Khi Tình Yêu Lại Đến

Chương 3



5.

Tôi mãi mãi nhớ rõ ngày tôi gặp Kỳ Vọng là ngày 6 tháng 5, là ngày mà mẹ tôi kết hôn.

Để trốn thoát khỏi buổi tự học buổi tối ngày hôm đó, tôi đặc biệt còn tham gia cuộc thi ca hát của trường chúng tôi, tôi lấy cớ là diễn tập cho buổi diễn để trốn đi dưới mí mắt của giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng sau khi thay đồng phục diễn tập, tôi không tới sân thể dục mà đi thẳng đến một góc khuất trong trường, định trèo qua tường để trốn ra ngoài.

Tôi muốn hỏi bà ấy, tại sao lại vô tình như vậy, cứ khăng khăng mà chọn tổ chức hôn lễ với người đàn ông khác trong khi ba tôi vẫn còn đang hôn mê trong viện.

Trường trung học của tôi có lịch sử lâu đời, một nửa tòa nhà vẫn là được xây từ thế kỷ trước, tường tương đối thấp, trèo qua tường ra ngoài cũng không khó lắm.

Nhẹ nhàng đã trèo qua tường, vững vàng hạ cánh xuống đất.

Chỉ vừa mới chạm chân xuống đất đã chìm vào trong bóng tối, vừa ngẩng đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn chặn lại ánh sáng chiếu rọi, con ngươi đen nhánh nhìn về phía tôi.

Bên ngoài bức tường là một con hẻm hẻo lánh, xung quanh là những tòa nhà đổ nát, không một bóng người, ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

Đột nhiên đụng phải một người đàn ông cao lớn, sắc mặt bất thiện nên khó tránh khỏi trong lòng hơi hoảng sợ, hai tay giấu sau lưng nắm chặt thành quyền, trong đầu bắt đầu diễn tập cho lối thoát phía sau.

“Lần sau trèo tường, nhớ mặc quần.” Kỳ Vọng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Bộ đồng phục học sinh trên người dưới ánh đèn hiện ra rõ ràng, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng cũng rất tức giận.

Lưu manh thối tha! Trốn học và trèo tường cũng thôi đi, còn... còn chiếm tiện nghi của tôi!

“Thích nhìn đến vậy, cẩn thận trong mắt mọc kim, hai mắt chảy mủ!” Tôi ở sau lưng chửi mắng hắn.

Bước chân của Kỳ Vọng dừng lại một chút, chậm rãi quay người lại: “Làm ơn đi, tôi vừa xuống dưới liền nghe thấy phía trên có tiếng nói, đương nhiên muốn đi xem xem có phải chủ nhiệm giáo dục hay không chứ?”

“Hơn nữa,” Kỳ Vọng nhếch miệng, lười biếng đút tay vào túi quần, “Nửa đêm ăn mặc thành như thế này, cậu so với tôi càng không đáng tin cậy hơn đó, quý bà?"

Tôi bị nói cho phải tự cúi người xuống nhìn xem quần áo mình đang mặc, vì có thể dễ dàng lẻn vào tiệc cưới, tôi quả thật đã ăn mặc hơi long trọng hơn một chút.

“Liên quan đ.é.o gì đến cậu!” Tôi bước nhanh đi qua Kỳ Vọng, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi không thể cùng hắn nhiều lời nữa.

Còn chưa đi được mấy bước, một luồng sáng trắng chói mắt chiếu tới, bị buộc mất đi tầm nhìn.

“Không hay rồi!” Kỳ Vọng ở phía sau mắng một tiếng, “Đi mau!” Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về hướng ngược lại.

Chưa đợi mắt tôi khôi phục lại ánh sáng, lại có một ánh sáng trắng chói mắt khác ở đầu bên kia.

Tôi trốn sau lưng Kỳ Vọng, nguồn sáng dần dần đến gần, một giọng nói trầm thấp nghiêm túc đánh vỡ sự yên tĩnh của con hẻm cũ: “Kỳ Vọng, tối nay lại muốn đi đâu chơi hả?”

Là giọng nói của chủ nhiệm giáo dục, ngay khi giọng nói vừa dứt, ánh sáng trắng chói mắt vụt tắt.

