Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 8



8

Vẫn căn phòng thẩm vấn đó, vẫn người đó.

Cảnh sát Chu cười hì hì chào hỏi với tôi: “Chị dâu, chúng ta có duyên thật đấy, lại gặp chị rồi.”

“Dáng của tôi với anh Giang không tệ đúng không.”

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, buồn vui của con người cũng không tương thông.

Một ngày hai đêm, chỉ vọn vẻn 12 tiếng, buồn vui đã chạy hai vòng.

Vẻ mặt của Giang Tự rất khó coi.

Đập mạnh tay nói hệt lời thoại đêm qua.

“Tô Dĩ, 24 tuổi, chưa kết hôn, sống tại...”

Mấy chữ "chưa kết hôn" rít ra từ kẽ răng của anh.

Tôi nghe mà tim giật nảy.

“Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn nơi nào đó của anh một cái.

Thái dương anh co giật dữ dội.

“Tô Dĩ, ngồi thẳng lên!”

Tôi cũng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng cơ thể tôi quá yếu nên cứ bị trượt khỏi ghế.

Tôi quen thuộc với quy trình nên lên tiếng:

“Chị em thất tình nên cô ấy đưa tôi đi giải sầu.”

“Giải sầu mà đến quán bar?”

“Cũng không quy định không thể đến bar giải sầu mà....”

Sắc mặt Giang Tự càng ngày càng khó coi, càng nói giọng tôi càng yếu đi.

Không đúng.

Tôi chột dạ gì chứ?

Tôi đứng dậy, cố gắng thẳng lưng, nhưng quên mất hôm nay mặc chiếc váy hai dây chữ V khoét sâu.

“Cảnh sát Giang anh chơi còn vui vẻ hơn tôi kìa, anh không lên sàn khiêu vũ quyến rũ tôi, tôi sẽ nhét tiền boa vào quần anh chắc?”

“Đã chơi thì phải hiểu quy tắc giang hồ, tôi cũng đâu làm gì xấu, sao không cho tôi tìm vui chứ?”

Răng rắc!

Giang Tự bẻ gãy bút.

Tôi run bần bật.

Khi hơi men lên, tôi như người mất trí, đảo mắt nhìn anh trêu chọc:

“Nếu đã là người quen cũ, anh trả tiền cho tôi đi.”

“Làm gì có cái lý người quen còn lấy tiền.”

“Không phải chỉ sờ anh mấy cái thôi sao, định lấy việc công trả thù riêng à, cùng lắm thì anh sờ lại là được.”

Giang Tự bị tôi chọc tức đến đầu muốn bốc khói, nắm chặt tay kêu răng rắc.

“Tôi thấy có vẻ em muốn ở đây vài ngày!”

Chu Xuyên hóng chuyện ở bên cạnh che miệng cười trộm.

“Đội trưởng Giang, chị dâu...”

Giang Tự lườm anh ta một cái.

Chu Xuyên vội vàng sửa miệng: “Cô Tô, chúng tôi đã hiểu tình hình, cũng không dính líu đến giao dịch bất hợp pháp nào.”

Giang Tự nheo mắt lật tài liệu.

Chu Xuyên thử hỏi: “Vậy cô Tô có thể đi sao?”

Sau đó anh ta ra hiệu cho tôi đi.

Giang Tự ngồi không nói lời nào, lạnh lùng ngước mắt nhìn tôi.

Tôi còn thương nhớ số tiền đã cho anh.

Tôi tìm đường chết nghiêng qua bàn, nâng mặt Giang Tự, áp lại gần hôn chụt một cái lên môi anh.

Làm nũng nói: “Cảnh sát Giang ~”

Khóe mắt Giang Tự hoàn toàn đỏ.

“Chẳng lẽ anh còn muốn tôi tự tay thò vào quần anh móc tiền ra sao?”

Anh nhanh tay khoác thêm áo cho tôi, một tay ôm eo tôi, ôm tôi đi ra ngoài.

Tôi kêu lên, vội vàng choàng qua cổ anh.

Chu Xuyên ở sau nói với: “Anh Giang, anh quyết định không thẩm vấn sao?”

Tôi nháy mắt với Chu Xuyên: “Em trai, chị dâu với anh Giang của em còn có việc quan trọng phải làm.”

Bàn tay to trên thắt lưng tôi đột nhiên siết chặt, Giang Tự nghiêm túc nói: “Tôi mang về tự mình thẩm vấn.”