Không Hiểu Sao

Chương 10: Hộp đêm



Khoảng sáu giờ tối, Nhậm Hinh cùng Triệu Viên hẹn gặp cùng vào hộp đêm với nhau. Hai người đi vào bên trong bằng lối cửa khác do chính người tuyển chỉ bảo. Cánh cửa này ngoài hai người ra thì còn có rất nhiều cô gái khác cũng đang tiến vào, có vẻ họ cũng là người làm phục vụ.

Mà vừa bước vào trong Nhậm Hinh đã nhận thấy đây là phòng thay đồ, những bộ đồ kì quái được treo gọn gàng! Ánh đèn nơi đây còn không được sáng lắm, nhưng cũng có thể thấy được toàn bộ hoạt động đang diễn ra. Có thể thấy mấy cô gái tự cởi bỏ đồ ra rồi mặc lên mấy bộ đồ gợi cảm, bó sát, nhìn sang hướng khác lại thấy mấy cô gái đang được trang điểm rất tỉ mỉ.

Trước những hoạt động và phong cách ăn mặc gợi cảm như vậy khiến Nhậm Hinh hơi lo lắng, một lát nữa cô cũng sẽ mặc giống họ ư?

– Mấy người kia, mau vào trang điểm nào.

Một giọng nữ vang lên, cách không xa chỗ Nhậm Hinh đứng có một đám phụ nữ chạy lên, Nhậm Hinh nhìn qua Triệu Viên, thế... hai người liệu có cần qua không?.

– Tất cả nhân viên mới qua đây.

Lại một giọng khác vang lên, nhưng lần này là giọng nam, Nhậm Hinh quay người nhìn qua thì phát hiện đó là người tuyển dụng hôm qua mà cô vất vả cầu khẩn muốn vào làm. Có vẻ anh ta đang gọi người mới tuyển được, trong đó có cô và Triệu Viên.

– Đồng phục đây, mấy cô mau mặc vào rồi còn chờ trang điểm! Qua hai mươi phút nữa thì theo tôi.

Nhân viên mới chắc cũng tầm hai mươi người, ai ai cũng được phát một bộ đồ, họ đều mở ra xem, xong lại ồn ào đánh giá.

– Đây chẳng phải đồ hầu nữ à? Trông cũng đáng yêu ấy chứ! Mà không biết tôi mặc vào sẽ như thế nào nữa ta. Nào Tiểu Hinh, chúng ta qua chỗ kia thay đồ đi.

Triệu Viên vừa dứt lời đã kéo Nhậm Hinh đi vào một gian hàng, chỗ này không có rèm cửa kém, phải thay ư? Hai người lúc nhúc trong đống áo kia cuối cùng cũng ra.

– Bộ đồ này có hơi thiếu vải... nếu mà ra ngoài chắc lạnh cóng mất.

– Ây ya, có thiếu vải gì đâu! Che đầu đủ ngực eo mông mà. Với lại ở trong này ấm, đâu có lạnh đâu, đúng không?.

Nhậm Hinh không nói gì, chỉ cảm thấy bộ đồ hầu nữ này trông kì cục, có hơi ngắn! Nhưng không sao, cô có mặc quần bảo hộ, gió thổi bay lên cũng chẳng có gì để nhìn.

Nhậm Hinh thấy có mấy nhóm người ăn mặc còn kì cục hơn cả cô, nhóm chỉ mặc đồ bikini lại choàng thêm một chiếc khăn mỏng lên mình, có nhóm mặc đồ bó sát, gợi cảm, đầu đeo tai thỏ, tai mèo. Lớp trang điểm cũng rất lồng lộn.

– Họ làm nhân viên cấp cao nhiều năm ở đây đấy, một đêm ăn may có khi được cả trăm triệu.

Câu nói này từ đâu đó xung quanh Nhậm Hinh phát ra, trong chốc lát khiến cô phải kinh ngạc và dường như còn nhận ra điều gì đó! Cô quay qua thì thầm với Triệu Viên.

– Chỗ này sẽ không phải có mua bán d.âm chứ?

– Tiểu Hinh, câu nói này của cô tôi cũng đang suy nghĩ đây.

Hai người ngưng đọng lại trong giây lát, sau đó đều dẫy lên sự hoang mang.

Đây là hộp đêm, một nơi ăn chơi loạn lạc, có gì mà không diễn ra chứ! Việc mua bán trái phép chắc cũng có nhiều.

– Triệu Viên, hay là chúng ta về đi. Tôi thấy hơi sợ rồi.