Chủ nhiệm giáo dục quay đầu lại nhìn tôi, đánh giá tôi từ đầu đến chân, cuối cùng nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của tôi và Kỳ Vọng.

Tôi vội vùng tay ra khỏi tay Kỳ Vọng, nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ năm mươi, còn mười phút nữa là hôn lễ bắt đầu rồi.

Chủ nhiệm giáo dục cười lạnh một tiếng: “Kỳ Vọng, cậu được lắm. Bây giờ đều đã biết dẫn theo nữ sinh trốn học rồi, nói đi, các cô cậu định đi đâu hẹn hò hả?”

Trong lòng tôi thầm kêu không hay rồi, đều tại cái tên Kỳ Vọng này, sao lại cứ canh đúng lúc cùng tôi trèo tường trốn học hả? Bây giờ làm hỏng chuyện của tôi thì cũng thôi đi, lại còn khiến tôi bị hiểu lầm...

"Chủ nhiệm, thầy hiểu lầm rồi. Em với cậu ta không phải loại quan hệ đó, chúng em không quen biết nhau." Tôi mở miệng giải thích, nhưng ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Thầy đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi: "Bạn học này, tôi bị lão thị, không phải mù. Niệm tình em lần đầu phạm tội, đừng cứng miệng nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi đi."

“Chủ nhiệm, em với cậu ta thật sự không phải….”

“Đừng giải thích.” Kỳ Vọng ngăn lời tôi lại, “Chuyện tối nay thật sự không liên quan đến cô ấy.”

Chủ nhiệm giáo dục bị chọc tức đến bật cười, liên tục vỗ tay: "Hay quá, thật đúng là 'tình quý hơn vàng'. Vậy thì cùng tôi trở về, cùng nhau bị thông báo phê bình, viết kiểm điểm, để phụ huynh hai bên gặp mặt nhau đi!"

Nói xong, thầy ra hiệu cho bảo vệ đứng ở phía sau chú ý theo dõi chặt chẽ.

Tôi nhìn Kỳ Vọng cà lơ phất phơ, không hề sợ hãi, hận không thể xé hắn thành từng mảnh.

Quả nhiên, sáng hôm sau, trên bảng thông báo của trường đều dán ghi phạt tôi và Kỳ Vọng, lý do bị phạt là: trốn buổi tự học buổi tối trèo tường ra ngoài trường, cùng với yêu sớm.

Chiều hôm đó, tôi và Kỳ Vọng đều bị gọi phụ huynh.

Ba tôi đang hôn mê trong bệnh viện, mẹ tôi mới cưới một người đàn ông khác, người đến là Cố Phong.

Cố Phong là con trai của người bạn quá cố của ba tôi, từ khi còn rất nhỏ anh đã đến nhà tôi rồi.

Anh đến đây với tư cách là anh trai tôi, chỉ nhớ rằng hôm đó sau khi trò chuyện với chủ nhiệm giáo dục, Cố Phong không vui lắm.

Không biết là giận tôi trốn học hay là giận tôi yêu sớm nữa.

Anh cười rất miễn cưỡng, trong mắt không có chút ý cười, "Thì ra Vũ Ngữ thích kiểu con trai như vậy."

……

Tôi mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ là cảnh tôi tỏ tình với Cố Phong.

Anh nói, được thôi.

Sau đó chúng tôi ôm nhau, bắt đầu hôn nhau. Ấm áp và kéo dài, những bông tuyết rơi xuống trên người chúng tôi, lại bị tình yêu cháy bỏng biến thành nước.

Tôi vẫn luôn rúc vào vòng tay anh, cho đến khi đồng hồ báo thức làm gián đoạn tất cả.

Tôi mơ hồ mở mắt ra, phát hiện trán mình đang áp vào lồng ngực cứng cáp, mà người đàn ông này chỉ có thể là Kỳ Vọng!

Kỳ Vọng vươn cánh tay dài tắt đồng hồ báo thức, cúi đầu hôn tôi: “Còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi.”

Tôi nháy mắt tỉnh hẳn lại, đẩy hắn ra: “Anh làm gì? Lẻn vào phòng tôi trèo lên giường tôi làm gì?"

