Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Chương 9: Rời đi



Mei: Cuối tuần này lại đi công tác dài rồi, tranh thủ up 3 chaps rồi tuần tới lặn. Tui đi máy bay đi làm đấy chị em ạ:( không cát tường lắm đâu. Thật.

_______________________

Khương Trầm Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được biểu lộ của nàng, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi đang tính động thủ với ta?"

"Ta khuyên ngươi bỏ tâm tư này đi, nếu không ta sợ sẽ bẻ gãy tay của ngươi." Nàng cười như không cười nói.

Khương Văn Âm: "... Nói đến cùng thì ngươi cũng nên vậy đi thôi." Rõ ràng là loại yếu như gà, lời nói lại nhả ra lại hung ác.

Khương Trầm Vũ dáng tươi cười dừng lại, biểu hiện trên mặt đột nhiên âm trầm xuống, tựa như là có người thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, ánh mắt lạnh băng băng, "Về sau ta sẽ cho ngươi biết ta đến tột cùng có làm được hay không."

Làn da tỷ tỷ trắng lạnh, ẩn ẩn có thể trông thấy mạch máu xanh xanh dưới làn da mặt mỏng mịn, mặc dù dáng người cao gầy, nhưng cho người ta một cảm giác vô cùng mảnh mai. Lời nói hung ác buông xuống, lại giống như là con mèo nhỏ xù lông, khiến tay Khương Văn Âm ngứa ngáy nhịn không được muốn lột lông.

Nàng buồn cười nói: "Được được được, ta sợ."

Khương Trầm Vũ sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu lộ bỗng nhiên thoải mái, đứng lên liếc xéo nàng, "Ngươi có muốn biết hay không, hôm qua về sau chuyện gì đã xảy ra?"

Khương Văn Âm thật đúng là muốn biết, nhưng lại cảm thấy nàng sẽ không tự dưng hảo tâm cứ vậy mà nói với mình, biểu lộ liền có chút do dự.

Khương Trầm Vũ lộ ra một mặt cười cười ý vị thâm trường, "Ngươi đi tới bụi cỏ trước cửa nhìn xem, liền biết."

Khương Văn Âm: Chẳng biết tại sao, nàng luôn có cảm giác tỷ tỷ không có ý gì tốt.

Nàng chần chờ một lát, ngước mắt nhìn thoáng qua Khương Trầm Vũ, thấy nàng bộ dáng tươi cười có chút quỷ dị, cũng đoán không được bên ngoài có cái gì. Do dự hồi lâu, rốt cục lòng hiếu kỳ chiến thắng tính cảnh giác, nghi ngờ đi ra ngoài.

Khương Trầm Vũ ung dung đi cùng theo sau lưng nàng, thấy nàng từng bước một tới gần bụi cỏ, trên mặt vẻ tươi cười càng nở rộng.

Bên ngoài còn mưa rơi lác đác, trong không khí hơi nước mờ mịt, xung quanh bao phủ sương mù mênh mông, bụi cỏ trước căn nhà rất tươi tốt, cao khoảng chừng tới đầu gối Khương Văn Âm. Bãi cỏ bị nước mưa gột qua nổi lên sắc xanh biếc, từng giọt nước đọng trên phiến lá nhấp nhô, cuối cùng rơi vào trong đất bùn.

Khương Văn Âm đội mưa nhỏ, vừa tới đến trước bụi cỏ, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một cái thủ cấp máu thịt be bét. Máu thịt be bét là bởi vì ngũ quan đã bị thứ gì gặm nát, đẫm máu, nhìn mười phần khủng bố.

"Ọe —— "

Nàng che miệng, cảm giác động trong dạ dày dời sông lấp biển, đồ ăn buổi sáng vọt tới tận yết hầu, chỉ cần hé miệng liền sẽ nôn ra.

