Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 9: Đánh cược



"Dạ, chị!"

Người đang nói chuyện là một nam sinh tóc dài gần đến vai, đôi mắt híp nhăn lại, mặc đồng phục học sinh, cao tầm bằng Thế Minh. Nhận lời đại ca Đỗ, nó đi về hướng Thế Minh, hai tay vặn vào nhau phát ra tiếng "rắc rắc".

Thế Minh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến ngày hôm nay. Cậu đứng im tại chỗ nhìn người bị gọi là "thằng điên" lao tới, cậu cố gắng giữ sức. Cậu biết đối phương người đông, muốn đánh thì phải nhanh, cậu chỉ có thể một chiêu hạ gục.

Khoảng cách giữa hai người sát lại gần theo tốc độ lao đến của "thằng điên", cả hai bên đã tiến lại gần hơn, giờ đã thuộc phạm vi tiến công, "thằng điên" ra tay trước, hắn đang chầm chậm bỗng lao thoắt về phía Thế Minh, thân hắn tiến phía trước, nhấc chân đạp mạnh vào bụng cậu.

Lê Thế Minh nở một nụ cười, cậu lại giở chiêu cũ ra, lúc trước khi đánh bại Hổ, cậu cũng dùng chiêu này. Thế Minh hơi nghiêng người, né đầu gối của "thằng điên", dang tay chém mạnh vào cổ hắn. "Thằng điên" đảo mắt rất nhanh, hắn vừa thấy Thế Minh né cái đạp của mình, cũng biết chuyện chẳng lành, lại thấy bàn tay đối phương bổ tới, hắn cố gắng hạ thấp người. Mặc dù phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng vẫn phải chịu cái tát trời giáng của Minh, Minh không đánh vào cổ hắn, nhưng đã tát trúng vào miệng.

Thằng điên "ay" một tiếng, nhổ bãi nước bọt dính máu, cùng lúc trên mặt đất văng ra cái răng hàm vàng khè. Thằng điên hất tóc về phía sau, trừng mắt, miệng đầy máu, nhìn chằm chằm Thế Minh. Thế Minh cũng thầm cảm thấy đáng tiếc, đối phương phản ứng quá nhanh, không để cho mình có cơ hội một quyền hạ gục.

Thằng điên giờ không dám khinh địch, cái đau đớn trong miệng khiến hắn thật sự như biến thành "điên". Hắn gào lớn một tiếng rồi lao đến đấm liên tục về phía đối phương. Thế Minh dùng bàn tay cứng rắn tiếp quyền đấm, hắn chỉ nhớ đến cái đau trong khoang miệng mà không suy nghĩ nhiều, Thế Minh thuận thế dùng bàn tay nắm rồi khóa chặt lấy cổ tay hắn.

Trong lúc thằng điên ngây ra vài giây, Thế Minh dùng hết sức lực ở tay kia đấm vào mặt hắn. Cú đấm này khiến thằng điên hất hàm, nhấc người rồi ngã phịch xuống đất.

Hắn đang định đứng dậy thì bị Thế Minh dùng đầu gối đè lên ngực trước. Thế Minh một chân đè lên ngực hắn, một chân ngồi xổm xuống, hai tay đấm liên tục như như trời giáng vào mặt kẻ điên. Ban đầu hắn còn giãy dụa phản kháng, nhưng Thế Minh hạ một quyền thật mạnh dưới cằm hắn, đầu óc hắn phút chốc trở nên mơ hồ, không còn lực giãy dụa nữa. Thế Minh vẫn chưa có ý định dừng tay, đánh mỗi một quyền vào mặt kẻ điên, máu me phun ra đầy miệng, văng cả lên mặt Thế Minh.

Mọi người đứng trong phòng đều ngây người ra, nghĩ thầm: Nó là thú hay là người?

Đại ca Đỗ cũng bị Thế Minh dọa đến nỗi khiếp sợ, lớn tiếng hô: "Thế Minh mày dừng ngay tay lại!"

Thế Minh thu lại nắm đấm, đứng lên, mỉm cười nhìn về phía đại ca Đỗ.

"Thằng này chả là cái thá gì, nó không xứng làm đối thủ của em!"

Cậu hạ bàn tay đầy máu xuống, những giọt máu từ từ rơi trên mặt đất.