Kỳ Vọng sửng sốt một chút, sau đó vén chăn lên: "Cô Bạch, cô cảm thấy đây là phòng ngủ chính hay là phòng ngủ dành cho khách?"

Hình như căn phòng trước mặt này không giống với căn phòng tôi ngủ tối hôm qua...

"Chắc chắn là anh ôm tôi đến đây... "Tôi không đủ tự tin.

Kỳ Vọng nhướng mày: “Làm ơn đi, hôm qua em nói muốn ngủ ở phòng dành cho khách, lại lấy đi hết tất cả chìa khóa của phòng dành cho khách, còn khóa cửa lại. Nửa đêm anh đập cửa phòng ngủ của khách, em không nghe thấy chắc?”

“Còn nữa,” Kỳ Vọng sờ sau eo tôi, nắm chặt cổ tay tôi, “Mời em nhìn thật kỹ, là ai chủ động lao vào vòng tay anh hả?”

Tôi nhìn về phía Kỳ Vọng, hai chân tôi và hai tay đều đang quấn lấy trên người hắn, như một con bạch tuộc.

6.

“Sao anh ngủ không khóa cửa?” Tôi nóng mặt thu tay chân lại, vội vàng lui về phía sau.

Kỳ Vọng tức đến bật cười: "Trong nhà của mình, khóa cái gì cửa? Anh không giống em, ngay cả người của mình cũng muốn đề phòng."

Tôi hai tay ôm ở trước ngực, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Kỳ Vọng theo sau: “Không ngủ thì đi tắm rửa, xuống dưới cùng nhau ăn sáng.”

“Ồ.” Tôi bước nhanh hơn, vừa đi vừa cài cúc áo ngủ.

Khi tôi tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, Kỳ Tư Vũ đang đổ thức ăn cho mèo cho Cá Viên và Nhóc Quýt, hai con mèo màu cam đứng cạnh nhau, thật sự có chút khó để phân biệt con nào là Cá Viên.

"Mẹ ơi," Kỳ Tư Vũ nhìn thấy tôi thì rất vui, vội vàng đổ xong thức ăn cho mèo rồi chạy về phía tôi,

"Hôm nay mẹ có thể đưa con đi nhà trẻ không? Diệp Ân Từ trong lớp con cứ không tin mẹ là siêu sao, con muốn cho bạn ấy kiến thức vẻ đẹp của mẹ!"

Tôi bế cậu bé lên, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chiếc mũi mềm mại của bé: "Diệp Ân Từ có phải là cô gái xinh nhất trong lớp con không?"

Kỳ Tư Vũ hơi mở to đôi mắt: "Làm sao mẹ biết?"

Tôi bị bé chọc cười: "Con ấy à, trẻ con nhưng rất hiểu biết, nhiều tâm tư."

Kỳ Tư Vũ bị tôi nhìn thấu tâm tư, vùi đầu dụi dụi vào cổ tôi: "Aiya, mẹ ơi mẹ cứ đưa con đi học đi mà! Những đứa trẻ khác đều được mẹ đưa đi nhà trẻ, chỉ có con là không..." thậm chí bắt đầu không tiếc thủ đoạn làm nũng với tôi.

“Mẹ con còn không có trí nhớ thi bằng lái xe, đưa con đi kiểu gì?” Kỳ Vọng không chút lưu tình nào đứng một bên dội một gáo nước lạnh, “Rửa tay đi uống cháo, nếu không chút nữa lại đến muộn, bị giáo viên phạt đứng, không có cô gái nào chơi với con nữa đâu ”.

Kỳ Tư Vũ không hài lòng lè lưỡi với hắn: "Con mới không tin! Mẹ nói ba trước kia thường bị phạt đứng, kết quả cuối cùng vẫn cưới được một ‘não’ bà đẹp như mẹ vậy.”

Tôi phì cười thành tiếng, chuyện này cũng cũng là sự thật.

Trước khi gặp Kỳ Vọng, tôi không chỉ một lần được nghe nói đến “chiến công hiển hách” của Kỳ Vọng.

Kỳ Vọng mang bữa sáng ra, bế Kỳ Tư Vũ ra khỏi tay tôi, nửa cười nửa không liếc nhìn tôi: “Đó là bởi vì mẹ của con dễ lừa.”

Tôi tức giận đến mức nhịn không được nhấc chân đá vào bắp chân hắn.