Khương Trầm Vũ thấy phản ứng của nàng liền rất hài lòng, thần sắc vui vẻ nói: "Hôm qua sau khi ngươi và ta rời đi, có người đến chặt mất đầu hai huynh đệ kia, vứt để chó hoang ăn, trong đó một cái đầu người bị tha đến nơi này."

Khó trách sáng nay nàng trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy phía bên ngoài tiếng chó sủa không ngừng, lúc buổi sáng nấu cơm, còn chứng kiến có một con chó hoang cúi đầu ăn đồ ăn trong bụi cỏ.

Vừa nghĩ tới kia là cái đầu người, Khương Văn Âm trong dạ dày liền lại lật dâng lên, hết lần này tới lần khác Khương Trầm Vũ thấy được nàng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vội vàng chạy đi rất thú vị, lại cùng đi theo.

"Có gì mà sợ hãi, nhát như chuột..." Thấy khuôn mặt nàng biến sắc, Khương Trầm Vũ ngồi ở bên cạnh châm chọc.

Khương Văn Âm thề, cái này lão muội này tuyệt đối là cố ý dọa mình! Nàng cũng không phải sợ hãi, thuần túy là bị buồn nôn. Vừa rồi cái đầu người kia, thịt trên mặt đều bị gặm qua, lộ ra xương trắng âm u, huyết hồng huyết hồng.

Không thể nghĩ, tưởng tượng ra liền muốn nôn.

Khương Văn Âm nhịn lại nhịn, "Oa" phun ra một chút.

Nôn có chút gay mũi, Khương Trầm Vũ nhíu mày hướng bên cạnh lui lại mấy bước, căm ghét nói: "Cách ta xa một chút."

Khương Văn Âm đem bữa cơm đêm qua đều phun ra, khóe mắt có chút nước mắt, trông thấy nét mặt của tỷ tỷ, hung hăng nhíu mày nói: "Ngươi quá mức!"

Khương Trầm Vũ: "Quá mức?"

Khương Văn Âm nhịn xuống cảm giác khó chịu, "Ngươi là cố ý."

Nàng có chút không hiểu người tỷ tỷ này, nhìn kiều kiều yếu ớt, nhưng nhìn thấy những thứ máu me tanh tưởi này lại có thể mặt không đổi sắc, còn có nhàn tâm trêu cợt mình.

Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, chắp tay cất bước trở về phòng, "Là chính ngươi không quản được lòng hiếu kỳ, ta không có bức ngươi đi xem."

Khương Văn Âm: "..." Tốt a, là nàng không nên hiếu kì.

Nhìn xem bóng lưng tỷ tỷ trở về phòng, Khương Văn Âm lại liếc qua chỗ mảng bụi cỏ ướt át xanh tươi bên kia, vội vàng dùng nước súc miệng, từ phía sau vào phòng.

"Ngươi làm sao tuyệt nhiên không sợ?" Sau khi vào nhà nàng hỏi.

Khương Trầm Vũ ngồi trên giường, ngước mắt nhìn nàng, "Không có gì đáng sợ, những thứ này ta đã thấy nhiều."

Khương Văn Âm: "Thấy nhiều?" Tỷ tỷ là một cô nương khuê các, từ nơi nào có thể thấy được cái loại sự vật này?

Khương Trầm Vũ không biết nhớ ra cái gì, lộ ra một nụ cười lạnh, "Lúc đó Lục thị bị Triệu Trinh tru di cửu tộc, trên hình đài chợ Tây máu chảy ba ngày, đầu con cháu Lục thị lăn trên mặt đất, bị chó hoang chờ ở bên gặm tha đi ăn, cảnh tượng đó thế nhưng là rất nhiều người nhìn thấy."

Triệu Trinh là Hoàng đế Chu quốc, lúc tuổi còn trẻ triều chính bị người ngoài nắm giữ, là loại hoàng đế bù nhìn nhu nhược vô năng. Về sau cưới Lục hoàng hậu, có Lục gia giúp đỡ đoạt lại chính quyền, danh chính ngôn thuận thực sự trở thành Hoàng đế Chu quốc.

