Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 71



Editor: Đầu Gỗ; Kỷ Kỷ.Beta: Kỷ Kỷ.

____________________

Các bạn học cầm theo hành lý của mình, tới từng ký túc xá của từng người, dàn xếp xong xuôi.

Căn Di và Ôn Niệm Niệm phân cùng gian ký túc xá.

Ký túc xá đại học là gian bốn người kinh điển, trước khi nghỉ hè là nơi ở của học sinh Duyên Tân, kỳ nghỉ hè thì để cho học sinh tập huấn dừng chân.

Ký túc xá nữ sinh dán giấy tường ấm áp, trên là giường dưới là bàn, trên giường còn có màn che.

Ôn Niệm Niệm tấm card nhỏ để trên bàn, hẳn là tiền bối ở gian này lưu lại, nhắn đôi lời――

“Em gái, xin chào các em, hoan nghênh tới tham gia tậo huấn vào Duyên Tân, các chị tại đây chúc các em gái ở ký túc xá chúng ta có thể lưu tới cuối cùng. Trong ngăn kéo có đồ ăn vặt các chị chuẩn bị sẵn, buổi tối đói bụng có thể chống đói, sách trên kệ cũng có thể tùy tiện xem, nhưng mà, các chị có một cái thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng các em có thể quý trọng đồ dùng ký túc xá, moah moah!”

Ôn Niệm Niệm buông tấm card xuống, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.

Nhưng mà cô vừa mới buông giấy, nghe được nữ sinh đối giường hô lớn: “Oa! Xem tớ phát hiện cái gì này!”

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cô ta mở tủ ngăn kéo quần áo, ở bên trong tìm thấy máy sấy và sữa tắm, dầu gội, còn có chai lọ một ít đồ dưỡng da.

Cái nữ sinh kia tựa như phát hiện đại lục mới, đôi mắt sáng lên: “Thật là thiếu cái gì tới cái đó! Vận khí cũng thật tốt quá!”

Ôn Niệm Niệm nhớ rõ, nữ sinh này tên là Đặng Tử Huyên, vừa nãy mới vào cửa, oán giận trận thi đấu với mọi người, hại cô ta phải bỏ dầu gội và một ít vật phẩm rơi tan tác.

Đặng Tử Huyên từ trong ngăn kéo của đàn chị phát hiện vật phẩm, vui mừng đến tột đỉnh, nhanh chạy tới kéo ngăn kéo Căn Di, xem còn có vật phẩm gì có thể sử dụng hay không, mau tìm ra.

Một tháng sinh hoạt này của các cô, đều có khó khăn.

Căn Di vội vàng ngăn cản, lắc đầu nói: “Như vậy… Không tốt.”

“Có cái gì không tốt, không phải vật phẩm quan trọng, chỉ là một ít dầu gội và sữa tắm thôi.”

Ôn Niệm Niệm lập tức đem giấy ghi chép trên bàn đưa cho cô ta: “Các đàn chị nói chuẩn bị đồ ăn vạt cho chúng ta, tặng cho đồ cho chúng ta, chúng ta có thể lấy. Nhưng đó là đồ cá nhân của đàn chị, không được người cho phép, không thể động.”

Đặng Tử Huyên không thèm để bụng, đem tuýt dưỡng da mới mò được bôi lên mu bàn tay của mình, nói: “Thì có làm sao, cùng lắm lúc đi chừa chút tiền, xem như mua lại.”

“Nhưng các chị cũng không đồng ý đem mấy thứ này bán cho cậu.” Ôn Niệm Niệm kiên trì nói: “Nếu mấy thứ này đã đặt trong ngăn tủ, đã nói lên các chị không muốn chia sẻ, cậu lại lấy, chính là trộm.”

Đặng Tử Huyên không kiên nhẫn tiếp nhận tờ giấy trong tay Ôn Niệm Niệm, mắt nhìn, ném sang bên cạnh: “Các chị ấy không phải nói chuyện khá tốt sao, ai nha, dùng một chút không có gì đâu. Nếu mà nói thế, ngăn tủ lại không hề khóa, không chắc là không cho dùng, nếu không đã trực tiếp khóa lại.”

Đây là cái logic cường đạo gì!

Ôn Niệm Niệm quả thực hết chỗ nói rồi: “Cho nên, bởi vì thái độ các chị ấy tốt, cô có thể tùy tiện sử dụng đồ của người khác?”

