Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 10: Uy hiếp



Thấy vẻ mặt lo lắng của Long, Lê Thế Minh cảm thấy rất ấm áp, cậu cảm kích nói: "Được, anh Long, sau này có chuyện gì em nhất định sẽ nói cho anh biết sớm! Được chưa?"

Long cười lớn tiếng: "Thế còn được! Có anh em để làm gì chứ, anh em khó khăn hoạn nạn có nhau, lúc cậu khó khăn mà nghĩ đến anh thì mới gọi là anh em!"

Thế Minh gật đầu bảo đúng, còn định nói gì nữa nhưng lại đột nhiên cảm thấy choáng váng. Mọi thứ trước mắt xoay chuyển nhanh chóng, cậu chống tay lên cầu thang, cơ thể loạng choạng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Minh, làm sao thế?"

Long hét lớn rồi đỡ Thế Minh, cậu ta dốc sức bế Thế Minh lên, chạy nhanh xuống dưới tầng. Những người khác cũng hú hồn.

Đông Thắng không màng đến việc mình đang bị thương, hét lớn lên: "Mẹ nó, tao liều chết với nó!"

Nói xong, cậu ta rút một con dao từ phía sau ra, chạy lên tầng trên. Các anh em bên dưới cũng cầm đồ nghề lên, chạy theo Đông Thắng.

Lê Thế Minh được Long bế trong lòng lại rất sốt ruột, muốn hét lên nhưng không thể hét thành tiếng, yếu ớt nói:

"Anh Long, mau gọi Đông Thắng về!"

Long thấy vẻ mặt sốt sắng của Thế Minh thì hét lớn: "Đông Thắng, mày quay lại đây! Anh Minh có chuyện muốn nói với mày!"

Đông Thắng ở trên tầng ba nghe thấy vậy, do dự một lúc rồi cũng cun cút chạy về: "Anh Minh, sao thế? Em dắt anh em đi giải quyết ả tiện nhân kia!"

Lê Thế Minh nhìn cậu ta, giận dữ nói:

"Mày có biết chuyện gì đã xảy ra không? Lúc nào cũng nông nổi như thế, quay lại hết cho tao. Sau này đừng có gây chuyện với đại ca Đỗ, biết chưa?"

Đông Thắng thấy Thế Minh nổi giận, có tức cũng không dám nói gì, lại nhét dao vào eo, cẩn thận hỏi: "Anh Minh, sao lại không cho bọn em tìm đại ca Đỗ tính sổ, bọn em không sợ nó đâu!"

Lê Thế Minh muốn nói gì đó, nhưng lại thấy choáng đầu, cậu xua xua tay:

"Thôi, chuyện dài lắm, không nói trong một hồi được, sau này sẽ giải thích với tụi mày sau.. Chuyện quan trọng hơn mà chúng ta phải làm bây giờ là.."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Thế Minh gục đầu xuống, ngất đi.

"Anh Minh!"

Mọi người thấy Thế Minh như vậy thì đồng thanh kêu lên. Long không dám chậm trễ, nhảy từ trên cầu thang xuống chạy ra ngoài. Ra đến cổng trường, cậu ta cản một chiếc taxi lại, đi đến bệnh viện gần nhất. Những người khác cũng đi theo phía sau, đồng loạt cản xe lại, chuẩn bị đi theo đến bệnh viện để xem xét bệnh tình của Lê Thế Minh, nhưng lại bị Phạm Cường cản lại, cậu ta lớn giọng nói:

"Tụi mày trở về trước đi, bao nhiêu người đến bệnh viện như vậy thì không tiện lắm, lát nữa tao sẽ nói tình trạng sức khỏe của anh Minh cho tụi mày."

Bệnh viện số hai thành phố H:

"Bác sĩ, bạn cháu sao rồi?"

Một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, Long vội chạy lên, lo lắng hỏi.

Bác sĩ nhìn cậu ta, thờ ơ nói: "Cậu là gì với bệnh nhân?"

Thấy dáng vẻ của bác sĩ, đầu cậu ta muốn bốc khói, nhưng vẫn hít sâu một hơi, lịch sự hỏi:

"Bác sĩ, cháu là bạn của bệnh nhân, cháu muốn biết bạn cháu có nguy hiểm không?"

Bác sĩ nói: "Bây giờ vẫn chưa biết, chỉ mới biết vai và bàn tay bị thương bên ngoài, còn những cái khác phải đợi kết quả kiểm tra mới biết được!"

Long sốt ruột nói: "Vậy bây giờ chúng cháu có thể vào thăm không?"