Sự kiện khiến hắn bị người lên án nhất là để củng cố chính quyền, dựng cho Thái tử tội danh mưu phản, tự tay tru sát Lục hoàng hậu cùng Thái tử, diệt cửu tộc Lục gia.

Năm đó, Thái tử mới gần chín tuổi.

Có lẽ là việc trái với lương tâm làm nhiều, đến tuổi già, Triệu Trinh bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Bởi vì tin vào một câu của lão đạo sĩ, liền muốn tính mạng của mấy chục miệng nam đinh từ trên xuống dưới nhà họ Khương.

Khương Văn Âm: Ọe —— không được, lại muốn nôn.

Khương Trầm Vũ thỏa mãn nhìn nét mặt của nàng, "Ta từng tận mắt nhìn thấy cái đầu bị chó hoang gặm ăn đến không còn một mảnh thịt vụn. Ai có thể nghĩ tới, Lục gia Tam lang danh tiếng Trường An, cuối cùng sẽ rơi vào kết quả như vậy..."

Khương Văn Âm đánh gãy nàng, "thời điểm Lục gia diệt môn, ngươi mới hai tuổi..."

Là ai phát rồ, mang theo một tiểu cô nương hai tuổi đi pháp trường, còn chứng kiến một màn máu tanh như vậy, khó trách nàng luôn cảm thấy mỹ nhân tỷ tỷ tính cách cổ quái, có một chút hơi biến thái, hóa ra là khi còn bé có lưu lại bóng ma tâm lý.

"Ta đã gặp là không quên được." Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, có chút không vui.

Khương Văn Âm: "... Vậy ngươi lợi hại."

Khương Trầm Vũ thận trọng gật đầu, nhận lấy lời ca ngợi của nàng, "Không cần ghen tị, người ngu cũng có ưu điểm của người ngu."

"Ưu điểm gì?" Khương Văn Âm nghiêm mặt hỏi, không cần hoài nghi, trong miệng tỷ tỷ người ngu khẳng định nói là mình.

Khương Trầm Vũ ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Khiến ta cao hứng a."

Khương Văn Âm: "..." Lão muội ngươi có phải là thiếu đòn.

Trong lúc nàng cân nhắc, muốn hay không giúp lão muội này mở mang kiến thức một chút về quả đấm của nàng, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Vì trời mưa, thôn Tiểu Hạnh rất yên tĩnh, trên mái hiên nước mưa rơi xuống trong khe nước tí tách. Một loạt tiếng đập cửa đang vang lên kia liền có cảm giác rất đột ngột. Khương Văn Âm thần sắc xiết chặt, liếc mắt nhìn Khương Trầm Vũ một cái, im lặng nói: "Ngươi trước trốn đi, ta đi xem một chút."

Mưa đã nhỏ đi, giờ này lại có người đến gõ cửa, rất có thể là thôn dân thôn Tiểu Hạnh. Nàng có chút năng lực tự vệ nên không sợ, nhưng mỹ nhân tỷ tỷ tay trói gà không chặt, trước tiên nên tránh đi đã.

Khương Trầm Vũ không hề động đậy, lẳng lặng mà ngồi tại bên giường.

Khương Văn Âm trừng nàng liếc mắt một cái, thấy nàng vẫn không có ý định trốn đi, phía ngoài tiếng đập cửa lại vang lên, nàng đành phải trước tiên ghé vào trên khe cửa liếc mắt nhìn ra phía ngoài.

Là nữ nhân, còn là phụ nhân hôm qua nhắc nhở nàng, nàng ta đến làm cái gì?

Khương Văn Âm mở cửa, bởi vì nàng ta đã giúp mình, vì lẽ đó giọng nói tương đối hiền lành, "Ngươi có chuyện gì không?"

