Khi Tình Yêu Lại Đến

Chương 2



3.

Tôi bấm vào trình duyệt bắt đầu tìm kiếm tên của mình, tôi gõ từ "Bạch Vũ Ngữ" vào ô tìm kiếm, sau đó có rất nhiều lựa chọn hiện ra, ba lựa chọn đầu tiên là:

"Bạch Vũ Ngữ Kỳ Vọng" "Bạch Vũ Ngữ mang thai lên sân khấu lĩnh thưởng" " Bạch Vũ Ngữ và anh chồng Kỳ Vọng người ngoài giới một tuần ít nhất ba lần."

Hai tin đầu tiên tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cái tin cuối cùng là tin giả gì vậy trời?

Do dự mãi, tôi vẫn bấm vào mục thứ ba.

Kết quả ý chính của bài báo là tôi và Kỳ Vọng gặp nhau ít nhất ba lần một tuần...

Nhưng tiêu đề bắt mắt này thực sự khiến tôi không thể chịu nổi, nhất là khi đối tượng của bài viết là Kỳ Vọng…

Trước tiên lưu nó lại đã, đợi chút nữa Tử Ninh tới rồi bảo cô ấy phản ánh lại bài báo này là được rồi.

Đầu ngón tay vừa ấn sáng lên dấu hoa thị ở góc trên bên phải, Kỳ Vọng lại lọt vào tầm mắt, ngọn tóc lướt qua mu bàn tay, giống như trên tấm hình nền điện thoại, xúc cảm mềm mại như lông vũ.

Hắn thấy hàng loạt thao tác vừa rồi của tôi, ý cười nằm sâu trong mắt:

"Sao hả? Vội vàng lấy điện thoại như vậy là muốn biết những thứ này sao? Mấy chuyện này, cứ hỏi anh là được."

Tôi trợn trắng mắt, khuỷu tay trực tiếp đánh Tề Vọng một phát.

"Tôi chỉ lưu nó lại cho Tử Ninh, bảo cô ấy giúp tôi gửi cho luật sư mà thôi. Loại tiêu đề rác rưởi này đối với hình tượng của tôi sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Tôi nói rất nhanh, đầu lưỡi đều sắp thắt nút rồi.

Kỳ Vọng bình tĩnh "ừm" một tiếng, ý cười ở trong mắt vẫn như cũ lưu lại chưa tan ra.

Tôi bị hắn nhìn đến mức không tự nhiên, liền giơ màn hình điện thoại tới trước mặt hắn:

"Anh nhìn xem, đây là tiêu đề giật gân, phía sau chỉ là nói về chuyện chúng ta gặp nhau ba lần một tuần mà thôi. Vì muốn thu hút sự chú ý mà không từ một thủ đoạn nào!"

“Ồ——” Kỳ Vọng cố ý kéo dài thanh âm, “Em biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi không?”

“Kỳ Vọng!” Tôi lườm hắn một cái, “Bớt tự luyến!”

Kỳ Vọng nhún vai, lui về ngồi trên ghế sô pha.

“Vũ Ngữ, cậu không sao chứ?” Cánh cửa mở ra, Từ Tử Ninh bế Kỳ Tư Vũ trong vòng tay đi về phía tôi.

Các đường nét trên khuôn mặt của Từ Tử Ninh vẫn giống như mười năm trước, chỉ là Từ Tử Ninh của hiện tại đã trưởng thành tự tin hơn nhiều.

Trong khóe mắt của cô ấy vẫn còn có vài giọt nước mắt, “Cậu đấy, thật sự làm tớ sợ chết khiếp!”

Trong lời nói của cô ấy mang theo một tia khóc nức nở, cùng hình ảnh trong trí nhớ của tôi trùng điệp lại với nhau, cảm giác quen thuộc khiến tôi thả lỏng tâm tình.

"Lần sau nên nghe lời của tớ nhé, đóng cảnh hành động thì dùng diễn viên đóng thế, đừng tự mình đi đóng, nguy hiểm lắm..."

