Khi Tình Yêu Lại Đến

Chương 1



1.

Tôi vừa mới tỏ tình với trúc mã mà tôi yêu thầm, vừa tỉnh giấc vậy mà đã qua đi mười năm.

Y tá kích động nói với tôi: "Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi. Chồng và con trai cô đã trông chừng cô mấy ngày rồi."

Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Sau đó, trúc mã Cố Phong của tôi đẩy cửa bước vào, đường nét trên khuôn mặt của anh đã cởi bỏ đi sự non nớt, các góc cạnh trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng hơn.

Cố Phong đi về phía tôi, cẩn thận đỡ tôi lên.

Trái tim tôi nháy mắt chìm vào trong hũ mật, tôi nhẹ giọng an ủi anh: “Chồng ơi, em không sao.”

Tay của Cố Phong cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng hé mở, do dự muốn nói rồi lại thôi.

Còn chưa đợi Cố Phong lên tiếng, một bóng người tròn trịa thấp bé xông tới, đẩy Cố Phong ra xa.

Cố Phong đột nhiên bị đẩy ra xa hai bước, sau đó trong phòng bệnh vang lên một giọng nói non nớt của một đứa trẻ: “Mẹ à, tại sao mẹ lại gọi người khác ngoài ba là chồng?”

Chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đang tức giận đến đỏ lên, một đôi mắt tròn xoe hung hăng nhìn chằm chằm Cố Phong.

Tôi chợt như bị sét đánh, cho nên mười năm sau tôi không cưới Cố Phong, vậy... chồng tôi là ai?

Vào lúc tôi đang bị sốc, cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, kẻ thù truyền kiếp của tôi—— Kỳ Vọng bước vào.

“Anh tới đây làm gì? Yên tâm, tôi còn chưa chết, không cần dịch vụ như gửi vòng hoa đâu." Tôi như thường lệ nói móc hắn.

Ánh mắt của Kỳ Vọng dán chặt vào tôi, trong mắt tràn đầy tơ hồng, râu ria cũng chưa cạo sạch, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tôi sợ tới mức không khỏi co người lại, nhưng đứa trẻ kia đã nhanh chóng nhào vào lòng hắn, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào Cố Phong, nhanh chóng bắt đầu cáo trạng: “Ba ơi, vừa rồi mẹ gọi chú ấy là ‘não’ công!”

B… ba?

Một lượng tin tức siêu lớn nhanh chóng tràn vào não tôi, ký ức liên quan về khoảng thời gian mười năm sau khi tôi tỏ tình với Cố Phong là trắng tinh, cái tin tôi đột nhiên kết hôn và có con với kẻ thù không đội trời chung của mình thực sự khiến tôi không thể chấp nhận được.

Có lẽ nào đây chỉ là một cơn ác mộng?

Ngủ một giấc sẽ tốt hơn thôi!

Tôi nằm xuống giường ôm lấy đầu đau đến sắp nổ tung, bắt đầu cầu nguyện, bên tai vang lên giọng nói của Kỳ Vọng:

"Bác sĩ nói phần não của Vũ Ngữ chịu phải va đập, có thể tạm thời sẽ bị mất đi một phần trí nhớ. Vì tránh cho xay ra một số tình huống không thể cứu vãn được, vẫn mong anh đừng tới quấy rầy cô ấy nữa."

“Tôi cũng chỉ là lo lắng Vũ Ngữ ….” Cố Phong vặn lại.

Kỳ Vọng cười lạnh một tiếng: "Lo lắng hay là lợi dụng?"

"Anh..."

"Chị y tá nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi, chú ồn ào như vậy sẽ quấy rầy đến mẹ cháu." Bé con giọng nói non nớt lên tiếng bênh vực.

Cùng với tiếng đóng cửa vang lên, mọi thứ lại trở về im lặng.

Tôi nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Tiếng bước chân dần dần tới gần, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

"Nếu muốn biết có phải là mơ hay không, chỉ dựa vào đi ngủ thì không được đâu. Đề nghị em cầm dao đ.â.m chính mình, đương nhiên, nếu như em sợ, anh rất vui lòng..."