“Cũng không phải dùng chùa, không phải tôi nói sẽ cho tiền sao!” Đặng Tử Huyên có chút không kiên nhẫn: “Mới lại tôi không dùng của cậu, tự dưng nhảy ra làm anh hùng làm cái gì, tự quản mình cho tốt đi!”

Cô ta ném xuống những lời này, cầm dầu gội mới vừa lấy được, xoay người đi vào toilet.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Ôn Niệm Niệm bị tức đến không nói nên lời, đứng ở cửa toilet, được một vòng lại tức hừng hực trở về.

“Cô… cô ta là loại gì thế!”

Căn Di cũng là lần đầu tiên thấy Ôn Niệm Niệm tức giận, lúc trước đều thong dong, xem ra lần này tú tài thật sự gặp được gỡ binh rồi.

Lôi kéo tay Ôn Niệm Niệm tay, làm người bình tĩnh một chút.

Ôn Niệm Niệm hít sâu, thật sự cần bình tĩnh, không thể túm Đặng Tử Huyên từ toilet ra, cũng không thời thời khắc khắc giám sát kêu cô ta không được dùng đồ của người.

Thật phiền!

Căn Di ôn nhu vỗ vỗ đầu Ôn Niệm Niệm đầu: “Đừng tức giận, đừng tức giận.”

Ôn Niệm Niệm ôm ôm Căn Di, sau khi tiếp xúc với nữ sinh quá dầu mỡ như Đặng Tử Huyên, mới có thể biết Căn Di có bao nhiêu ôn nhu.

Chuyện này, Ôn Niệm Niệm trị không được, chỉ có thể xin giúp đỡ Giang Dữ.

Đang lúc hoàng hôn, Giang Dữ cùng Quý Trì đi ra khỏi cửa lớn chung cư nam, chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.

Giang Dữ mới vừa tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, thoải mái với quần lửng cùng áo sơmi, áo sơmi là màu xanh lục nhạt, so với màu sắc của cỏ xanh có phần nhạt hơn.

Cậu thực sự thích mặc quần áo nhạt màu, đương nhiên, cũng rất thích hợp với màu sắc như vậy, tựa như ánh nắng mùa đông, cũng giống như gió mùa hè…khinh khinh nhu nhu, nhợt nhạt nhàn nhạt.

Thời điểm nhìn thấy Ôn Niệm Niệm, con ngươi vốn bình tĩnh vô lan bỗng nhiên nhiều ra vài phần khúc chiết, nhưng mà rất nhanh bị cậu che giấu mất.

Quý Trì hướng cô giơ giơ tay lên: “Tới tìm chúng tớ ăn cơm sao?”

Ôn Niệm Niệm buông tiếng thở dài: “Ăn không vào.”

Giang Dữ nhạy bén chú ý tới cảm xúc suy sút cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ôn Niệm Niệm đem sự tình vừa mới phát sinh nói đơn giản một lần.

Rõ ràng biết làm như vậy là không đúng, nhưng cô cũng không thể thay đổi cái gì, bởi vì đó là hành vi cá nhân của Đặng Tử Huyên, ai cũng không có tư cách dùng lập trường đạo đức của mình đi giáo huấn nhân phẩm người khác.

“Mặc dù có chỉ ra, cô ta cũng sẽ không thay đổi, tớ lại không thể đem cô ta đánh một trận.” Ôn Niệm Niệm chán nản che che mặt, nói: ” Thật khó.”

Sau khi Quý Trì hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này, cũng giống như Ôn Niệm Niệm lúc nãy lòng đầy căm phẫn: “Cũng quá vô duyên rồi, đây rõ ràng chính là ăn cắp mà, lần sau cô ta còn làm như vậy cậu phải báo cáo lão sư!”

Ôn Niệm Niệm không phải không nghĩ tới chuyện báo với lão sư, nhưng mà loại chuyện này, không lớn cũng chẳng nhỏ, nếu lớn mà nói thì đây chính là ăn cắp, bản thân muốn lên án một người ăn cắp, lên án cô ta nhân phẩm lệch lạc, nhất định phải có chứng cứ, nếu không là bôi nhọ người khác.

Nhưng mà… muốn lấy bằng chứng rất khó khăn.

Đặng Tử Huyên dùng vật phẩm của đán chị cô không thể bắt cô ta đi nghiệm vân tay, thế còn cần thi đấu hay không.