Thấy Thế Minh cười, đại ca Đỗ như thêm dầu vào lửa, cá tính hiếu thắng của cô như được Thế Minh khơi dậy, cô rút một con dao dài tầm một gang tay từ trên thắt lưng xuống, con dao một mặt là lưỡi dao bén, một mặt là vết khứa với các răng cưa, cô lớn tiếng dọa Thế Minh:

"Tao với mày đánh tay đôi, mày dám không?"

Thế Minh hỏi: "Nếu chị thua thì sao?"

Đại ca Đỗ cười: "Mày nghĩ mày thắng được tao?"

Lê Thế Minh không trả lời, lặp lại câu hỏi: "Nếu chị thua thì sao?"

Đại ca Đỗ hung hăng trừng mắt: "Nếu tao thua, mày phắn!"

Thế Minh cười đểu: "Nếu em thua thì sao?"

"Mày đừng nhiều lời, mày thua tao giết mày."

"Thế không công bằng. Dù em thắng hay thua cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chị?"

Nghe những câu nói của Thế Minh, đại ca Đỗ cảm thấy não mình bỗng như dừng hoạt động, ngây người hỏi:

"Vậy giờ mày muốn gì?"

Lê Thế Minh nhìn thẳng Đại ca Đỗ mỉm cười nói:

"Nếu em thua, tùy chị xử lý, thích đánh thích giết tùy chị, hoặc chị muốn giữ em lại làm đàn em của chị cũng được. Nhưng nếu chị thua, chị phải hứa với em một chuyện, dù có là chuyện gì đi chăng nữa!"

"Một chuyện? Mày đang nói chuyện.."

Đại ca Đỗ đỏ mặt, gật đầu nói:

"Được, chỉ cần không phải ngủ cùng mày, những chuyện khác đều được!"

Thế Minh ngừng cười, gật đầu: "Nào chị đại, vào việc đi!"

Cậu cũng không dám xem thường bà chị trước mặt.

Hai người từ từ tiến lại gần rồi cả hai đứng nhìn chằm chằm đối phương. Một giọt mồ hôi nhỏ từ trên trán xuống mắt Thế Minh, nhưng cậu không dám lau, người chị đứng trước mặt không cho phép cậu lơ là dù chỉ là một giây một phút.

Thời gian như dừng lại, áp lực truyền ra từ hai người làm cho bọn đệ đứng trong phòng cũng vã mồ hôi hột, không dám thở ra tiếng.

"Chị quen Đỗ Tuệ Phương không?"

"Hả?"

Đại ca Đỗ nghe câu hỏi giật mình, ngay trong nháy mắt cô ngây người, Thế Minh tận dụng thời cơ lấy dao trong túi đâm vào bụng cô.

Chờ cô kịp thời phản ứng lại đã muộn, giờ có muốn trốn cũng không kịp, theo bản năng dùng hai tay nắm lấy cổ tay Thế Minh, cô khom người lại rồi không ngừng lui về phía sau để tránh mũi dao găm của Thế Minh. Cô cứ lùi dần lùi dần cho đến khi bị một cái bàn ở phía sau chặn lại.

Thế Minh hai tay cầm chắc con dao, dùng lực đâm về phía trước. Hai tay đại ca Đỗ cũng nắm chặt lấy cổ tay Thế Minh, không dám lơi lỏng. Hai người giằng co với nhau.

Đại ca Đỗ cắn răng nói: "Mày là thằng hèn, còn dám đánh lén, mày có phải là đàn ông hay không.."

Thế Minh nghiêng người về phía trước nói: "Là đàn ông hay không đợi thua thì biết!"

Trong lúc đại ca Đỗ phân tâm, Thế Minh gồng người gào lên lấy hết lực giãy ra khỏi cổ tay của cô, cơ thể thuận thế lăn sang một bên. Đại ca Đỗ dùng toàn lực ở cổ tay, trong giây lát đối phương thu sức lại làm cô mất cân bằng ngã lăn về phía trước. Thế Minh không cho cô có cơ hội rút dao, thẳng chân đá về phía cô.