“Đừng!" Tôi sợ tới mức lập tức từ trên giường ngồi dậy, liền thấy Kỳ Vọng xoay xoay con dao gọt hoa quả trong tay, trước mắt bạch quang lay động, làm cho người ta hoảng hốt.

“Làm gì có ông chồng nào muốn g.i.ế.t vợ mình như anh…” Tôi nhỏ giọng phản đối.

Kỳ Vọng hừ lạnh một tiếng, cầm một quả táo ở bên cạnh bắt đầu gọt: “Em còn biết anh là chồng em sao?”

Tôi nhất thời không nói nên lời, quay đầu nhéo nhéo khuôn mặt của bé con, mũm mĩm, sờ rất thích tay.

Quan trọng hơn là, đặc điểm trên khuôn mặt của cậu bé cơ bản chính là là bản sao của tôi trên những bức ảnh thời thơ ấu.

“Cục cưng, có thể nói cho mẹ biết tên của con không?” Không thể không thừa nhận, đứa trẻ này thực sự giống tới mức cho dù có vứt bé trên đường thì cũng sẽ có người nhặt bé lên trả về cho tôi.

Bé con ghét bỏ cau mày lại, bĩu môi:

"Đừng gọi con là cục cưng, trẻ con. Tên con là Kỳ Tư Vũ."

Kỳ Tư Ngữ?

Cái tên này vừa nghe chính là con của tôi và Kỳ Vọng...

Tôi khó mà tiếp nhận rút tay về, mà Kỳ Tư Vũ chọc chọc Kỳ Vọng đang gọt táo ở bên cạnh: "Ba, mẹ không phải thực sự bị đâm đến hỏng não rồi chứ."

Kỳ Vọng ngẩng đầu liếc nhìn tôi, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Kỳ Tư Vũ và gật đầu với cậu bé: "Mẹ của con chỉ là muốn lại một lần nữa làm quen với chúng ta thôi, đợi đến khi con giới thiệu lại bản thân mình là được rồi."

Kỳ Tư Vũ gặm quả táo, nửa hiểu nửa không.

"Vậy bây giờ, để ba tự giới thiệu trước đi, được không?"

Kỳ Tư Vũ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một điều: "Ba không thể nói xấu con trước mặt mẹ!"

Kỳ Vọng bất đắc dĩ cười: "Nhất định."

Đợi sau khi Kỳ Tư Vũ ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Kỳ Vọng ở trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Nhìn dáng vẻ một người ba tốt của Kỳ Vọng, tôi bắt đầu tự hỏi Kỳ Vọng kiêu ngạo trong ký ức của tôi và Kỳ Vọng trước mắt có phải là hai người hay không.

“Em bây giờ nhất định cảm thấy rất kỳ quái, thậm chí còn rất kháng cự chuyện này.”

Kỳ Vọng thở ra một hơi, trong mắt khó có thể che dấu thất vọng, “Muốn hỏi thì hỏi đi.”

Tôi ôm chăn liếc nhìn ngoài cửa: “Tôi thấy Tư Vũ giống y như đúc với tôi hồi nhỏ, đối với việc thằng bé là con trai tôi, tôi không nghi ngờ gì.”

"Nhưng..." Tôi cẩn thận quan sát những thay đổi trên nét mặt của Kỳ Vọng, dũng cảm nói hết:

"Tôi nhìn đứa nhỏ này thật sự không có gien của anh, cho nên chúng ta là hôn nhân thỏa thuận hay là tái hôn?"

Tôi nhìn sắc mặt Kỳ Vọng đen lại, tim đập lỡ nhịp: "Tôi... ngoại tình nên có thai à?"

Đôi môi mỏng của Kỳ Vọng mím chặt, tay cầm cán dao gân tay căng lên, như thể giây tiếp theo sẽ bổ lên người tôi vậy...

Tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, còn may không phải là con chung với hắn, việc ly hôn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

2.