Nếu thật sự báo lão sư, Đặng Tử Huyên khẳng định sẽ thề thốt phủ nhận, đến lúc đó mặc dù có nhân chứng, chung quy không đủ lực thuyết phục.

Hơn nữa, tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này chậm trễ tập huấn, bọn họ là đoàn đội nên tránh rút dây động rừng.

“Kết giao bạn bè thật sự rất khó!” Sân thể dục, đôi tay Ôn Niệm Niệm chống xà đơn, hô to với hoàng hôn một tiếng: “Tôi quá khó khăn!”

Mặc kệ cô là một người thời không khác, hay là cô ở hiện tại, đều thực sự không am hiểu cách giao tiếp cùng người khác.

Đối với phương diện kết giao bạn bè, Quý Trì gãi gãi đầu, cũng là không hiểu ra sao, nhân duyên cậu ngày càng kém, hàng năm đều là đối tượng bị chèn ép cô lập.

“Thế giới này, thật sự phức tạp.”

Quý Trì cũng liên thanh tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy, thật muốn trở lại thời đơn thuần còn nhỏ.”

“Khi còn nhỏ không phải đơn thuần, chính là ngốc mà thôi.”

Nhưng mặc dù lớn lên, cô tự cho mình đã nắm giữ quy luật chuyển động của vật chất, nhưng đối với một chút sự tình như thế này vẫn là bất lực.

Giang Dữ vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Thế giới này do vật chất cấu tạo thành, chỉ cần là vật chất, đều phải tuần hoàn theo quy luật nhất định, dùng số liệu, logic đi giải quyết, chẳng lẽ không phải việc cậu am hiểu nhất sao?”

Ôn Niệm Niệm mờ mịt mà nhìn cậu, nhíu mày nói: “Người cùng người kết giao, cũng có thể dùng số liệu logic đi giải quyết?”

Giang Dữ chống một tay xuống ngồi trên xà đơn dài.

Hoàng hôn bao phủ khuôn mặt vô cùng anh tuấn, khóe miệng nhàn nhạt giương lên: “Không có bằng chứng cuối cùng về sự sai lầm, hao tổn tâm cơ nghĩ làm cách nào để thay đổi kết quả không thể đổi, không bằng… Trực tiếp vứt bỏ.”

*

Sáng sớm ngày hôm sau, các bạn học tụ tập ở phòng học, hưng phấn mà chờ đợi khai giảng tập huấn doanh.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, tinh thần các bạn học đều đạt tới trạng thái tốt nhất, gấp không chờ nổi mà muốn bắt đầu học.

Lục Hành đi vào phòng, nói với các bạn: “Buổi sáng tốt lành.”

Các bạn học cùng kêu lên hô to: “Lão sư buổi sáng tốt lành.”

“Nha, rất có tinh thần.” Lục Hành cười cười: “Nhưng mà, tôi có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, các bạn muốn trước hết nghe cái nào.”

Các bạn học động tác nhất trí mà nói: “Tin tức tốt!”

“Ách.”

Lục Hành ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đây vẫn là nói tin tức xấu trước đi, ừm, tin tức xấu chính là, hôm nay, buổi sáng, chúng ta sẽ nghênh đón một vòng đào thải mới.”

Lời vừa nói ra, các bạn học trong phòng hứng thú ngẩng cao trong khoảnh khắc tan thành mây khói, một mảnh ủ rũ: “Lại muốn thi sao.”

Lục Hành nói: “Các bạn không phải thích nhất việc thi?”

Các bạn học lẩm bẩm nói: “Thích thi, nhưng không thích đào thải.”

“Đúng vậy lão sư, ngày hôm qua chúng em mới đến nơi này, cũng đã đào thải bốn đồng học, mới qua một đêm, lại muốn cho đồng học đi nữa.”

“Cũng không có ai tình nguyện.”

Lục Hành trả lời: “Các bạn có thời gian tập huấn là một tháng, tham gia tập huấn là 70 danh đồng học, mà dựa theo tình huống năm vừa rồi, ngườu cuối cùng có thể lưu lại… không đến mười người, các bạn cảm thấy thời gian còn đủ?”

Nói ra lời này, các bạn học sôi nổi trầm mặc.

Bọn họ dần dần ý thức được sự tàn khốc của lần tập huấn này.

“Không cần tang thương như vậy đâu.” Lục Hành an ủi bọn họ: “Vui vẻ một chút. Chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến.”