Bác sĩ tỏ thái độ: "Sao mà được, bây giờ bệnh nhân còn đang nghỉ ngơi, người khác không thể làm phiền!"

Long gật đầu, lấy năm trăm nghìn ra nhét vào tay bác sĩ nói:

"Chúng cháu là những người bạn tốt nhất của cậu ấy, chỉ muốn vào thăm một lát thôi, không làm phiền gì đâu, chú cứ yên tâm, chú xem xét xem có linh hoạt được không!"

Bác sĩ nhìn tờ tiền trong tay, thái độ lập tức thay đổi, vỗ vai Long nói:

"Nếu đã vậy mà tôi còn không cho mấy cậu vào thăm thì không hợp lí rồi, haha!"

Rồi quay lại nói với y tá phía sau: "Cho mấy cậu ấy vào thăm đi, nhưng mấy đứa phải nhanh lên đấy! Kết quả kiểm tra ngày mai sẽ có, yên tâm đi!"

Long gật đầu cảm ơn, rồi cùng bọn Đông Thắng đi vào phòng bệnh. Thấy sắc mặt Lê Thế Minh nhợt nhạt, nhắm mắt nằm trên giường, tay còn đang cắm ống truyền.

Đông Thắng bước tới, nắm tay Thế Minh, thút thít nói: "Đều do em vô dụng, không phải vì cứu em thì anh Minh đã không như vậy rồi. Đều tại em.."

Mọi người đều cảm thấy buồn bã, nghe Đông Thắng nói như vậy thì tim như bị dao cứa, cúi đầu lau nước mắt.

Long ửng đỏ mắt bước tới, đá mông Đông Thắng một cái nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, khóc lóc giải quyết cái đéo gì!"

Đông Thắng nghẹn ngào: "Em lo thôi mà!" Long lớn tiếng nói:

"Mẹ nó, tao lo hơn mày mà còn đéo khóc.."

Thầm nghĩ: Bác sĩ nói là không có vết thương ngoài nào nghiêm trọng cả, tại sao Minh vẫn hôn mê chưa tỉnh? Có phải bị thương bên trong hay không!

Lê Thế Minh nằm trên giường đột nhiên khẽ cử động, mở mắt ra nói:

"Đông Thắng, mày mà còn lèo nhèo bên tai tao là tao đánh đầu mày đấy!"

Mọi người thấy Thế Minh đã tỉnh thì vây lấy giường bệnh hỏi:

"Anh Minh, anh không sao chứ?"

Thế Minh vươn vai, nhìn mọi người nói:

"Nếu chúng mày có thể để tao ngủ thêm chút nữa thì tao đảm bảo tao không sao!"

Sau đó cậu đẩy đầu Đông Thắng, cười mắng: "Mẹ nó, ông đây còn chưa chết đâu, khóc lóc mẹ gì!"

Đông Thắng xấu hổ xoa đầu, lau nước mắt đi, những người khác nghe Lê Thế Minh nói vậy thì cũng yên tâm, "haha" cười lớn.

Trọng Tuấn kéo tay Lê Thế Minh nói:

"Anh Minh, sau này có chuyện gì anh không thể mạo hiểm một mình nữa, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.. Em còn muốn xông pha khắp nơi với anh nữa đấy!"

Thế Minh cười nói: "Yên tâm đi, tao cao số lắm, cái mạng tao có cho Diêm Vương cũng chẳng thèm, trừ khi ông ta muốn nhường cái vị trí đó cho tao!"

Câu nói này khiến mọi người bật cười. Lê Thế Minh ngồi dậy đi xuống giường, sắc mặt đã hồng hào hơn, đầy khí phách nói:

"Đừng lo cho tao, tao không sao! Nhưng có một số người nào đó sắp xảy ra chuyện rồi. Nửa tháng sau, tao sẽ khiến cả cái Tân Dân này đều là của tao. Đại ca Đỗ và quân của Quốc Bảo phải biến mất hết! Để tao nghĩ coi."

Lê Thế Minh vốn muốn ra viện, nhưng vì mọi người phản đối quá mạnh mẽ nên đành phải gọi điện về nhà nói tối nay không về, rồi ở lại bệnh viện. Buổi tối không một ai rời đi, đều ở lại bên cạnh Thế Minh, nói chuyện cả một đêm.

Long có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với Thế Minh, như là anh em ngày càng đông, không có đủ tiền vốn; mở rộng địa bàn rồi sẽ xung đột với các bang phái khác, vân vân và mây mây. Mọi người thảo luận cả một đêm, về cơ bản đã chốt được chuyện này, rồi lập ra một kế hoạch, tất cả đợi đến lúc giải quyết xong Quốc Bảo rồi tính tiếp.