– Đừng lo, chúng ta chẳng phải làm bưng bê thôi sao! Có phải đi nhảy xiếc, thoát y cho người ta coi đâu mà sợ.

Mặc dù đã xác nhận là bưng bê đồ cho khách, nhưng không hiểu sao Nhậm Hinh vẫn thấy hơi lo âu.

Cánh cửa mở ra, một không gian rộng lớn có đầy đủ ánh sáng, còn toả ra mùi thơm nữa chứ! Trong này hoá ra là nhà bếp, có khá nhiều người đang làm việc. Những món ăn đã được chuẩn bị sẵn, nhìn rất bắt mắt lại còn... trông rất ngon. Nhậm Hinh nuốt ực nước bọt.

– Kì lạ, Tiểu Hinh, tôi thấy hình như tóc cô là tóc dài qua lưng mà nhỉ! Sao giờ lại ngắn ngang cổ thế kia?

Nhậm Hinh nghe xong thì có hơi nghiêng về buồn bã một chút, rồi trả nói: – Gặp chút chuyện nên mới cắt đi thôi.

– Ò.

Đám người mới được người đàn ông chỉ thị bưng tráng miệng, hoa quả. Rất nhanh toàn bộ xếp thành một hàng dài đi ra khỏi phòng bếp, tới hàng lang, rồi dừng lại, cứ đi tới một căn phòng nào đó người đàn ông phục vụ kia lại dừng và có vài cô gái mở cửa đi vào. Cuối cùng cũng đến lượt đám Nhậm Hinh, chỉ còn lại ba người.

– Bưng đồ vào đặt xong thì tìm chỗ nào đứng, khi nào khách yêu cầu thứ gì thì lại vào nhà bếp lấy! Rõ chưa?

Ba người gật đầu.

Cánh cửa vừa được mở, bên trong ánh đèn nhiều sắc màu đã chiếu lên người Nhậm Hinh. Bên trong khá rộng, ghế sofa vẫn dư rất nhiều chỗ ngồi. Nơi này hoan lạc, toả ra mùi hương rất nồng, mấy tên đàn ông ăn mặc chất phách giàu có, mấy cô gái ăn mặc gợi tình thì quyến rũ đưa đồ vào miệng đàn ông.

Ngoài ra còn có tên này hôn cô kia, tên kia vuốt ngực cô kia...

Cảnh sắc loạn lạc này cũng chẳng xa lạ gì đối với một cô gái sinh ra ở thành thị như Nhậm Hinh! Nhưng đây cũng là lần đầu cô được tận mắt nhìn gần như vậy, vẫn có chút hơi bất ngờ, đặc biệt là căng thẳng.

Nhậm Hinh hơi cúi người xuống đặt đồ vào bàn, đột nhiên mông bị đánh vào khiến cô giật mình xoay qua nhìn vị kia. Gã trông thật ngứa mắt, cũng thật bất lịch sự, nhưng đây là hộp đêm! Kiếm đâu ra kẻ nào có phép lịch sự cơ chứ! Thôi bỏ đi, người ta là khách giàu, cô nghèo kiếp xác thì tự biết nhận nhịn.

– Mông này hơi nhỏ.

Người phụ nữ ăn mặc gợi cảm bên cạnh trèo lên ngồi vào đùi gã kia, đôi môi đỏ chót mê mị nói: – Vậy ngài sờ vào mông em đi, mông em đầy thịt hơn.

– Bé cưng, em chủ động quá.

Nghe xong mà Nhậm Hinh giật mình thấy ớn cả da thịt, thấy Triệu Viên đã rời khỏi bàn vì vậy cô cũng liền rời theo.

Hai người đứng sát gần nhau tại một khoảng trống, nghe mấy kẻ kia nói chuyện, nhìn mấy kẻ kia sờ soạng những cô nàng và thấy mấy cô nàng kia rất hưng phấn khi bị sờ chạm.

– Eo ơi, nhìn mấy cô kia mặc như không mặc tôi thấy ớn quá! Mà mấy tên kia hẳn là toàn nhà giàu, thiếu gia, nếu những cô nàng kia khiến họ vui thì có khi tiền tỉ cũng được cho.

– Mà tên kia cũng thật đáng ghét, vỗ mông của Tiểu Hinh rồi mà không cho tờ tiền nào. Ăn mặc đồ đắt mà lại kibo, nhà hắn nên phá sản thì tốt hơn.

Nhậm Hinh mím môi đầy bất lực trước những lời phàn nàn của Triệu Viên và mấy cảnh kia.

– Này em kia, qua đây rót rượu cho anh.