"Nếu em đặt trí tưởng tượng của mình vào bài làm văn của kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng không đến nỗi bị người ta giành mất vị trí thứ nhất." Kỳ Vọng bị tôi chọc tức đến cười, đứng dậy đi rửa dao.

"Cái gì? Tôi không phải hạng nhất của kỳ thi vào đại học S sao?" Tôi nhìn bóng lưng của Kỳ Vọng, không cam tâm hỏi hắn.

Kỳ Vọng chậm rãi đặt con dao gọt trái cây đã được rửa sạch trở lại vị trí ban đầu, chống tay vào thành giường, nửa người trên tiến về phía tôi, híp mắt:

“Cho nên ký ức hiện tại của em chỉ lưu lại ở khoảnh khắc em vừa tỏ tình với Cố Phong xong đúng không?"

Hơi thở lạnh thấu xương vô cùng hung hăng, tôi rụt người lại về phía sau: "Làm sao anh biết?"

"Vừa tỉnh dậy đã gọi người ta là chồng, cũng không khó đoán đúng không?" Kỳ Vọng chua ngoa nói.

“Vậy… tôi và Cố Phong đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao mười năm sau tôi lại kết hôn và sinh con với Kỳ Vọng?

Kỳ Vọng liếm môi dưới, do dự không nói, cuối cùng giơ tay xoa trán tôi: “Tự nghĩ đi.”

“Tôi mất trí nhớ rồi, anh là chồng của tôi, nói ký ức cho vợ biết là nhiệm vụ của anh!" Kỳ Vọng triệt để khơi gợi lên sự tò mò của tôi.

Kỳ Vọng nheo mắt: "Vậy sao? Là ai vừa nãy còn muốn mắt đi mày lại với tên đàn ông khác trước mặt anh vậy?”

"Kỳ Vọng! Tôi cả đời này có thù với anh sao..."

“Ba mẹ đừng cãi nhau!" Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kỳ Tư Vũ cau mày lon ton chạy vào, hai tay chống nạnh hỏi Kỳ Vọng, "Ba không phải nói là tự giới thiệu với mẹ sao? Tại sao lại cãi nhau?"

Kỳ Vọng quay lại sờ đầu Kỳ Tư Vũ, nghiễm nhiên một biểu cảm của người ba tốt: "Ba mẹ không cãi nhau, không tin con hỏi mẹ."

Nói xong, hắn ghé vào tai tôi thấp giọng nói: “Anh biết em tạm thời không tiếp nhận được, không hài lòng với anh cũng không sao, đừng dọa Tư Vũ.”

Tôi nhìn ánh mắt của Kỳ Tư Vũ đang nhìn qua lại giữa tôi và Kỳ Vọng, đầy nghi hoặc. Ba mẹ cãi nhau không tốt cho con cái, từ khi còn nhỏ tôi đã biết điều đó.

"Mẹ chỉ là nói to hơn chút thôi, không cãi nhau với ba con đâu."

"Con không tin, ba mẹ đừng nghĩ rằng trẻ con dễ lừa!" Kỳ Tư Vũ lắc đầu, "Ba mẹ phải giống như bình thường, hôn nhau, hôn nhau rồi con mới tin!”

Hôn? Với Kỳ Vọng?

Tôi cứng ngắc nhìn vào ánh mắt của Kỳ Vọng, chỉ thấy hắn đáp lại cho tôi một cái nhìn khẳng định.

"Mẹ từ sau khi nhập viện đã không hôn ba nữa rồi, có phải mẹ không cần ba nữa..." Còn chưa đợi tôi tìm lý do từ chối, Kỳ Tư Vũ đứa nhỏ này đã bắt đầu lo lắng, giọng điệu buồn bã không hợp với tuổi của bé, "Cũng không cần Tư Vũ nữa rồi..."

Trái tim tôi đột nhiên co rút lại, ký ức từ sâu trong nội tâm trong nháy mắt dâng lên.

Lời nói giống nhau, tôi nói với bà ấy hàng trăm lần, cho dù tôi đã khóc cạn nước mắt, nhưng bóng lưng trong ký ức vẫn cứ càng đi càng xa, chưa bao giờ quay đầu nhìn lại.”

