Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 10: Vẽ hoa



Edit: Nananiwe

"Vợ à, chúng ta về phòng có được không?" Tiền Dương dùng ánh mắt đáng thương cầu xin.

Nguyên Mộ Trần xấu hổ rút tay ra, lùi lại phía sau một bước cách hắn một mét: "Anh đừng có động tay động chân." Nói rồi xoay người đi.

"Em đi đâu vậy?" Tiền Dương bám sát theo sau.

Nguyên Mộ Trần huơ huơ bức tranh cuộn trong tay: "Mua một cái khung hoặc cái hộp để cất."

"Hừ, dù sao cũng là do tên đẹp trai kia vẽ cho em." Tiền Dương nhỏ giọng xem thường, không tình nguyện tới tiệm họa cụ với Nguyên Mộ Trần.

Bởi vì trên đảo có rất nhiều họa sĩ tới tìm cảm hứng vẽ tranh nên những cửa hàng ở đây nắm bắt cơ hội, tuy bên trong nhỏ nhưng cái gì cũng có, Tiền Dương nhân lúc Nguyên Mộ Trần đang chọn khung đóng tranh lén lấy một hộp màu một cây cọ vẽ đắt nhất trên giá, cuối cùng cho những thứ này vào túi đựng quà tặng. Nguyên Mộ Trần thấy hắn thần thần bí bí như vậy cũng bị khơi dậy tò mò. Nhưng không biết thế nào mà Tiền Dương giấu rất tốt, thề không đến lúc quan trọng sẽ không tiết lộ

Sau khi về đến khách sạn, Tiền Dương nhìn theo bóng dáng mà mình nhung nhớ đã lâu, vai rộng eo thon, bờ mông mượt mà ẩn hiện dưới lớp quần đi biển rộng rãi, dường như không khống chế được nội tâm rục rịch của mình nữa, không đợi Nguyên Mộ Trần đặt bức tranh cuộn sang một bên đã bước tới trước mặt ôm người vào lòng, hộp màu và cọ vẽ bên trong túi quà rơi loảng xoảng xuống đất thu hút toàn bộ lực chú ý của Nguyên Mộ Trần.

"Anh mua những thứ này làm gì vậy?"

Tiền Dương bắt đầu tỉ mỉ cắn mút da thịt hơi mỏng trên cổ cậu, bất mãn lầu bầu: "Chỉ hắn ta được vẽ em chắc? Anh cũng có thể vẽ được. Em còn cười với hắn ta nữa, nếu anh vẽ đẹp hơn hắn ta thì em cảm ơn anh thế nào đây?"

"Chỉ vì cái này?" Nguyên Mộ Trần không khỏi bật cười, đột nhiên kinh hô một tiếng, trên cổ lại bị Tiền Dương cắn một cái, vội vàng che lại dấu hồng vừa bị cắn xuống: "Đừng."

Tiền Dương cười to một tiếng không chọc cậu nữa, ngoan ngoãn cầm quần lót tới phòng tắm để tắm rửa. Nguyên Mộ trần nhìn trên giường rắc đầy hoa sứ, nắm chặt một bông trong tay, sau đó ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất nhìn biển rộng tối đen như mực ở bên ngoài.

Cậu nhớ tới tuần trăng mật muộn của hai người, đó vẫn là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của cậu và Tiền Dương sau khi kết hôn, là cậu chủ động kéo gần khoảng cách. Mà sau đó bọn họ trải qua cuộc sống bình đạm và êm đềm hai năm, từng có hiểu lầm, từng cãi cọ muốn ly hôn. Sau đó nữa thì gặp phải tai nạn, cuối cùng mất đi mà lại có được, lại nhớ tới lúc ban đầu ở nơi đây, nhưng lần này là Tiền Dương chủ động bước về phía cậu.

Tiền Dương vừa tắm xong, giọt nước chưa khô trên người bị hơi lạnh của điều hòa trong phòng hong khô. Hắn ôm lấy Nguyên Mộ Trần từ phía sau, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Nguyên Mộ Trần lắc đầu, quay người lại thấy đầu tóc hắn vẫn còn ướt nước, theo thói quen khuyên: "Anh lau khô đầu tóc đi, nếu không sẽ bị cảm."

"Em giúp anh đi." Tiền Dương chưa nghĩ đã bật thốt. Ngày thường ở nhà, chỉ cần hắn bận việc mà chăm chú gõ máy tính thì Nguyên Mộ Trần sẽ ngồi xuống cạnh ghế sofa sấy tóc giúp hắn.