Tinh thần các bạn học uể oải, lúc này rất khó lấy tinh thần lần nữa.

Lục Hành cười cười, nói: “Trước đừng buồn, tin tức tốt tôi còn chưa nói đâu.”

Chỉ cần tưởng tượng đến, buổi sáng hôm nay sẽ có người bị đào thải, hơn nữa rất có khả năng đến phiên mình, tin tức tốt đối với các bạn học bây giờ mà nói, đều không tính là tin tức tốt.

“Tin tức tốt chính là… Đợi chút nữa thi, không phải mỗi đồng học đều tham dự, lấy đơn vị đoàn đội, mỗi tổ chỉ cần tuyển ra một người dự thi.”

Lời vừa nói ra, bộ phận lớn đồng học đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ai nha, lão sư à sao người không nói sớm chứ.”

“Người làm hại em khẩn trương như vậy.”

Lục Hành tiếp tục nói quy tắc khảo hạch: “Mỗi một tổ, tự tiến hành thương nghị, đề cử một vị đồng học ra thi đấu, hai tổ đấu với nhau, đồng học thua trận bị đào thải, mà đồng học thắng, cơm chiều tối hôm nay có thể được đến một nhà hàng buffet ăn thỏa thích.”

Các bạn học lập tức hưng phấn la lên: “Nghe nói nhà ăn buffet lầu hai nhà hàng siêu ngon!”

“Thật tốt quá!”

Lập tức có đồng học hỏi: “Lục lão sư, vậy… người thua trận có ảnh hưởng tới đoàn đội không?”

“Đoàn đội trừ bỏ tổn thất một người đội viên được cử ra, sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì.”

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, nhìn thành viên đội mình, chọn thành viên biến thành vấn đề khó giải quyết.

Lục Hành nhìn bọn họ, khóe miệng hàm chứa nụ cười không đơn giản.

Lần này, chính là kiểm tra dũng khí của bọn họ.

“Nếu là tùy chọn, chúng ta rút thăm đi.”

“Trảo cái gì cưu*, không nghe nói sao, thua sẽ bị đào thải, tớ kiến nghị, chọn thành viên mạnh nhất của tổ chúng ta ra, thắng còn có tiệc mà ăn!”

(P/s: trảo cưu” 抓鬮 bốc thăm. Ở đây có nghĩa là: Bốc thăm cái gì mà bốc.)

Nhất Thiên Bằng liếc mắt nhìn thành viên nhà mình một cái, tất cả thành viên trong đội cũng đều nhìn cậu ta.

Rốt cuộc, người mạnh nhất tổ bọn họ… Chính là Nhất Thiên Bằng.

Lúc lâu sau, Nhất Thiên Bằng ho khan một tiếng, lời lẽ chính đáng mà nói: “Nếu đào thải cá nhân, đối với đoàn đội không có bất kỳ ảnh hưởng gì, tớ kiến nghị chọn người có thứ tự thấp nhất vòng loại.”

“Cái này…”

“Cái này gọi là bỏ xe bảo đảm, rốt cuộc phía sau còn có rất nhiều cuộc thi như vậy!”

Các tổ viên vừa nghe, tựa hồ thấy có lý, vì thế đem người yếu nhất tổ đẩy ra ngoài.

Nhiều tổ khác, cũng đều áp dụng chiến lược như vậy, chọn tổ viên thực lực yếu nhất cùng tổ khác tiến hành tranh đấu lẫn nhau.

Thua thì thua, vốn dĩ yếu như gà nên bị đào thải hết từ trước.

Mà những đồng học bị chọn ra, một khuôn mặt khổ sở, ủ rũ mà trạm thành một loạt.

Tổ Ôn Niệm Niệm mê đồ ăn nhất chính là Quý Trì, cậu nhìn mặt bạn học tổ khác bị đẩy ra toàn là mấy học sinh bình thường, do do dự dự mà nói: “Vậy… nếu không để tớ ra…”

Lời còn chưa dứt, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên đứng lên, đồng thời đè lại bả vai Quý Trì, kêu cậu ngồi xuống.

“Lần này để tớ.”

Quý Trì kinh ngạc nhìn cô: “Cậu xác định?”

“Ừm.”

Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, cô chỉ phía trước, người bị bắt ra ứng chiến… Đúng là Đặng Tử Huyên.