Ngày hôm sau, Lê Thế Minh vẫn chạy bộ đến trường. Vào lớp nhìn thấy Đông Thắng, cậu bước tới nói nhỏ:

"Thắng, mày đi tìm Cường và Tuấn đi, tao ở sau trường đợi tụi mày!"

Đông Thắng đáp lại một tiếng rồi đi, không hỏi gì hết, Lê Thế Minh đi ra sau trường, chưa bao lâu thì ba người kia cũng tới. Thế Minh cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói:

"Chúng ta thương lượng về cách đối phó với thằng Bảo đi! Tao đã cược với đại ca Đỗ, nếu nửa tháng và không đánh bại được quân của Quốc Bảo thì chúng ta sẽ giải tán!"

Đông Thắng nói: "Anh Minh, em thấy là nên gọi Long qua, chúng ta giải quyết bọn nó trong tích tắc!"

Lê Thế Minh lắc đầu nói: "Tao chưa từng gặp thằng Bảo, không biết nó là người như thế nào, cũng không biết về thế lực của nó, ra tay hấp tấp quá tao sợ chúng ta sẽ chịu thiệt."

Tuấn nói: "Anh Minh nói đúng. Dưới trướng của thằng Bảo chỉ riêng học sinh thôi đã có hơn trăm đứa, thêm cả một số thằng lưu manh nó thu phục ngoài trường nữa, thế lực chắc chắn không nhỏ."

Đông Thắng lớn tiếng nói: "Tuấn, thế mày nói xem nên làm thế nào?"

Phạm Cường đứng bên cạnh nói: "Tao thấy, hay là cứ tìm vài người đánh nó một trận lúc nó về nhà, thế không phải xong chuyện rồi sao!"

Trọng Tuấn cắn môi nói: "E là cũng không được, không nói đến việc liệu bên cạnh nó có người khác hay không, cho dù không có, tìm thời cơ để chặn nó rồi đánh cũng không hiệu quả lắm, mà như thế lại còn chọc giận mấy thằng đàn em của nó nữa, chúng ta không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm cho tới, giải quyết mấy thằng chủ chốt bên nó, sau đó nhân lúc bọn đấy nhập viện thì xơi sạch địa bàn của chúng nó, vì vậy chúng ta ra tay phải thật nhanh, chuẩn, độc, ít nhất cũng phải cho chúng nó nhập viện một, hai tháng, sau đó thu nhận rồi phân chia đàn em của chúng, như vậy đến khi mấy đứa nó ra ngoài thì đã trắng tay rồi."

Đông Thắng lo lắng nói: "Nhập viện một, hai tháng? Thế phải đánh chúng nó thành tàn tật luôn à?"

Lê Thế Minh xua tay: "Vào viện rồi thì không tìm được cơ hội khác à? Kiểu gì chẳng phải đi vệ sinh, tóm lại mục đích là khiến chúng nó ở trong viện không thể ra ngoài được, nhiều cách là khác."

Sau đó cậu hỏi Tuấn: "Vậy mày xem xem nên làm thế nào?"

Tuấn suy nghĩ một lúc, nói: "Tốt nhất là dụ thằng Bảo và mấy tên chủ chốt dưới trướng nó vào một nơi kín đáo nhân lúc chúng nó không phòng bị, hơn nữa chúng ta còn phải mai phục sẵn, như vậy mới có cơ hội giải quyết bọn nó! Bọn nó mà xong đời thì quân của Quốc Bảo cũng xong đời."

Đông Thắng nghe xong thì trợn mắt: "Mày nói nghe thì dễ đấy, nhưng làm sao mới có thể dụ chúng nó vào một nơi kín đáo được, lại còn phải khiến chúng nó không phòng bị, bọn nó có bị ngu đâu!"

Lê Thế Minh đột nhiên hỏi: "Những anh em tay chân của thằng Bảo có tất cả mấy đứa?"

Tuấn suy nghĩ một lúc, nói: "Chắc khoảng bảy, tám đứa, những đứa này đều từng vào sinh ra tử với nó!"

Thế Minh suy nghĩ vài phút, rồi nói với mọi người: "Chúng mày điều tra giúp tao.. sau đó.."

Mọi người vừa nghe Thế Minh nói vừa gật đầu, cuối cùng, Đông Thắng nói: "Anh Minh, làm như vậy có phải là.."

Thế Minh còn chưa nói gì, Tuấn đã tiếp lời: "Đông Thắng, có những lúc phải không từ thủ đoạn. Chúng ta là anh em xã hội không phải cái gì cũng theo luật được!"