Cô đau điếng người, bất đắc dĩ đành phải buông dao xuống, né sang một bên. Cơ thể cô lúc đó đứng còn chưa vững, đã bị Thế Minh xông tới, ôm lấy eo nhỏ bé của cô, dùng sức nâng lên, sau đó vật cô ngã soài xuống mặt đất, sức đập của Thế Minh khiến cô kêu lên một tiếng đau đớn, xương cốt toàn thân như tan ra thành từng mảnh.

Ngay sau đó, Thế Minh vung nắm đấm, mắt cô nhìn thấy một cú đấm sắp giáng xuống bụng mình, liền vội nâng hai chân lên cao kẹp lấy cánh tay Thế Minh, hai tay kẹp nắm chắc lấy cổ tay cậu rồi bẻ ra ngoài, cổ tay cậu phát ra tiếng rắc rắc của xương cốt. Thế Minh hít một hơi, cậu sững người không ngờ bà chị này lại biết Nhu thuật brasil, món võ bẻ cổ tay. Lúc này đại ca Đỗ quả thực muốn bẻ gãy xương cổ tay cậu, cậu cố nén cơn đau, tay phải phát từng cơn đau như chết lặng. Tay trái cậu lấy con dao găm từ trong túi ra, định đâm vào đùi cô, trễ một chút nữa thôi, cậu sợ cánh tay phải của mình đã chẳng còn nữa.

Đại ca Đỗ thấy đối phương dường như không có lòng thương hại, hắn ta muốn hủy hoại đôi chân xinh đẹp của mình, cô chỉ đành dùng đôi chân ngăn cản tay trái cầm đao của đối phương, vậy cũng chẳng khác nào buông lỏng đôi chân đang kẹp chết cánh tay phải của Thế Minh. Ai dè đối phương nhanh chóng thu dao lại, trực tiếp nhào lên người, đè mạnh lên thân thể cô. Đại ca Đỗ nào bị người đàn ông nào cưỡng chế thô lỗ như thế bao giờ, nhưng không để ý cả tay lẫn chân đều bị Thế Minh đè nén đến nỗi không vùng ra được, cô cố ghì hết sức cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa tư thế này thực sự hơi mập mờ. Người nằm dưới là cô, người đè bên trên là Thế Minh, xung quanh còn có biết bao nhiêu người đang nhìn, cô vừa tức vừa vội, cô chỉ muốn đạp thẳng tên khốn này ra khỏi người, cô liền há miệng cắn lên vai Thế Minh. Vết cắn này sâu đến nỗi hằn từng vết răng rơm rớm máu, cô cứ thế dùng lực cắn thật mạnh lên vai đến khi Thế Minh đau suýt kêu ra tiếng. Thế Minh cắn răng, dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay Đại ca Đỗ, tay kia ấn đầu cô xuống mặt đất. Nhìn cô miệng dính đầy máu cười với mình, Thế Minh tức giận, gân xanh nổi hết lên thành từng đường.

Thế Minh không hề do dự, ngồi hẳn xuống, cậu đặt thân thể mềm mại của cô lên đùi mình, một tay nắm chặt hai cổ tay của cô, tay kia vỗ "tét tét" mấy cái vào mông cô. Cô thân là lá ngọc cành vàng, là đại ca của cả lũ đàn em, từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu ức hiếp như vậy. Nghĩ đến, cô càng tức càng giãy giụa khỏe. Nhưng nói gì thì nói, thân là một người con gái, tuy tuổi tác lớn hơn Thế Minh, nhưng sức lực vẫn kém xa một cậu thanh niên sức trẻ mười tám đôi mươi.

Đại ca Đỗ cảm giác sức lực dần bị bào mòn cho đến hết. Trong lúc đánh nhau cô còn cảm thấy sung sức, hiện tại phục hồi tinh thần mới phát hiện tư thế này quá mức xấu hổ, nhưng tay Thế Minh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Tên khốn này dám vỗ vào mông mình trước mặt bao nhiêu người.."

Đại ca Đỗ nghĩ đến đây, vừa xấu hổ vừa tức giận vừa tủi thân, giãy dụa một hồi vẫn không có cách nào tránh thoát. Vẫn nghe thấy âm thanh tét tét vỗ mông, cái âm thanh bao quanh lớp học rồi vọng vào tai cô, cô nóng bừng mặt. Thẹn quá hóa giận, giận quá nên khóc ra thành tiếng.

