Không Hiểu Sao

Chương 11: Tôi sẽ chịu trách nhiệm



Nhậm Hinh mân mê chai giải rượu dưới tay được Triệu Viên nhờ cầm mới nãy: "Họ gọi rượu tôi, nói ra thì tửu lượng của tôi mười chai vẫn ổn nên có thể bồi họ uống! Nhưng cũng có trường hợp có thể say bất ngờ, đề phòng thì cô cầm chai giải rượu này đi, khi đó tôi quá say thì cô cho tôi uống là được."

Nhậm Hinh mới nãy còn rất lo, nhưng giờ là cảm thấy khâm phục rồi! Triệu Viên rót rượu uống mà cứ như đó là niềm vui của cô ta vậy, có vẻ cô lo xa cho cô gái này rồi. Có điều cô ấy can đảm thật đấy, còn uống giỏi nữa! Nếu là cô, có khi đã hoang mang rồi, mà cô cũng không thích rượu bia chút nào.

– Này phục vụ, mang thêm hai mươi chai bia vào đây.

Nghe thấy vậy Nhậm Hinh liền quan sát Triệu Viên, nếu cô đi rồi thì cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đúng chứ? Mấy tên này sẽ không giở trò chứ? Nhưng khi thấy Triệu Viên vui vẻ như vậy trong lòng cô đành buông lơi, cũng có phần thanh thản đi ra ngoài.

Buổi làm việc đầu tiên tan làm vài đúng 12 giờ, Nhậm Hinh lo đỡ cô nàng Triệu Viên say khướt trong đám người ra ngoài. Hai người loạng choạng cùng nhau về phòng bếp, Nhậm Hinh nhanh chóng cho cô ấy uống giải rượu, vì cô ấy thật sự say rồi! Hai má đỏ tươi.

– Ôi, rượu thượng hạng thật đấy! Lần thứ hai tôi được uống rượu ngon như vầy he he, Tiểu Hinh... rươu.. rượu thơm lắm! Cô cũng uống thử đi he he.

– Nào cạn!!!

Triệu Viên quơ loạn hai tay như nâng chén rượu lên trước mặt Nhậm Hinh, thật quậy quá mà! Nhưng khi cho uống chai giải rượu thì lại khá ngoan ngoãn.

– Mọi người, công việc từ nay sẽ thông báo qua nhóm nên tất cả mau quét mã vào nhóm đi.

Đám người vội vàng giơ điện thoại ra quét mã vào nhóm rồi ra về, Nhậm Hinh không có điện thoại chỉ đành lấy cái của Triệu Viên quét, xong xuôi cũng đi về.

Bên ngoài... gió lạnh quá! Trời tối đen chẳng sao chẳng trăng, không khí lạnh ập vào khiến người Nhậm Hinh rùng lên. Cô chỉ mặc có chiếc áo phông bên trong và sơ mi mỏng bên ngoài, không chống được gió lạnh lớn như vậy! Thật rét.

– Triệu Viên, Triệu Viên.

– Ửm, về à ừm... tôi xin phép về trước! Hừm... chúng ta chung đường về thì thật tốt, cô có thể cõng tôi rồi.

Bỗng cô nàng lộ ra đôi mắt long lanh nhìn, Nhậm Hinh giật mình.

– Sao thế?

– Hay là cô cho tôi về ở chung với cô một hôm đi, tôi sợ tôi không nhớ đường về trọ.

Nhậm Hinh khó xử, vì cô chưa rõ ông chú có về nhà chưa nữa! Tối qua cô ngủ ngoài cửa một đêm cơ mà, không biết tối nay...

– Nói thẳng ra thì, tôi chưa biết có vào được nhà không nữa! Ông chú đuổi tôi ra ngoài cửa ở rồi.

Nghe Nhậm Hinh nói ở ngoài cửa thì Triệu Viên liền rùng mình một cái, cô ta vẫn là quay người bước về.

Gió lạnh vào đêm khiến thân nhiệt của Nhậm Hinh giảm đi rất nhiều, cô không thể bình thường đi bộ mà phải chạy chạy cho nhiệt độ tăng, nhưng mà vẫn không khấm khá vào đâu. Về tới nhà cô càng thất vọng sâu thẳm, căn nhà chật xé vẫn tối đen như mực, cửa vẫn chưa mở.

Nhậm Hinh không cam lòng gọi tên:

– Nhậm Chử Toàn, chú có ở bên trong thì mau cho cháu vào! Cháu rét sắp chết rồi.

Vẫn không có tiếng đáp lại, vậy là tối nay cô phải ngủ ở ngoài cửa tiếp sao? Nhưng gió to lắm, còn lạnh, hình như lại có thêm mưa nữa thì phải.