Vừa nói, nước mắt nóng hổi lăn dài rơi xuống mu bàn tay.

Tôi lấy khăn giấy ở bên cạnh lau nước mắt cho cô ấy:

“Được rồi, tớ bây giờ không sao rồi, cậu đừng lo nữa.”

Từ Tử Ninh nói, tôi đang treo trên dây cáp treo đã xảy ra tai nạn.

Cô ấy giúp tôi đẩy lùi lượng công việc trong vài tháng tới, đợi tới khi tôi hồi phục trí nhớ sẽ tiếp tục nhận phim.

Mà khi tôi hỏi về Cố Phong, cô ấy lựa chọn làm giống như Kỳ Vọng, trốn tránh không nói về anh, đồng thời chuyển chủ đề sang Kỳ Vọng:

"Cậu ấy à, cùng với Kỳ Vọng là thực sự yêu nhau."

Cô ấy nói, cô ấy nắm lấy tay trái của tôi, đầu ngón tay xoa nhẹ vào cạnh ngón tay cái.

Trên đó có một vết sẹo, uốn khúc từ đốt ngón tay cái đến cổ tay, hệt như một con giun tròn.

Tôi nhớ rất rõ ràng, trên tay trái của Bạch Vũ Ngữ mười tám tuổi không có vết sẹo này.

"Đây là năm đầu tiên cậu và Kỳ Vọng ở bên nhau, cậu muốn nấu cơm cho anh ấy ăn, nhưng khi gọt vỏ lại bị đứt tay, kết quả là hôm đó cậu và Kỳ Vọng đành tổ chức sinh nhật trong bệnh viện."

“Nhưng cũng vì lần này, mỗi lần tớ đến nhà cậu ăn cơm, đều là dì hoặc là Kỳ Vọng nấu ăn. Thậm chí anh ấy còn không nỡ để cho cậu lại đi gọt trái cây nữa.”

“Chuyện này cứ cách một khoảng thời gian cậu đều sẽ khoe với tớ một lần.”

Tử Ninh nhìn tôi, nước mắt khô quanh mắt phản chiếu một chút ánh sáng,

“Về phần Cố Phong, cậu có nhớ lại hay không thực ra cũng không quan trọng nữa. Quan trọng chính là, hiện tại cậu rất hạnh phúc."

Giọng điệu cực kỳ khẳng định của Từ Tử Ninh khiến tôi có chút hụt hẫng, Kỳ Vọng trong cuộc sống 18 năm qua của tôi giống như pháo nổ, rõ ràng chỉ trong chốc lát, nhưng lại khói mù giày đặc, mùi sặc mũi, khiến người ta không muốn nhớ lại.

Và ở đoạn cuối trong ký ức của tôi, tôi lần lượt cắt ra những lời mà tôi đã chôn giấu tận sâu trong lòng ra tới trước mặt Cố Phong.

Bầu trời đêm hôm đó tối đen, những bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, giống như những con đom đóm nhảy múa dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Ánh sáng như hội tụ trong mắt anh, hàng mi mỏng bị gió lạnh khẽ run, anh chậm rãi mở miệng.

Kí ức đột ngột dừng lại ở đây, dù có cố gắng nhớ lại thì vẫn là một khoảng trống.

Hình dạng miệng của anh, rõ ràng là muốn nói đồng ý.

Vợ chồng đẹp đôi, cả nhà vui vẻ, là tương lai mà tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong đầu.

Nhưng mười năm sau, người đó lại trở thành Kỳ Vọng.

4.

Sau khi tôi tỉnh dậy, thời gian Kỳ Vọng tới đây cũng ít hơn rất nhiều.

Tử Ninh nói Kỳ Vọng vì trông chừng tôi mà trì hoãn rất nhiều việc.