Đông Thắng tỏ vẻ khó khăn, nói: "Điều này thì tao biết, chỉ là cảm thấy.."

Lê Thế Minh nhìn Đông Thắng, lớn tiếng nói: "Cảm thấy cái gì? Tao đã bao giờ nói tao là người tốt chưa, sau này chúng ta còn làm những chuyện xấu xa hơn! Bây giờ mày có thắc mắc gì thì nói hết ra!"

Đông Thắng chưa từng thấy Thế Minh như vậy, cúi đầu nói: "Anh Minh, em sai rồi! Sau này em sẽ không nói gì nữa."

Sắc mặt Thế Minh dịu lại: "Thắng, tao không có ý trách cứ gì mày. Nếu mày muốn tiếp tục tồn tại ở cái thế giới này, bất kể là theo con đường nào, chỉ cần mày vẫn muốn sinh tồn thì buộc phải từ bỏ cái gì đó!"

Đông Thắng gật đầu nói: "Anh Minh, em hiểu rồi. Dù sao thì em cũng luôn nghe theo anh!"

Lê Thế Minh gật đầu, nhìn ba người, hỏi: "Chúng mày muốn nói gì nữa thì nói đi. Nếu hết rồi thì hôm nay đến đây thôi, về phòng học đi! Tao còn có việc phải suy nghĩ!"

Ba người đồng thanh nói: "Hết rồi ạ!"

Thế Minh gật đầu, tỏ ý bọn họ có thể đi rồi, sau đó ba người đi về phòng học. Nhìn bọn họ rời đi, Thế Minh đi dạo trong rừng một mình, nghĩ chuyện của mình: Cho dù mình có đánh bại thằng Bảo, xưng vương xưng bá ở Tân Dân thì sao chứ? Thu thêm chút phí bảo kê không đáng nhét kẽ răng?

Long nói rất đúng, chỉ dựa vào trường học thì không bao giờ lớn mạnh được, chỉ có thể kiếm được vài đồng bạc lẻ mà thôi. Nhưng bây giờ những mối làm ăn ngon đều bị ba bang phái lớn giành hết mất, đến cả những mối không ngon cũng bị mấy bang phái nhỏ chiếm cứ, xem ra thật sự phải làm theo kế hoạch đã bàn với Long rồi!

Nghĩ đến đây, Thế Minh thở dài, nếu đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi nữa. Cậu bước về phòng học.

Ba ngày vừa qua, Tân Dân yên bình đến lạ thường. Ba đội có thực lực đều không xảy ra một lần tranh chấp nào. Chỉ là dưới mặt nước tĩnh lặng đó là những cơn sóng ngầm cuộn trào, sóng gió sẽ cuốn trôi nơi đây, cục diện mới sẽ được hình thành.

Đêm khuya, Dương Phú Chí đang trên đường về nhà, cứ nghĩ đến cuộc họp với các anh em lúc nãy, cậu ta lại thấy rối bời. Tân Dân có đại ca Đỗ thôi đã loạn lắm rồi, bây giờ lại thêm tên Lê Thế Minh đột nhiên xuất hiện, cục diện càng phức tạp hơn. May mà Lê Thế Minh và đại ca Đỗ đã đối đầu với nhau, không có thời gian rảnh gây chuyện với bên mình. Cậu ta đang nghĩ ngợi thì chợt có năm người xuất hiện cản đường lại. Kẻ đứng đầu không cao lắm, cơ thể mập mạp, trên mặt có một vết sẹo ngang, nhìn chằm chằm cậu ta.

Dương Phú Chí ngơ ra, hỏi: "Người anh em sao lại cản đường tôi vậy?"

Tên béo cười: "Mày là Dương Phú Chí đúng không! Đại ca tao muốn gặp mày, không biết mày có thể nể mặt không?"

Dương Phú Chí hơi ngạc nhiên, nhìn những người đứng sau tên béo đều mặc đồng phục Tân Dân thì cũng hiểu ra đại khái: "Đại ca của chúng mày là Lê Thế Minh nhỉ? Nhưng tao không có hứng gặp nó, nếu nó muốn gặp tao thì bảo nó tự vác xác đến!"

Tên béo chính là Đông Thắng, cậu ta nói: "Hihi, anh Chí ngạo nghễ quá nhỉ! Nhưng không sao, anh Minh nói rồi, nếu mày không muốn đi, thì anh em chúng tao có thể giúp mày!"

Dương Phú Chí híp mắt: "Mày tưởng chỉ mấy thằng mày mà cản được tao á? Nực cười!"