Tiếng khóc thút thít, tủi thân, đau khổ cứ như thể Thế Minh đang trở thành một tên khốn. Cậu dừng tay lại và thở hổn hển, nói lớn:

"Chị suýt nữa kẹp gãy tay tôi, giờ tôi mới vỗ mấy cái mà chị khóc lóc cái gì!"

Nghe xong, Đại ca Đỗ khóc càng lúc khóc càng lớn, khóc đến nỗi Thế Minh cũng không biết nên đặt tay ở đâu mới phải, lúc thì cậu gãi đầu, lúc thì gãi mặt. Đàn em của đại ca Đỗ cũng ngơ ngẩn, chúng nó thầm nghĩ: Đây có còn là đại ca Đỗ không?

Lúc này Thế Minh cũng hết cách, cô bảo đánh nhau cậu còn nghĩ cách chống lại được, giờ cô lại lôi bài khóc ra đối phó. Chính tiếng khóc này đã khiến cậu mất tỉnh táo. Người ta nói vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ là nước mắt, quả thực chẳng sai chút nào. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, Thế Minh cho là như vậy, thậm chí còn cảm thấy đúng không lệch đi đâu được. Cậu ngồi xổm tại chỗ không động đậy, đại ca Đỗ nằm sấp trên mặt đất khóc chưa có dấu hiệu ngừng.

Thế Minh thở dài: "Thôi! Đừng khóc nữa. Là em sai, được chưa, hay là chị cũng đánh để em khóc cũng được!"

Thế Minh vừa nói vừa xoa tay phải của mình, cậu thấy mình mới là người chịu ấm ức, tay phải suýt chút gãy làm đôi, đối phương cũng chỉ đánh mấy cái vào mông, hơn nữa lúc nãy cậu cầm con dao ra chỉ để dọa đối phương buông chân, cũng không nghĩ sẽ đâm thật. Nhưng đại ca Đỗ nào hiểu được ý nghĩ này, tiếng khóc mỗi ngày một lớn.

Cuối cùng, Thế Minh bị ép đến hết cách, đành dịu giọng:

"Chị ơi, chị đừng khóc nữa. Coi như em thua có được chưa? Muốn giết muốn cạo trọc đầu em cũng được, chị thả hai thằng em em ra là được!"

Lúc sau đại ca Đỗ khóc như đã thấm mệt rồi, nghẹn lời:

"Tao thua, tao là người dám chơi dám chịu, mày muốn tao làm gì, ra điều kiện đi."

Thế Minh cảm thấy đầu nhức ong ong, thở dài nói: "Tôi muốn chị đừng khóc nữa!"

Đại ca Đỗ không thể tin được, thở dài: "Yêu cầu đơn giản như vậy sao?"

Thế Minh gật gật đầu: "Đúng vậy. Điều tôi hy vọng nhất bây giờ là chị ngừng khóc, nước mắt là vũ khí chết người đáng sợ nhất mà tôi từng thấy!"

Đại ca Đỗ hừ một tiếng: "Do mày quá hèn, dám đánh lén con gái, tao chưa từng thấy ai như thế."

Đại ca Đỗ thở dài, bỗng sắc mặt cô đỏ bừng, trong lúc nhất thời không phân biệt được là tức giận hay xấu hổ.

"Còn mày cho tao biết mày nghe cái tên Đỗ Tuệ Phương ở đâu? Nếu không phải mày hỏi, tao cũng không đến mức phân tâm rơi vào thế bị động."

Thế Minh tỏ ra khó hiểu: "Tôi hèn bao giờ? Tôi quen một cô gái tên là Đỗ Tuệ Phương, tôi liền thuận miệng hỏi thế thôi."

Nói xong vỗ vỗ trên mặt đất đại ca Đỗ nói: "Tôi bảo nè, bà chị không mau đứng lên đi, đang có rất nhiều người xem chúng ta biểu diễn đây!"

Đại ca Đỗ vừa nghe, theo phản xạ đứng lên. Nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn cô? Cả mặt cô bừng nóng, cúi đầu nói:

"Được, tao nói lời giữ lấy lời, tao không khóc nữa rồi, mày thắng mày đi đi!"