Tôi đương nhiên hy vọng rằng là hắn tốt nhất đừng đến, nhưng chỉ cần Kỳ Tư Vũ còn ở bên, tất cả những điều này là chuyện không thể nào.

Kỳ Tư Vũ đứa nhỏ này mỗi ngày đều sẽ gọi Kỳ Vọng đến, nói mỹ miều chính là giám sát chúng tôi hoàn thành mỗi ngày một nụ hôn.

Kỳ Vọng vẫn như mọi khi, tìm đủ cơ hội để ăn đậu hũ của tôi, nhưng cũng có lúc tôi nhân lúc Kỳ Tư Vũ không có mặt liền véo hắn một cái thật mạnh.

Những ngày chơi đùa hihi haha trôi qua rất nhanh, nhưng Cố Phong cũng không bao giờ tới đây nữa.

Ngày xuất viện về nhà, tôi luôn nơm nớp lo sợ, sợ tên khốn Kỳ Vọng kia sẽ bắt tôi vào vùng núi hoang dã nhốt lại, mãi cho đến khi xe chạy vào tiểu khu ở trung tâm thành phố thì tôi mới bình tĩnh lại được.

Vừa vào cửa, tôi đã tiện tay mở tủ giày ra thay dép lê, đứng dậy thì thấy Kỳ Vọng và Kỳ Tư Vũ vẫn đứng ở cửa chăm chú nhìn tôi.

Tôi có chút bối rối: "Sao vậy?"

Kỳ Tư Vũ chạy tới và bắt tay tôi, "Mẹ, không phải mẹ bị mất trí nhớ sao? Sao mẹ có thể chớp mắt đã tìm thấy dép lê được?"

“Ơ…” Tôi nhất thời cũng không trả lời được, liếc nhìn Kỳ Vọng, chỉ thấy hắn hai tay khoanh trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

"Mẹ, mẹ giả bộ mất trí nhớ để nói dối con và ba sao? Mẹ chỉ muốn mượn cớ mất trí nhớ để không phải đưa con đi nhà trẻ nữa sao?"

Còn chưa đợi tới lúc tôi tìm được lời giải thích hợp lý, Kỳ Tư Vũ đã bĩu môi nói với vẻ không hài lòng.

Kỳ Vọng không nhịn được bật cười, bờ vai khẽ run lên. Hắn đi tới ôm Kỳ Tư Vũ lên:

"Tư Vũ, mặc dù mẹ bị mất trí nhớ, nhưng cơ thể của mẹ sẽ tự nhớ những thói quen của cuộc sống hàng ngày đó."

Kỳ Tư Vũ gật đầu nửa hiểu nửa không, một lúc sau đột nhiên hiểu ra mở to mắt:

"Ồ——chính là giống như bây giờ mẹ hôn ba mỗi ngày vậy!"

Kỳ Vọng cười nhẹ, vò tóc cậu bé: “Ừm.”

Tất cả lời nói đều nằm trong im lặng.

Kỳ Tư Vũ lại nói: "Ba, hôm nay con có thể đi chơi cùng với Cá Viên được không?"

"Được chứ."

Kỳ Vọng đặt Kỳ Tư Vũ xuống đất, sau khi nhìn thấy bóng dáng cậu bé biến mất sau cầu thang, mới từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi.

Khi tôi định đứng dậy, hắn lại đặt tay lên vai tôi.

"Bây giờ có thể tin tưởng đây là nhà của chúng ta rồi đúng không? Thả lỏng đi, tinh thần căng thẳng không tốt cho hồi phục não đâu."

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, như dỗ trẻ con vậy.

Tôi cố nén lại những cảm xúc mơ hồ trong đầu, hất tay Kỳ Vọng ra: “Cá Viên đâu?”

Cá Viên là con mèo hoang tôi nhận nuôi khi còn là học sinh trung học, nó là một con mèo màu cam rất đẹp.

Lời vừa dứt, một cái bóng màu cam lọt vào trong tầm mắt, kèm theo vài tiếng "meo meo".