Nữ nhân vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc, ánh mắt mấy phần chết lặng, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Văn Âm, trong mắt có một tia ánh sáng, nàng nhìn thẳng vào Khương Văn Âm, nói ngay vào điểm chính: "Các ngươi có phải hay không muốn rời khỏi thôn Tiểu Hạnh?"

Khương Văn Âm thật bất ngờ, nhưng không có thừa nhận, "Ngươi có chuyện gì sao?"

Nữ nhân nói: "Ta biết các ngươi muốn đi, nhưng rời khỏi thôn Tiểu Hạnh không dễ dàng như vậy, cửa thôn mỗi ngày đều có nam nhân canh giữ, các ngươi còn chưa tới cửa thôn, toàn thôn nhân đều sẽ biết."

Cho nên bọn họ không định từ cửa thôn rời đi, nhưng chuyện này liền không cần nói cho nữ nhân trước mắt.

"Ta có biện pháp rời đi, nhưng là các ngươi phải mang ta cùng đi."

"Không cần." Khương Văn Âm còn chưa nói chuyện, liền thấy Khương Trầm Vũ từ trong nhà đi tới, lạnh lùng cự tuyệt.

Nữ nhân không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, "Các ngươi không sợ ta nói cho người trong thôn?"

Khương Trầm Vũ miễn cưỡng tựa ở trên cửa, không lắm để ý nói: "Người đã chết, liền sẽ không nói ra."

Nữ nhân ngốc trệ, không thể tin nhìn nàng.

Thấy người bị hù dọa, Khương Văn Âm vội vàng kéo ống tay áo Khương Trầm Vũ, hướng về phía phụ nhân kia nói: "Nàng nói đùa, ngươi đừng coi là thật. Còn chuyện ngươi muốn chúng ta cùng nhau mang theo ngươi cùng đi, rất xin lỗi, tỷ muội chúng ta cũng là tự thân khó đảm bảo, chớ nói chi là mang theo ngươi."

Thôn Tiểu Hạnh có rất nhiều nữ nhân đáng thương, nàng rất thông cảm với các nàng. Nhưng bản thân nàng cùng mỹ nhân tỷ tỷ vốn là bản thân cũng khó đảm bảo, căn bản không có năng lực đi trợ giúp những người khác. Khương Văn Âm trong lòng không thoải mái, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, biết bây giờ không phải là lúc muốn làm anh hùng.

Nữ nhân trong mắt ánh sáng biến mất, khôi phục biểu lộ đờ đẫn, không nói một lời quay người rời đi.

"Lòng dạ đàn bà." Khương Trầm Vũ cười lạnh một tiếng, quay người vào nhà.

Khương Văn Âm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng là nữ nhân a."

Khương Trầm Vũ bước chân dừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, "Ta và ngươi không giống."

Khương Văn Âm: "Chỗ nào không giống?"

Chỗ nào đều không giống.

Sau khi phụ nhân rời đi, mưa liền ngừng. Mặt trời từ trong tầng mây lộ ra, thôn xóm bị sương mù bao phủ, ánh sáng xuyên thấu qua từng tầng hơi nước trải lên bìa rừng hiện ra cảnh sắc vàng rực. Đường mòn trước cửa ướt sũng, bên đường lác đác một thảm hoa tím nho nhỏ.

Khương Văn Âm đứng ngẩn người ở cửa ra vào, vẫn còn đang nghĩ đến sự tình vừa rồi.

Khương Trầm Vũ từ trong nhà đi ra, "Mang theo hành lý, chúng ta bây giờ xuất phát."

Khương Văn Âm quay đầu, ném đi ngọn cỏ đuôi chó trong tay, kỳ quái hỏi: "Làm sao đột nhiên muốn đi, ngươi không phải ngại đường trên núi nước mưa còn đọng, sẽ làm ướt váy của ngươi sao?"

Đúng vậy, mỹ nhân tỷ tỷ chính là loại rùa lông này.

Khương Trầm Vũ biểu lộ không tốt, "Nếu không phải ngươi vừa rồi thả phụ nhân kia rời đi, thì vì sao chúng ta cần sớm rời đi?"

