.

Lục Hành nhìn biểu tình không cam lòng của Nhất Thiên Bằng, tựa hồ đọc hiểu ý tưởng trong lòng hắn, vỗ vỗ bờ vai, nói: “Yên tâm, về sau không thể thiếu bài thi đối với các em, thích làm bài, đến lúc đó tha hồ!”

Nhất Thiên Bằng nghe Lục Hành nói như vậy, biểu tình mới thoáng hòa hoãn một ít.

Hắn muốn chân chính ở trên bài thi, đào thải những gia hỏa kém thông minh đó.

Chờ đến lúc toàn bộ đồng học thở hồng hộc chạy tới dưới lầu ký túc xá, Lục Hành mới mở miệng nói: “Các bạn học, các em đã viên mãn hoàn thành nhiệm vụ của tập huấn, vật phẩm các em lựa chọn mang tới đây, chính là vật phẩm các em có thể sử dụng một tháng kế tiếp.”

Ánh mắt các bạn học hâm mộ đồng thời đổ về phía tổ Ôn Niệm Niệm.

Chỉ có một tổ của bọn họ mang theo đồ dùng hoàn chỉnh nhất, hơn nữa khi dùng cũng ít nhất…

Ngày thường bọn họ tham gia các loại thi đua toán học phức tạp, biện pháp sắp tổ đơn giản như vậy, vì sao bọn họ không nghĩ ra được!

Tuy rằng lần dọn hành lý này, trên danh nghĩa nói với bọn họ chọn hay bỏ tiến hành thi, nhưng trên thực tế cũng ẩn chứa triết học.

Nhưng bọn họ ngày thường chỉ biết làm bài thi, lý luận suông, căn bản không đem tri thức vận dụng đến sinh hoạt thực tiễn.

Lục Hành thấy các bạn học lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, biết mục đích của mình đã đạt, ông nhìn về phía Ôn Niệm Niệm, cảm thấy một tổ mấy bạn học này, thật đúng không đơn giản.

“Các bạn học, các em vào tập huấn doanh, tuy rằng không lưu lại toàn bộ, trên đường phải bớt bộ phận lớn người, nhưng thầy hy vọng các em tới một lần phải có thu hoạch.”

Các bạn học một trương gương mặt nhỏ mê mang, ngơ ngác nhìn Lục Hành, giờ phút này, sẽ không lại đem ông trở thành nghiên cứu sinh tuổi trẻ anh tuấn, mà chân chính đem ông trở thành lão sư rất có uy nghiêm ――

“Đồng thời, thầy cũng hy vọng các em ngẫm lại, hiện tại là năm 2020, giáo dục chúng ta, tuyệt đối sẽ không đơn thuần lấy thành tích tốt xấu định nghĩa về mỗi vị đồng học, hy vọng các em, cũng không cần chỉ dùng điểm, là định nghĩa giá trị bản thân!”

Bạch bạch bạch bạch, trong đám người phát ra từng đợt vỗ tay nhiệt liệt.

Đi vào tập huấn doanh, bọn họ học được khóa đầu thiên của nhân sinh, khắc sâu như vậy, trong lúc nhất thời, cảm xúc rất nhiều.

Mà sau vỗ tay, sắc mặt Lục Hành chuyển hướng nghiêm túc: “Nhưng mà, quy tắc chính là quy tắc, đồng học cuối cùng chạy tới, thật đáng tiếc em phải cùng đoàn đội của mình, không thông qua lần thi này, rời đi.”

Đồng học đội của Trương Châu, ủ rũ cụp đuôi kéo theo vali của mình đi ra, theo các lão sư tới cổng lớn trường học.

Nguyên đám người cãi cọ ồn ào, chỉ thoáng một cái an tĩnh xuống, mỗi người đều không nói chuyện nữa, chú ý đều theo vài vị đồng học rời đi.

Vốn dĩ ngay từ đầu, bọn họ còn ôm tâm lý may mắn, không tin thật sự bởi vì chạy chậm so với với người khác mà bị đào thải, lý do này cũng quá vớ vẩn.

Tài tập huấn doanh thiên dài bồi dưỡng học sinh khoa học tự nhiên thiên tài, không phải tuyển chọn vận động viên.