“Mẹ không có, mẹ làm sao có thể không yêu ba con chứ?” Vừa nói vừa cố nhịn mà nghiêng người về phía Kỳ Vọng.

Vào lúc đôi môi sắp chạm vào da, Kỳ Vọng quay đầu lại.

Tôi không lệch tý nào hôn trúng lên môi hắn, xúc cảm ấm áp lại khiến tôi cả người nóng ran.

Vì có Kỳ Tư Vũ ở đây, tôi không thể nổi giận, vì vậy tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Vọng.

Mà Kỳ Tư Vũ lấy tay che mắt, đôi mắt nhìn qua lại thông qua kẽ hở giữa các ngón tay, cười khúc khích.

Điện thoại ở bên cạnh đổ chuông, Kỳ Tư Vũ nhấc điện thoại trên bàn lên trước.

"Alo, mẹ nuôi... dạ, mẹ tỉnh rồi... mẹ tới bệnh viện chưa? Vậy con đến đón mẹ ngay... ba? Ba không tới được, ba đang bận hôn bù với mẹ rồi …" Vừa nói, Kỳ Tư Vũ vừa nghiêng đầu nhìn chúng tôi, mỉm cười chạy ra ngoài.

“Bạn thân của em Từ Tử Ninh, bây giờ là người quản lý của em, cũng là mẹ nuôi của Tư Vũ.” Kỳ Vọng rất đúng lúc giải thích cho tôi.

“Đừng chuyển đề tài!” Tôi nhặt chiếc gối sau lưng ném về phía Kỳ Vọng, “Có phải vừa rồi anh nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi không?”

Kỳ Vọng đỡ lấy chiếc gối, ý cười tràn vào trong mắt: “Khéo thật, lần đầu tiên anh hôn em, em cũng nói như vậy.”

"Tai cũng đỏ như vậy." Hắn cúi người xuống, gió nóng thổi bay mái tóc quanh tai.

Tôi đẩy hắn ra: “Đừng tưởng rằng tôi bị mất trí nhớ thì anh có thể tùy tiện nói dối tôi.” Tay tôi vô thức sờ lên vành tai, đầu tai nóng ran.

“Điện thoại của tôi đâu?” Thi vào khoa diễn xuất của trường đại học S là ước mơ của tôi.

Theo như Kỳ Vọng nói, có lẽ bây giờ tôi cũng phải có danh tiếng nhất định, tôi quyết định lên mạng xem tôi và Kỳ Vọng rốt cuộc là đoạn nghiệt duyên như thế nào.

“Trong ngăn kéo.” Kỳ Vọng mở ngăn kéo đưa điện thoại cho tôi.

Tôi giấu điện thoại sang một bên, cảnh giác nhìn Kỳ Vọng: “Anh đừng nhìn lén!”

Kỳ Vọng lắc đầu cười, ngồi trên đầu bên kia của sô pha, chống đầu cười nhìn tôi chằm chằm.

Còn tôi, sau khi thử vô số mật khẩu thường dùng đều thất bại, cuối cùng cũng cúi đầu trước Kỳ Vọng: “Này, Tư Vũ sinh ngày mấy?”

Hình như Kỳ Vọng đã sớm đoán trước tình huống này: “Ngày 16 tháng 3.”

“Nếu như em muốn mở khóa điện thoại, anh khuyên em nên sử dụng 180623." Kỳ Vọng lại nói.

Tôi nửa tin nửa ngờ nhập 180623, điện thoại mở ra rồi.

Màn hình vậy mà lại là Kỳ Vọng, hơn nữa hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước từ mái tóc mềm mại nhỏ xuống, để lại dấu vết ở một số nơi trêu gọi người ta.

Tôi của mười năm sau sao mà... như vậy...

Tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Vọng, khi ánh mắt chạm nhau, hình ảnh trên màn hình lại đánh úp lại.

Tôi cứng ngắc dời đi tầm mắt: “Mật khẩu sao lại là 180623?”

“Ngày 23 tháng 6 năm 2018, là ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn.”