Mà lần này Nguyên Mộ Trần chỉ cười tươi cài một bông hoa sứ lên đầu hắn: "Em nhớ là tay của anh vẫn chưa tàn phế." Ngữ khí mạch lạc, quyết đoán đứng dậy bỏ Tiền Dương lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

"Thật đúng là Hoàn Hoàn biến thành Nữu Hỗ Lộc chỉ trong một đêm." Tiền Dương gục đầu xuống lầu bầu. Làm sao bây giờ, cho dù vợ có như vậy thì vẫn mê người.

Tiền Dương sấy xong tóc, đặt họa cụ sang bên cạnh, mình thì ngồi trên ghế của khách sạn, tư thế giống như là Jack đang ngồi trên sofa đợi Ruth của mình. Mà "Ruth" của hắn đang khoác áo tắm đi ra, tay đang lau tóc. Thấy tư thế này của hắn, Nguyên Mộ Trần đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại cười bất đắc dĩ.

"Anh nghiêm túc đấy à?"

"Đúng vậy, em nghĩ cho kĩ xem nên khen anh thế nào đi." Tiền Dương nhếch mày, đặt bảng pha màu sang bên cạnh, than thở một câu: "Chỉ là một đêm nồng nhiệt này..." Có thể sẽ lãng phí hết vào việc vẽ tranh.

Tiền Dương vừa mới ngước mắt lên thì miệng đã không thể khép lại, hai mắt trợn to nhìn thẳng, chỉ thấy Nguyên Mộ Trần đi đến trước mặt hắn, một tay chậm rãi cởi áo tắm để lộ ra bờ ngực bằng phẳng trắng nõn và hai múi cơ bụng ở bụng dưới, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen, ngồi khóa trên đùi Tiền Dương.

"Vậy cứ vẽ ở đây đi." Nguyên Mộ Trần cố nén cảm giác mất tự nhiên, dùng bông hoa sứ trong tay lướt qua đường nét khuôn mặt, từ xương quai xanh không ngừng lướt nhẹ qua lồng ngực, lại đi xuống dưới bụng nhỏ, từng động tác đều quyến rũ vô cùng.

Bức tranh này kích thích mạnh mẽ ánh mắt của Tiền Dương, trái tim hắn đập điên cuồng, nhưng nháy mắt lại do dự: "Nhưng như vậy sẽ làm em..."

"Tới vấy bẩn em đi." Khóe môi Nguyên Mộ Trần khẽ nhếch lên, ngoắc ngón tay mời chào, lướt nhẹ qua bờ vai của hắn vài cái.

Tiền Dương cảm thấy dường như bản thân đang bị sợi dây vô hình dẫn dắt, đầu dây bên kia nằm trong tay Nguyên Mộ Trần. Ánh mắt hắn rốt cuộc không chứa được bất cứ thứ gì khác nữa, lông mi hơi cong trước mắt hắn giống như cánh bướm đang bay, hai con ngươi như có ngọn lửa đang di chuyển, dễ dàng châm lên lửa dục của mình. Hắn chưa từng nhìn kĩ dáng vẻ ung dung dưới đèn của Nguyên Mộ Trần giống như bây giờ, ngay cả vết sẹo không dễ dàng xem nhẹ kia cũng chậm rãi trùng khớp với hình ảnh hoa sứ trong đầu.

Tiền Dương nhìn thẳng Nguyên Mộ Trần, hỏi: "Em muốn anh vẽ ở chỗ nào?"

"Ở đây." Nguyên Mộ Trần chỉ vào vết sẹo trên mặt, dường như là nhớ đến cái gì đó, ý vị sâu sa chậm rãi mở miệng hỏi: "Có đẹp không?"

Đóa hoa sứ khao khát muốn nở rộ này đã sớm nở trong tim của Tiền Dương, làm sao hắn không nhìn ra tính toán nho nhỏ này của Nguyên Mộ Trần chứ. Trong đầu hắn hiện ra từng hình ảnh năm đó, Nguyên Mộ Trần đặt một bông hoa sứ lên vết sẹo của mình. Tiền Dương vẫn nhớ trái tim rung động năm ấy, nó trùng khớp với hiện tại, thuận thế hùa theo cậu: "Hoa tiên tử làm sao mà không đẹp cho được."

Nguyên Mộ Trần mím môi khẽ cười, tinh nghịch đặt một nụ hôn lên môi Tiền Dương xem như là phần thưởng cho câu trả lời chính xác.

