Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 7



7.

Dưới ánh đèn mập mờ trên sân khấu, chàng trai mặc sơ mi trắng khiêu vũ với ánh mắt quyến rũ, dục cự còn nghênh, mỗi một động tác đều đi vào lòng người.

Trong đó có một cậu vừa cao lại vừa đẹp trai, dáng người tốt nhảy đến trước mặt tôi.

Nhưng cậu ta đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, không nhìn thấy mặt.

Với kinh nghiệm viết tiểu thuyết nhiều năm của tôi, chàng trai này chính là đầu bảng!

MC hét lớn: “Các người đẹp thích ai thì hãy khen thưởng, anh đẹp trai đó sẽ nhảy cùng các cô!”

Tôi vui vẻ bước tới, nhanh chóng lấy tiền ra nhét vào lưng quần anh đẹp trai tám múi trước mặt, tay còn chạm vào cơ bụng tám múi của cậu ta.

Cậu ta kinh ngạc, vươn tay ngăn tay tôi lại. Trên sân khấu, dáng vẻ cậu ta như bị tôi cưỡng bức vậy.

“Lần đầu tiên sao anh đẹp trai?”

Tôi tự nhận am hiểu lòng người, an ủi người ta: “Chị đây sẽ nhẹ tay chút.”

Ở kế bên, bạn thân tôi lôi kéo một anh đẹp trai khác kề sát nhau nhảy, cũng đã nhảy được nửa bài.

Anh đẹp trai còn đứng cách tôi một trượng*.

*Ví von là xa thôi. Thực tế 1 trượng 4,7m.

Sau khi men say dâng lên, tôi có chút mất mãn: “Không đủ tiền sao?”

“Chị đây có tiền!” Nói rồi nắm lưng quần cậu ta kéo người ta tới trước mặt.

Tôi nhét thêm vài tờ vào trong, không quên sờ soạng cơ bụng cậu ta: “Nhảy với chị nào!!”

Lời vừa dứt, tất cả đèn đều sáng lên.

"Tất cả ngồi xổm xuống!"

"Không được nhúc nhích!"

"Mang hết họ về đồn cảnh sát!"

Mấy câu ngắn gọn và mạnh mẽ cùng với giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên bên tai tôi.

Tôi tỉnh rượu hơn một nửa.

Mấy tiếng lạch cạch vang lên.

“Đã bắt được người và tang vật.”

"Rút!"

Anh đẹp trai trước mặt chợt tháo khẩu trang ra, cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu tôi, cúi xuống khoác áo sơ mi của mình lên người tôi.

Hai tiếng lạch cạch, anh dịu dàng đeo còng tay cho tôi.

“Tô Dĩ, còn nhảy nữa không?”

Chết tiệt, khuôn mặt anh đẹp trai sao lại biến thành Giang Tự!

Giang Tự lưu lạc thành trai bao?