Tôi nhìn hai ba con đang cười đùa với nhau, niềm hạnh phúc vỡ òa từ tận đáy lòng, lớn dần lên, lấy tốc độ sinh trưởng mà tôi không ngờ tới, lan tràn ra.

Tôi ngồi vào bàn ăn, phát hiện sáng nay Kỳ Vọng nấu cháo với cá thái lát, hành lá thái nhỏ để riêng trong một chiếc đĩa nhỏ.

Tôi khuấy cháo bên trong, định đợi cháo bớt nóng.

Cách đó không xa, giọng nói của Kỳ Vọng đã truyền đến bên tai tôi: “Yên tâm đi, lát gừng anh đã vớt ra rồi, lát thịt cá cũng đã rút xương rồi.”

Tay cầm thìa của tôi dừng lại, nửa giây sau mới trả lời.

Tôi rất ghét ăn cá, bởi vì khi còn nhỏ cổ họng từng bị hóc bởi xương cá, mà hành gừng, tôi cũng rất ít khi ăn.

Kỳ Vọng hiểu biết rõ tất cả những điều này.

Mặc dù trong não đã mất đi ký ức của mười năm này, nhưng cảm giác hạnh phúc đã quá quen thuộc với các tế bào não.

Mà hạnh phúc, đối với cuộc sống mười năm qua của tôi, thật hiếm hoi.

Đang ăn bữa sáng, Kỳ Tư Vũ vẫn tiếp tục thuyết phục tôi đưa bé đến trường mẫu giáo. Sau vài lần làm nũng, tôi đã đồng ý.

“Hiện tại em có thể lái xe sao?” Kỳ Vọng có chút kinh ngạc, “ Người giúp việc đều là mới tuyển sau khi kết hôn chuyển nhà, sợ em không quen sợ lạ, anh đều cho bọn họ nghỉ hết.”

“Anh biết lái xe là được rồi."

Kỳ Vọng húp một ngụm cháo: “Anh đưa Tư Vũ xong rồi, cũng không kịp đưa em về nhà…”

“Không sao, tôi đến công ty của anh ngồi một lát, có lẽ sẽ có ích giúp tôi lấy lại trí nhớ." Vừa hay đến công ty của Kỳ Vọng Kiểm thăm dò.

Kỳ Vọng sắc mặt như thường: "Tùy em."

Nhưng sau khi đưa Kỳ Tư Vũ đến nhà trẻ, Kỳ Vọng lại lái xe vào tòa nhà Quân Hằng.

Quân Hằng rõ ràng là công ty do ba tôi thành lập trước khi ông qua đời!

Kỳ Vọng dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi: "Hôm nay vừa khéo phải tới đây xem xét một chút."

"Nhưng đây rõ ràng là công ty của ba tôi? Không phải anh nên quay về Kỳ thị sao?"

“Quên nói với em, bây giờ Kỳ thị có 30% cổ phần của Quân Hằng, chiếm nhiều cổ phần nhất, bao gồm cả 10% của em nữa.”

Nhưng trước khi qua đời, ba tôi rõ ràng đã giao công ty cho Cố Phong!

Tôi có chút thất thần nhận lấy kính râm và khẩu trang mà Kỳ Vọng đưa cho, trong đầu đầy những suy đoán về mười năm qua.

"Cô Bạch, người ngoài tạm thời vẫn không biết chuyện cô bị mất trí nhớ, nếu như cô cứ cách xa tôi như vậy, sau này bị paparazzi chụp ảnh được nhất định sẽ bị nghi ngờ ly hôn." Kỳ Vọng cúi người, mu bàn tay bất giác va chạm lẫn nhau.

Tôi vòng tay trước ngực: “Nếu yêu nhau thật lòng thì cần gì phải lo lắng về suy đoán của người khác?”

Khóe miệng Kỳ Vọng nhếch lên: “Anh không sợ,” đôi môi mỏng sượt qua tai, “Anh là sợ sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Quân Hằng, em sẽ đau lòng…”

Lời chưa dứt, tôi đã nắm chặt cánh tay của Kỳ Vọng, cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: "Vậy bình thường có phải tôi cứ ôm cánh tay của anh như vậy sao?"