Lập tức nheo mắt lại nhìn Lê Thế Minh nói: "Tao là Đỗ Tuệ Mỹ"

Lê Thế Minh phẩy quần áo, nghĩ thầm: Đại ca Đỗ tên là Đỗ Tuệ Mỹ, cô gái trên xe mô tô tên là Đỗ Tuệ Phương, hai người là..

Đỗ Tuệ Mỹ thấy Thế Minh cúi đầu không nói, giật tay áo hỏi: "Mày đang nghĩ cái gì vậy? Sao không nói gì nữa? Không phải nghĩ nữa, Tuệ Phương là em gái tao."

Lê Thế Minh bừng tỉnh: "Ồ, thì ra là như thế, có duyên quá."

Cậu thay đổi chủ đề: "Nhưng tôi có một chuyện chưa nói. Một nước không thể có hai vua, sớm muộn gì một trong hai chúng ta cũng phải có người chịu rời khỏi đất Tân Dân."

Những lời này làm Tuệ Mỹ chấn động, cô dần tỉnh táo lại: "Vậy theo mày, ai sẽ là người rời khỏi đất này?"

Thế Minh tự tin nói: "Tôi có năng lực và sức mạnh để ở lại. Hơn nữa quân của Quốc Bảo chẳng đáng là gì, tôi không quan tâm."

Đỗ Tuệ Mỹ nhìn cậu thật lâu mới nói: "Tao không phải là người dễ chịu thua trận, nhưng tao cũng là người hiểu biết, tao biết mình không phải là đối thủ của mày, nhưng cũng không thể dựa vào một câu nói của mày mà để băng đảng giải tán!"

Thế Minh gật đầu nói: "Tôi sẽ chứng minh cho chị xem. Trong vòng nửa tháng tôi sẽ khiến cho quân Quốc Bảo tan đàn sẻ nghé! Nếu tôi không làm được, tôi giải tán."

"Được, nếu như mày thật sự có thể làm thế, vậy tao không nói hai lời, lập tức giải tán!"

Thế lực của Nguyễn Quốc Bảo không ai có thể rõ ràng hơn Đỗ Tuệ Mỹ, dù sao bọn họ đấu lâu như vậy. Cô cho rằng Lê Thế Minh còn trẻ, quá kiêu ngạo, chắc chắn sẽ chịu thiệt trong tay Nguyễn Quốc Bảo.

"Được lắm! Chốt."

Lê Thế Minh đưa tay ra trước mặt Đỗ Tuệ Mỹ, ra hiệu bắt tay. Đỗ Tuệ Mỹ dùng sức đánh tay cậu một cái nói:

"Chốt!"

Lê Thế Minh cười nói với Đỗ Tuệ Mỹ: "Nếu vậy tạm biệt chị đẹp, em đến đón đàn em đây!"

Đỗ Tuệ Mỹ gật gật đầu, mở miệng định nói gì nhưng lại thôi. Thế Minh phất tay chào tạm biệt, xoay người đi ra khỏi phòng. Sau khi đi ra hít sâu một hơi, nghĩ đến màn đánh nhau vừa rồi với Đỗ Tuệ Mỹ thật sự là! Lắc đầu và cảm thấy buồn cười. Đỗ Tuệ Mỹ và mình không cùng một bầu trời, vả lại cô là người của đại ca Thanh Bang, mình hiện tại chỉ là một tên côn đồ mà thôi.

Thế Minh vừa bước xuống cầu thang, phía dưới có một đám người hô ầm lên, cầm đầu là Long, còn có Đông Thắng cùng Phạm Cường mặt mũi tím ngắt. Vừa thấy Thế Minh, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đông Thắng lớn tiếng hỏi:

"Anh Minh, anh.. anh không sao chứ?"

Lúc này Thế Minh mặt đầy máu, bả vai đỏ lên một mảng lớn.

Thế Minh đảo qua nhìn mọi người, ha hả cười nói:

"Không sao. Sao mà anh Long cũng đến à!"

Long quan sát Thế Minh, sau khi xác nhận cậu không sao, cười nói: "Trọng Tuấn bảo anh đến tìm cậu. Sao có chuyện to thế này không báo anh một tiếng, ngộ nhỡ lần sau có chuyện gì anh em phải làm sao. Anh mày dặn lần sau đừng thế.."