Nhưng Tiền Dương lại không dễ bỏ qua cho cậu, hắn ôm lấy thắt lưng Nguyên Mộ Trần kéo lại gần người mình, lại lần nữa dâng đôi môi ấm áp lên, gắt gao bao bọc môi của cậu, đầu lưỡi linh hoạt thuần thục cạy khe hở cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Nguyên Mộ Trần, xâm nhập lãnh địa của đối phương. Cả hai đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, hô hấp không khỏi trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dần dần cơ thể càng ngày càng nóng. Dường như Nguyên Mộ Trần cảm nhận được có thứ uy hiếp giữa hai chân, bất an khó nhịn mà đẩy Tiền Dương ra.

Cậu ai oán liếc Tiền Dương, lắc đầu "hừ hừ" một tiếng, vặn vẹo hai cánh mông.

"Đừng cử động." Tiền Dương hít sâu một hơi, giữ ặt lấy mông cậu.

Nguyên Mộ Trần giật mình, cả người cứng đờ, sau khi ngồi ổn định mới nghe lời không nhúc nhích nữa.

Tiền Dương thở dài, đầu ghé vào vai cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Vợ à, suýt nữa anh đã không nhịn được mà muốn em."

"Đừng nháo."

Nỗi lòng Tiền Dương chậm rãi khôi phục lại, cầm lấy bảng màu bắt đầu pha màu, cẩn thận cầm cọ vẽ màu trắng tô lên vết sẹo của Nguyên Mộ Trần, tinh tế miêu tả từng cánh hoa, mỗi lần hạ bút cả người Nguyên Mộ Trần lại hơi run rẩy như nhụy hoa vừa chớm nở khẽ rung động gặp phải cơn mưa. Bốn mắt bọn họ dán vào nhau bùng lên tia lửa nóng bỏng. Thời gian trôi đi giữa kẽ ngón tay, năm cánh hoa từng chút một được hình thành dưới đôi tay của Tiền Dương. Màu vàng nhạt của vết sẹo vừa đúng lúc trở thành nhụy hoa, trên khuôn mặt Nguyên Mộ Trần nở rộ rất sống động.

Sau khi vẽ xong, có một giây phút Tiền Dương nhìn tới ngây người, chớp mắt đặt bảng màu xuống, duỗi tay vuốt nhẹ hai má tuấn tú của Nguyên Mộ Trần, cố nhẫn nhịn không chạm vào đóa hoa vẫn còn chưa khô kia: "Rất đẹp, thật sự rất đẹp."

"Em không tin đâu." Dùng vẻ mặt si mê như vậy để khen làm Nguyên Mộ Trần xấu hổ đỏ mặt. Cậu nhìn ra bên ngoài, có lẽ biển lớn đen như mực bên ngoài cửa sổ có thể an ủi sự sợ hãi này của mình.

Từ trước tới giờ chưa từng có ai bởi vì vết sẹo ấy mà si mê cậu.

Tiền Dương hít sâu một hơi, hai tay giữ khuôn mặt Nguyên Mộ Trần để cậu đối diện với mình, con ngươi chăm chú nhìn cậu giống như tín đồ thành kính đang nhìn thần Venus của mình: "Em biết không, chắc chắn là ông trời đố kị vì em quá hoàn mỹ nên mới đặt bông hoa này lên mặt em. Nhưng mà người khác không nhìn thấy, chỉ có anh nhìn thấy. Nó hấp dẫn anh, anh ngửi thấy mùi thơm mà tìm tới."

"Nhưng cũng vẫn là khuyết điểm." Nguyên Mộ Trần bĩu môi, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tiền Dương chậm rãi phóng đại trước mắt mình.

"Trên đời này không có ai toàn vẹn cả, hoặc ít hoặc nhiều đều có khiếm khuyết." Tiền Dương đặt nụ hôn nhẹ lên nhụy hoa: "Nơi mà em coi nó như khuyết điểm thì trong mắt anh chính là thứ tạo nên một em hoàn chỉnh. Anh thích toàn bộ những thứ thuộc về em, bao gồm cả..."

"Khiếm khuyết hoàn mỹ của em."

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra tranh vẫn chưa vẽ xong orz, bức tranh mà tui thật sự muốn vẽ phải hơn 4000 chữ, nếu không sẽ không kể xong.

Như vậy rất nguy hiểm TAT

Kết thúc ở đây khá là oke, sẽ có ngoại truyện nhe ~