Khương Văn Âm: "..."

Các nàng không có gì hành lý gì có thể mang theo, trừ ít đồ ăn đáng thương, chỉ có một chút dược thảo, liền không còn cái gì. Hành lý đã sớm thu thập xong, Khương Văn Âm vào nhà lấy ra, hai người liền có thể trực tiếp rời đi.

"Chúng ta muốn đi đâu?"

Khương Trầm Vũ đủng đỉnh mà bước ra, chỉ vào hướng núi đối diện nói: "Qua bên kia."

Nơi đó so với cửa thôn hoàn toàn là hướng ngược lại, hướng về rừng sâu núi thẳm, trừ các thợ săn kinh nghiệm già dặn, thôn dân thôn Tiểu Hạnh cũng không dám đi vào, hiện tại các nàng muốn đi đường này?

Thấy được ánh mắt hoài nghi của nàng, Khương Trầm Vũ cũng không giải thích, giẫm lên bàn đá xanh ướt sũng tiến lên phía trước, đi bộ nhàn nhã.

Khương Văn Âm xách theo đồ vật đuổi theo, giống như một nàng tiểu nha hoàn.

Đi vài bước, chợt nghe một vị phụ nhân hô to, "Chủ nhà mau tới, hai xú nha đầu kia muốn chạy!"

Khương Văn Âm sững sờ, nhìn thấy đằng xa có hai người đứng, dẫn đầu chính là phụ nhân muốn mua mỹ nhân tỷ tỷ mà nàng gặp ngày ấy vừa tỉnh lại.

"Làm sao? Thật có xinh đẹp như ngươi nói sao?" Phía sau là một gã nam nhân trên mặt có vết đao chém, lưng hùm vai gấu, thanh âm thô cát.

"Đằng kia, đừng để bọn chúng chạy!"

Gã mặt sẹo nhìn lại, một khắc lúc nhìn thấy Khương Trầm Vũ, không thể tin mà dụi dụi con mắt, miệng lẩm bẩm nói: "Ai da, nữ nhân này đúng là con mẹ nó đẹp mắt. Ta xuống núi mua mấy cái nữ nhân trở về mà trong thôn làm sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?"

Vợ chồng bọn họ là làm nghề buôn người, phần lớn đều là từ bên ngoài mua được nữ nhân, bán cho nam nhân trong thôn làm vợ. Nhưng nếu như gặp phải trong thôn có cô nương xinh đẹp, cũng có thể mua về, lại chuyển tay bán cho phú hộ dưới chân núi, kiếm được một số tiền lớn.

Phụ nhân vỗ vào trên đầu nam nhân kia một cái, "Ngươi còn nhìn nữa ta đem mắt ngươi khoét ra, nhanh đi đem các nàng bắt trở về. Mấy ngày trước ta đã mời người đến mua người, con bé này lại lừa gạt ta, lần này không cần khách khí với các nàng."

Khương Văn Âm có chút xấu hổ, quay đầu liếc mắt nhìn mỹ nhân tỷ tỷ một cái, thấy nàng có chút hăng hái mà nhìn lại mình, không khỏi chột dạ nói: "Nàng ta nói mò."

Khương Trầm Vũ: "Ta thấy nàng đều là đang nói thật."

Khương Văn Âm: "... Bây giờ không phải là lúc nói những việc này, chúng ta nên chạy trước đã đi."

Khương Trầm Vũ nghiêng đầu, "Ngươi không phải cảm thấy mình có thể đấu được sao?"

Khương Văn Âm: "Ta cảm thấy ta không có khả năng đấu lại hắn." Nam nhân kia nhìn qua đã thấy chính là loại có luyện võ, hai vợ chồng đều to con như hai ngọn núi, thân thể này lại còn yếu như gà, chống lại hai kẻ đó chắc chắn không có phần thắng.

Khương Trầm Vũ: "A, thật vô dụng."