Khóe miệng Kỳ Vọng nhếch lên, độ cong cũng tăng lên: “Đúng vậy, cũng không phải vậy.”

“Ý anh là sao?”

“Em bình thường sẽ kiễng chân lên lén hôn anh.”

Tôi lẳng lặng trợn trắng mắt, nhéo mạnh cánh tay hắn: “C.ú.t!”

Kỳ Vọng chiếm phòng làm việc của ba tôi, đồ đạc bên trong hầu như không thay đổi.

Bên cạnh những bức ảnh của tôi và ba tôi có thêm một khung ảnh nữa, bên trong là ảnh chụp chung của tôi, Kỳ Vọng và Kỳ Tư Vũ. Tôi đang mỉm cười hạnh phúc trong cả hai bức ảnh.

"Buổi sáng anh còn có cuộc họp, em tự ngồi đây nhé, nếu cảm thấy nhàm chán có thể bảo trợ lý đưa em đi một vòng."

Tôi gật đầu với Kỳ Vọng, ánh mắt đã lưu luyến trên hàng đĩa CD kia, tất cả đều có một điểm chung, nhân vật chính là tôi.

Ngoại trừ chiếc đĩa ở tận góc bên kia ra, tất cả những chiếc đĩa khác đều đã được mở ra, những chữ lớn màu vàng trên trang bìa sáng chói lóa mắt - tác phẩm đoạt giải của nữ diễn viên Bạch Vũ Ngữ.

Sự tò mò đã khiến tôi bắt đầu bật chiếu phim chiếc đĩa CD đó, xuất phát từ sự tò mò về bản thân mình vào mười năm sau của Bạch Vũ Ngữ mười tám tuổi.

Trong phim, tôi đóng vai một người phụ nữ có gia cảnh khổ cực, khó khăn lắm mới thành công theo đuổi ước mơ, nhưng lại vì một đoạn nghiệt duyên mà rơi xuống vực sâu, cuối cùng bị buộc phải t.ự t.ử.

Trong đó có một cảnh giường chiếu rất mãnh liệt, vì thực sự quá nhập tâm và nam diễn viên thực sự rất đẹp trai, khuôn mặt này, dáng người này, bầu không khí này, mặt tôi nóng bừng bừng, nhưng lại không thể tự thoát khỏi mà đắm chìm trong đó.

Thật là vừa xấu hổ lại vừa kích thích.

Âm thanh đột nhiên biến mất, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện màn hình chiếu phim đã không còn nữa, Kỳ Vọng không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh tôi, trong mắt ghen ghét cuồn cuộn dâng trào.

“Tôi… tôi chán, chỉ muốn xem xem liệu có thể lấy lại trí nhớ bằng cách xem phim của chính mình hay không…” Nhanh chóng buột miệng đưa ra cái cớ.

Kỳ Vọng cười lạnh một tiếng, nghiêng người nói: “Vậy có hiệu quả không?”

“Không…” Tôi cảnh giác nhìn hắn, giọng nói dần dần nhỏ xuống.

“Chỉ dựa vào kích thích thị giác thôi có lẽ quá yếu, hay là anh hy sinh một chút, cùng em biểu diễn một chút?” Hơi thở ấm áp phả xuống, cả người tôi bị hắn bao vây, cuộn tròn thành một nhúm.

“Anh đừng làm liều, đây là công ty đó!” Tôi nhắm chặt mắt lại, nhưng cốt truyện trong dự kiến cũng không hề xảy ra.

"Bé vô lại, lúc trước em dỗ anh thì nói là gặp dịp thì chơi, bây giờ chính mình xem vô cùng say mê, xem ra hoa nhà không thơm bằng hoa dại rồi..." Kỳ Vọng gõ trán tôi, "Đợi sau khi em nhớ lại, nợ cũ nợ mới cùng tính hết một lượt.”

Nói xong, Kỳ Vọng đứng dậy, khóa đĩa CD vào két sắt.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi báo có tin nhắn vang lên, là một dãy số lạ, nội dung là:

"Vũ Ngữ, anh là Cố Phong đây. Có thời gian ra ngoài trò chuyện không?"

Mười năm sau tôi và Cố Phong, vậy mà đã đi đến mức ngay cả phương thức liên hệ cũng không có …