Tôi ôm Cá Viên lên, kết quả nó vậy mà lại dám hắt xì vào tôi.

“Mày to gan rồi ha, vậy mà dám hung dữ với tao, có tin hay không ngày mai tao cho mày biến thành công công?”

Tôi ghé sát vào, giả vờ uy hiếp nó, ánh mắt nhìn xuống bụng nó nhìn thấp xuống phía dưới, hả? Sao lại……

“Kỳ Vọng, sao anh lại đem Cá Viên nhà tôi đi t.h.i.ế.n rồi hả?”

Tôi quay đầu hỏi Kỳ Vọng, Cá Viên trong tay tôi không ngừng giãy giụa, móng vuốt lộ ra móng, dọa tôi sợ hãi buông tay ra.

"Mẹ ơi, đó là Nhóc Quýt. Cá Viên ở đây nè."

Tôi nhìn về phía giọng nói mới thấy Kỳ Tư Vũ đang ôm một con mèo màu cam giống hệt với con mèo ở tầng dưới.

Con mèo màu cam nhảy ra khỏi vòng tay của cậu bé, chạy đến bên chân tôi bắt đầu dụi dụi tôi.

"Xem ra mẹ thực sự bị mất trí nhớ rồi." Kỳ Tư Vũ thở dài u sầu, "Có điều mẹ trước kia cũng thường không thể phân biệt được Nhóc Quýt với Cá Viên.”

"Nhóc... Quýt?"

Nhà tôi từ khi nào lại nuôi thêm một con mèo nữa?

Kỳ Vọng bắt gặp ánh mắt của tôi, khoanh tay làm bộ như chuyện này không liên quan gì đến mình:

“Đừng nhìn anh, chính em đã hại Nhóc Quýt của anh biến thành công công đó.”

Tôi bối rối, đứng ngây người tại chỗ, Nhóc Quýt ở bên cạnh không hài lòng kêu lên một tiếng, như thể đang lặp lại lời nói của Kỳ Vọng.

"Mẹ, để con nói cho mẹ biết."

Kỳ Tư Vũ kéo quần tôi, "Nhóc Quýt là con mèo do ba nuôi, năm đó mẹ làm mất Cá Viên, kết quả lại vô tình bắt nhầm Nhóc Quýt của ba về nhà. Nhóc Quýt sợ lạ, quậy phá làm loạn trong nhà mẹ, mẹ rất tức giận nên đưa Nhóc Quýt đến bệnh viện để cắt bi.”

"Kết quả khi về đến nhà lại bị ba con nhìn thấy, ba phát hiện Nhóc Quýt bị thương rồi, muốn đi tìm mẹ để tính sổ, cứ tính mãi tính mãi… cuối cùng có con rồi đấy!”

Kỳ Tư Vũ che miệng cười khúc khích, liếc nhìn Kỳ Vọng như muốn tranh công.

"Đây là câu chuyện mẹ và ba gặp nhau đó, ba à, Tư Vũ nói có đúng không?”

“Buổi tối trước khi đi ngủ đều phải nghe một lần, khó mà nói sai.”

Kỳ Vọng cầm Cá Viên đưa cho cậu bé, “Đi chơi đi.”

Tôi nhân cơ hội nhéo lưng Kỳ Vọng một cái. Kìm thấp giọng nói: "Này, sao lại đi bịa một câu chuyện gặp nhau giả đến vậy, ai tin hả?"

Kỳ Vọng cười lạnh, đưa tay nắm lấy tay tôi, dùng ngón trỏ xoa xoa vết bị nhéo:

“Thứ nhất, em thiến Nhóc Quýt là thật, dù sao vừa nãy em cũng đã dùng hành động thực tế để chứng minh rồi, em thật sự không phân biệt được hai đứa nó. Thứ hai, chính em nói lần đầu gặp mặt của chúng ta quá không thích hợp với trẻ con, không nên để người thứ ba biết được mà."