Thẳng đến khi thân ảnh Trương Châu biến mất ở cổng trường, các bạn học mới chân chính ý thức được, tính tàn khốc và cạnh tranh của lần tập huấn này.

Thành viên tổ Trương Châu, đều là trong top 50 xuất sắc, vòng thứ nhất, cư nhiên đem tổ ưu tú vậy đào thải!

Xem ra, tổ có tất cả học sinh xuất sắc, cũng không nhất định có thể an toàn lưu đến cuối cùng.

Thành tích Trương Châu tốt như vậy, lại bởi vì thể lực không được, kết quả liên lụy đội viên cùng nhau chịu đào thải.

Đây cũng quá tàn khốc.

Khóe mắt Lục Hành hơi hơi chọn lên, rèn sắt khi còn nóng nói: “Kế tiếp, các em có cơ hội lần nữa, có thể điều chỉnh thành viên tổ.”

Lời vừa nói ra, các bạn học lập tức nghị luận.

Không ít tổ tiến hành phân phố nội bộ một lần nữa phân phối, Nhất Thiên Bằng cũng thay đổi thành viên, đem một ít người thiếu quyết đoán, vâng vâng dạ dạ, còn có học sinh xuất sắc thân thể không tốt đẩy đi ra ngoài, thu mấy đồng học bình thường cao to vào.

Rất nhiều tổ học sinh xuất sắc tiến hành đổi như vậy.

Kể từ đó, toàn bộ đoàn đội từ lúc bắt đầu lấy thành tích làm trung tâm phân tổ, hiện tại biến thành lấy sức khỏe.

Tổ của học sinh xuất sắc có học sinh bình thường gia nhập bình, trong tổ học sinh bình thường, cũng một ít bị học sinh xuất sắc bị đá ra từ tổ khác.

Lục Hành thực vừa lòng biến hóa như vậy, rốt cuộc, chỉ có thành viên trung hoà, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất của lần tập huấn này.

Tổ của Ôn Niệm Niệm cũng có biến hóa, đồng học mới gia nhập, là một vị học sinh nhìn thiên gầy yếu rất xuất sắc, là bị tổ khác đuổi ra.

Cậu nơm nớp lo sợ, muốn gia nhập đoàn đội Ôn Niệm Niệm.

“Tớ… Tớ tên Chu Tử Hàn, có thể gia nhập đoàn đội các cậu không, thành tích tớ rất tốt, nhưng mà thể dục không quá giỏi.”

Ôn Niệm Niệm giống như xin giúp đỡ nhìn sang Giang Dữ, Giang Dữ nhún vai, nói: “Cậu là đội trưởng, tự quyết định.”

“Tớ khi nào là đội trưởng!”

Ôn Niệm Niệm nhìn các đồng bọn, bọn họ chờ mong nhìn cô.

Sao mà… Thật đúng kêu cô làm đội trưởng?

Bởi vì nãy cô đưa ra biện pháp hết chỗ chê mà Giang Dữ chuẩn bị nói sao.

Nhưng mà, hiện tại không phải thời cơ thương lượng ai làm đội trưởng, cô cần lập tức ra quyết định, muốn cho Chu Tử Hàn gia nhập đội ngũ hay không.

“Tổ chúng tớ nếu tới tham gia thi đấu, chuẩn bị nhất định phải lưu đến cuối cùng, bốn người có độ ăn ý, nếu đồng học mới gia nhập, không biết có thể phối hợp càng tốt hay không.”

Chu Tử Hàn vừa nghe Ôn Niệm Niệm nói như vậy, hơn phân nửa không được, đang chuẩn bị rời khỏi.

“Nhưng mà…” Ôn Niệm Niệm chuyện vừa chuyển: “Tuy rằng thi đấu rất quan trọng, nhưng có thể giao lưu bạn mới cũng là việc thực sự vui vẻ.”

Cô nhìn xem Giang Dữ, lại nhìn sang Quý Trì cùng Căn Di, thậm chí còn có Ôn Loan…

Trong quá trình trưởng thành, rất ít hoặc cơ hồ không có bạn gọi là “Quái già”.