Sắc mặt Đông Thắng tối đi, cậu ta nói: "Đã nghe danh mày ở bên quân của Quốc Bảo, hôm nay tao muốn học hỏi vài điều, không biết người anh em có dám solo với tao không?"

Phú Chí đang định nói gì đó, giọng nói phía sau vang lên khiến cậu ta nuốt lời định nói xuống.

"Béo, mày nông nổi quá, đã nói với mày rồi, làm việc nhanh nhẹn lên, anh Minh đợi sốt ruột đấy!" Người nói chuyện không phải ai khác, mà chính là Phạm Cường.

Phú Chí quay lại nhìn, không biết từ lúc nào mà đã có bảy, tám người xuất hiện phía sau, cầm đầu là một tên thiếu niên cao tầm một mét bảy bảy, người vừa lên tiếng cũng chính là cậu ta.

Phú Chí cười lớn: "Đại ca của chúng mày cũng đánh giá cao tao quá rồi, hơn mười thằng đến mời tao, nếu mà không đi thì đúng là không nể mặt rồi!"

Còn chưa nói xong, cậu ta phi lên như một mũi tên, vung nắm đấm vào mặt Đông Thắng.

Nhưng cậu ta đã quá xem thường Đông Thắng, tuy Đông Thắng có hơi béo nhưng rất nhanh, tránh rồi nắm bắt thời đấm vào bụng cậu ta: "Hihi, tao nhớ rõ món quà gặp mặt của người anh em rồi nhé!"

Dương Phú Chí thầm thở dài, biết rõ hôm nay mình không thể rời đi được, Lê Thế Minh có thể nhanh chóng vươn mình ở Tân Dân trong vài ngày đúng thật không phải ngẫu nhiên, xem ra dưới trướng Thế Minh quả thực có vài tên có máu mặt.

Cậu ta gật đầu, ưỡn ngực nói: "Đưa tao đi gặp đại ca của tụi mày, tao cũng muốn biết nó là người như thế nào!"

Đông Thắng cũng khá phục Dương Phú Chí, bên cậu ta có đông người như vậy mà Phú Chí không chút sợ hãi, cậu ta giơ ngón cái lên: "Ok! Người anh em ra dáng đàn ông đấy! Các anh em, đi thôi!"

Đám người Đông Thắng và Phạm Cường đưa Phú Chí đến một quán cơm, ngoài cửa đã treo biển ngừng kinh doanh.

Đông Thắng đẩy cửa vào, nói: "Mời người anh em!"

Dương Phú Chí nhìn Đông Thắng, do dự một lúc nhưng vẫn bước vào. Bọn Đông Thắng cũng vào theo sau đó khóa trái cửa lại. Phú Chí rùng mình, quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ:

"Cùng lắm thì liều mạng thôi, sợ đéo gì?"

Nghĩ đến đây, cậu ta tươi cười, theo Đông Thắng đi đến một gian phòng. Phòng không lớn nhưng lại có rất đông người, ở giữa có một thiếu niên đang ngồi, tuổi khoảng mười sáu, mười bảy, một tay chống đầu, như đang nghỉ ngơi.

Dương Phú Chí kìm nén nỗi sợ, lớn tiếng hỏi: "Mày là Lê Thế Minh nhỉ?"

Vừa dứt lời, có một người tiến đến tát lên mặt cậu ta: "Con mẹ mày, nói năng với anh Minh kiểu đéo gì đấy!"

Phú Chí hất mặt, không để ý đến tên kia, nhìn Thế Minh nói: "Hóa ra anh Minh đối đãi với khách thế này à!"

"Mẹ nó chứ, mày thèm đòn à!"

Tên đứng bên cạnh giơ tay lên định đánh. Lê Thế Minh mở mắt ra, vẫy vẫy tay, tên kia thấy vậy thì lui xuống.

Nhìn Dương Phú Chí, Thế Minh cười nói: "Ừm! Đàn ông đấy. Thằng Bảo may mắn thật, có được một người anh em như mày. Đông Thắng, kéo ghế ra, đừng để khách của chúng ta đứng!"

Đông Thắng đáp lại một tiếng, ngay sau đó lấy một cái ghế ra để phía sau Phú Chí, nói: "Mời người anh em ngồi!"

Phú Chí nghĩ một lúc, ngồi xuống, không vòng vo: "Anh Minh mời em đến đây chắc không phải chỉ để mời em ngồi không đâu nhỉ? Có chuyện gì thì nói đi!"

Lê Thế Minh gõ nhẹ lên tay nắm ghế: "Tao muốn khiến quân của Quốc Bảo biến mất khỏi Tân Dân!"