Nhìn dưới nền sang sáng có mấy hạt mưa rơi vào, hình như mưa thật rồi.

Nhậm Hinh vội vàng mở túi đồ ra, cô không có nhiều áo, chỉ toàn là áo khoác hè, không hề có một chiếc áo giữ ấm nào. Có vẻ ông chú không dọn hết đồ của cô ra.

Lộp bộp, Nhậm Hinh ngẩng đầu lên thì thấy một trận mưa lớn trắng xoá đang tới! Cô không biết làm gì ngoài cất sách vở đồ dùng quan trọng vào dưới túi để cơn mưa bớt làm ướt, giờ đành bất lực ở yên chịu đựng vậy! Chỉ mong tới khi sáng ông chú thấy thì sẽ thương xót cô và rồi đừng đuổi cô đi nữa.

Cơn mưa với làn gió vô tình tiến tới cùng làm Nhậm Hinh thêm rét run, thân thể ướt sũng hết. Cô mỏng manh đáng thương ôm gọn chính bản thân dưới cửa nhà trước vài ánh nhìn của người qua đường.

Thật lạnh.

Một bóng dáng cao thượng đứng ở một bên nhìn không nổi nữa liền phóng khoáng đạp mưa tiến tới.

Trong cơn mưa và gió lớn, Nhậm Hinh cảm thấy bản thân không bị mưa rơi trúng nữa nữa! Cô từ từ ngẩng mặt, một bóng hình cao lớn đang đứng trước mặt cô, nhìn cô ướt như bắp luộc rồi ngồi hạ xuống.

– Lạnh không?

Một giọng nói rất ấm trầm trong mưa gió lạnh lẽo, khiến trái tim của Nhậm Hinh dường như vô thức nóng lên một chút thì phải.

– Lạnh.

Người đàn ông ngồi hạ xuống, gương mặt anh ta lúc này Nhậm Hinh mới thấy rõ nét, anh ta nở nụ cười rất đẹp, đôi mắt nhìn cô cũng rất sâu thẳm và anh ta cũng chính là kẻ đã cưỡng hiếp cô.

Con tim vừa ấm rực của cô trong chốc lát đập hỗn loạn.

– Anh... anh...

– Đừng sợ tôi, xin em đừng sợ tôi! Tôi không phải đến để làm chuyện gì xấu với em cả, tôi chỉ muốn chịu tội.

Đặng Âm Lĩnh vội vàng nói tẹt ra hết, Nhậm Hinh trong giây sau cũng hạ cảnh giác xuống, nhưng không buông lỏng thân thể trừng mắt nhìn anh.

– Tôi, tôi ghét... anh.

Nhậm Hinh run rẩy nói.

Đặng Âm Lĩnh đương nhiên biết, anh không giằng co gì chỉ cởi ảo khoác ra.

– Khoác lên đi, em lạnh lắm rồi.

– Anh... nói gì thì nói đi, đừng giả vờ lương thiện với tôi...

Trong mắt Nhậm Hinh, người đàn ông này cô không nghĩ là người tốt! Tối hôm đó ánh mắt và hành động của anh ta thật sự man rợ, khiến cô nhớ lại một chút đã cảm thấy thân thể run lên.

– Tôi xin lỗi! Tối hôm đó tôi bị mất lí trí bởi thuốc! Lúc đó dục vọng rất lớn, lại không biết trong phòng có em nên khi đó không kiềm chế nổi được nữa... xin lỗi em nhiều.

Nhậm Hinh thấy gương mặt anh ta hình như thật sự là hỗi lối, nên cũng nhớ lại chút, lúc ấy thân thể anh ta thật sự rất nóng! Hơi thở gấp gáp, cô cũng học y học một năm rưỡi nên liền phỏng đoán có khi anh ta thật sự uống phải thuốc k.ích dục nên mới điên cuồng hành động sai trái với cô.

Nếu lúc đó trong phòng không phải cô, mà là một người khác thì có khi cũng bị anh ta đè ra cưỡng hiếp thôi.

Dù sao thì cô cũng không còn trinh, cũng chẳng thấy đau thương gì, nhưng lại bị mất lần đầu đáng ra nên dành cho người mình yêu của sau này thì thấy vẫn có chút uất ức. Mà cô cũng chẳng đòi được công bằng với kẻ có tiền, lại phải ấm ức cho qua thôi.

Đặng Âm Lĩnh nhìn cô gái tủi thân buồn bã, anh không ấp úng nữa mà mở lời:

– Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, nên em đừng lo.