Cũng đúng bởi vì có tiểu tổ, bọn họ mới có thể đi cùng nhau, mới có thể giao lưu.

Nếu tất cả chỉ vì thi đấu, bọn họ với bọ Thiên Bằng có cái gì khác nhau.

Cô quay đầu lại trưng cầu ý kiến các đồng bọn, mà bọn họ đều dùng ánh mắt tỏ vẻ đồng ý.

Chu Tử Hàn như nghe đại xá, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn các cậu! Tớ nhất định sẽ nỗ lực!”

Giang Dữ đột nhiên hỏi nói: “Cậu có cái ưu thế hoặc sở trường gì đặc biệt?”

“Ưu thế…” Chu Tử Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Thành tích tớ tốt, có thể thi điểm cao, cái này được không?”

Giang Dữ bất đắc dĩ mà nhìn cậu, mọi người ở đây, ít nhất đều tiến vào top 50, ai mà không phải từng là người xuất sắc trong trường học, thi được điểm cao.

Điểm này nguyên bản hẳn là ưu thế của mỗi người bọn họ, nhưng hiện tại moki người tụ ở bên nhau, ngược lại thành phổ biến đặc thù nhất, không có bất luận cái cạnh tranh ưu thế gì.

Cho tới bây giờ, Ôn Niệm Niệm mới chân chính hiểu được lời lão Vương, trên thế giới này, thiên tài có rất nhiều, các em cũng không đặc biệt.

Chỉ có chân chính nghe theo nội tâm của mình, mới đặc biệt.

“Trừ bỏ cái này, tớ giống như không có việc gì đặc biệt am hiểu, từ nhỏ đến lớn cha mẹ chỉ yêu cầu học tập nghiêm khắc, tớ không có học qua cái khác hay có sở trường đặc biệt.” Chu Tử mặt lạnh lùng, má hơi hơi nóng lên: “Xin, xin lỗi.”

Ôn Niệm Niệm vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy: “Đây có cái gì phải xin lỗi.”

Bộ phận lớn người ở đây, không đều như thế này sao.

Lúc này, bên cạnh một tổ học sinh xuất sắc đoàn đội trải qua ôn niệm niệm bên cạnh, khinh miệt mà nói: “Hắn vừa mới khảo hạch chạy cái đếm ngược đệ nhị, các ngươi thật đúng là dám muốn a.”. Truyện Light Novel

Nói lời này đúng là Nhất Thiên Bằng, Chu Tử Hàn lúc nãy đúng là tổ viên đội bọn họ.

Vừa nãy Chu Tử Hàn cùng Trương Châu một trước một sau đi đến, làm Nhất Thiên Bằng một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa bởi vì tên này này làm liên luỵ.

Cho nên có cơ hội phân tổ một lần nữa, hắn vội đem Chu Tử Hàn đá ra ngoài.

“Cậu ta trừ bỏ thành tích tốt, cái gì cũng không có, các người, chờ bị hố đi!” Khóe miệng Nhất Thiên Bằng treo lên mỉm cười trào phúng mỉm: “Bị đào thải đừng khóc.”

Ôn Niệm Niệm hỏi lại một câu: “Một giờ trước, đối với bộ phận lớn người ở đây mà nói, thành tích tốt chính là việc đáng giá kiêu ngạo nhất, sao mới trải qua một lần thi, khiến cho các cậu đem việc mình kiêu ngạo nhất bỏ như giày rách? Nội tâm không kiên định như vậy, nếu thi thêm vài lần nữa, các người có phải sẽ hoài nghi nhân sinh hay không.”

Ôn Niệm Niệm hỏi, ngược lại đem Nhất Thiên Bằng ngốc, chần chừ, không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Hành nghe thấy được nội dung tranh chấp của bọn họ, nhìn phía Ôn Niệm Niệm, khóe môi treo lên mỉm cười cao thâm khó đoán.

Nữ sinh này, không nước chảy bèo trôi, nội tâm kiên định, lý trí tại tuyến, với mọi thứ luôn bảo trì cái nhìn độc đáo mà rõ ràng của bản thân.

Thật không đơn giản!