Không Hiểu Sao

Chương 9: Cố tình hay cố ý



Trời đã ngả hơi tối âm u, bầu trời không sao, không mây, không trăng! Dưới khu đô thị rộng lớn, mọi hoạt động sinh hoạt vẫn diễn như vậy, ánh sáng bắt đầu bật soi sáng khắp mọi nơi.

Hai cô gái mỗi người đều có cách thể hiện sự vui vẻ khác nhau khi vừa từ căn hộp đêm lớn bước ra, cô nàng Triệu Viên không giấu nổi khí thế vui mừng mà nhảy cẫng cao lên, còn vừa đi vừa quay qua buôn chuyện vui với Nhậm Hinh.

– Chúng ta được nhận làm kìa, may ghê á! Mà bình thường cô cứ lạnh mặt tôi tưởng cô là kiểu người không giỏi nói chuyện, ai ngờ... cô cũng mồm miệng lanh lợi ý chứ! Cộng thêm cái của tôi người tuyển nghe hết hồn ha ha... ối.

Triệu Viên bất ngờ va phải người, đụng vào mạnh một cái lại bất ngờ khiến cô liền xoay người lại, vô thức nắm lấy áo trên người của kẻ kia để trụ. An toàn cô liền nhắm mắt hì hụ thở một hơi an lành.

– Phù, may quá trời! Xin lỗi và cảm ơn.

Triệu Viên buông tay ra, cô ngước mặt lên thì thấy kẻ kia có hơi cau mày, hệt như là ghét cô quá hay sao ý! Ánh mắt của Mạch Giang nhìn chê bai cô gái ăn mặc rẻ tiền vừa bám vào mình, trông thật dơ bẩn, anh phủi bụi áo một cái rồi ngoái đầu bước đi. Đây chính là kiểu chê bai người khác không cùng đẳng cấp chứ gì nữa, Triệu Viên cũng khinh bỉ một cái, lườm, quay mặt đi.

– Xí.

– Không sao chứ?

– Không việc gì, có điều cái thằng vừa rồi trông ngứa mắt thật! Ở trong khách sạn tôi đã thấy ghét anh ta rồi, không ngờ đụng trúng lại càng thấy ghét hơn.

...

Có vẻ đông này tới sớm, mới có sáu giờ mà Nhậm Hinh đã thấy không khí hơi lành lạnh! Năm đông này có vẻ sẽ có tuyết mất. Bước vào cửa hàng tiện lợi cô mua chút đồ ăn nhanh thay cho đồ sống để nấu, ăn nhanh tốt hơn là nấu bằng điện ăn. Nhậm Hinh hôm nay không cần tính chi li từng đồng nữa, mà cô đưa thẳng tờ tiền lớn cho quầy thu ngân, dư nhiều thì càng vui, mà dư ít cũng chẳng sao. Vì ngày mai cô sẽ bắt đầu một công việc có mức lương cao vào buổi tối.

Vừa nghĩ đã thấy vui, mà ra ngoài lần nữa đã không còn thấy không khí lạnh nữa! Thật kì lạ, có vẻ như niềm vui của cô đã xua tan đi cái lạnh.

Niềm vui của Nhậm Hinh bắt đầu thay bằng sợ hãi, hoang mang, một túi lớn đựng toàn bộ quần áo, đồ dùng của cô, còn có sách vở được đặt trước cửa nhà. Nhậm Hinh vừa thấy đã kinh hoàng mà chạy về ngay, cô muốn mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá.

– Chú ở bên trong không chú, cháu về rồi chú ơi! Mau mở cửa cho cháu.

– Chú, chú!!!

Nhậm Hinh liên tục gọi lớn, thế nhưng chẳng có hồi đáp. Trong lòng lại dẫy lên đầy hoang mang, cô nghĩ ngợi trong lòng! Không gọi không gõ nữa mà ngồi xuống, ông chú muốn đuổi cô đi ư? Cô không đi, cô kiên quyết ở đây đấy! Chờ ông chú ấy về là Nhậm Hinh cũng có thể vào nhà, nơi này là nhà cô, là mái ấm ấm duy nhất! Ngoài nơi này ra Nhậm Hinh hết nơi để về.

Nhưng ông chú cũng thật quá đáng, rõ ràng cô là cháu ruột, hai người đều chảy chung một dòng máu huyết thống! Vậy tại sao chú ấy cứ khăng khăng muốn đuổi cô đi chứ?.

Bảy giờ, tám, chín, mười, mười một giờ! Khu phố đầy đèn sáng bừng có gió nổi rồi, làn gió làm cho cây trồng xung quanh lao xao, trông thật mát rượi, nhưng thực chất lại là gió lạnh.

Nhậm Hinh co gio dưới cửa nhà, cái lạnh khiến cô run run ôm lấy túi đồ lớn để gối, để che chắn! Thân thể mảnh khảnh cũng thật đáng thương.

– Sao giờ này mà chú vẫn chưa về! Chú... chú bỏ cháu thật sao? Cháu sợ lắm, chú làm vậy là muốn cháu chết đúng không? Nhưng cháu sợ chết, không đúng, cháu sợ đau! Mà có cái chết nào không đau đâu... chú... chú ơi, ư... cháu.. cháu khóc mất! Cháu không thích khóc đâu...

Nhậm Hinh cứ lẩm bẩm vậy, lòng nghẹn ngào muốn khóc, lại không khóc được! Cho tới khi thiếp đi.

Mở mắt lần nữa cũng đã trời sáng, Nhậm Hinh đứng dậy quay người lại, cửa vẫn khoá! Cô lại bước vài bước qua căn nhà bên cạnh để nhìn ké giờ.

7 giờ... không vội! Hôm nay chỉ có tiết học thực hành cứu chữa. Nhậm Hinh mặt mày không buồn cũng không vui, trông cô có hơi vô cảm mà nhìn chính căn nhà nhỏ đã sống hơn mười mấy năm.

...

Hôm nay đi học không gặp kẻ bắt nạt, ngỡ rằng an lòng được một buổi ai ngờ khi tan trường Nhậm Hinh lại bị bạn cùng trường va phải. Một đám năm nữ sinh có một người cố ý huých vào người cô, rồi tự ngã xuống, họ yêu cầu cô mua thuốc khử trùng với băng gạc để xử lý vết xước cho cô gái kia. Nhìn vào vết thương nơi đầu gối trông thật giả trân, nhưng Nhậm Hinh chẳng thể phản kháng, cô bắt buộc phải làm theo họ.

– Này.

Một tiếng kêu từ đằng sau vừa mới cất lên thì đột ngột đuôi tóc của Nhậm Hinh bị giựt mạnh lại, khiến cho phần tóc kia lẫn da đầu y như sắp đứt ra vậy! Tóc dài thẳng được cột gọn gàng của cô giờ bị bung ra, Nhậm Hinh quay người lại.

– Gì vậy?

Đám nữ sinh này có ý gì? Cố tình hay cố ý?

– Tóc thẳng đẹp ta! Anh ấy nói cướp gì đó trên người nó, trông nó chẳng có gì quan trọng, hay là chúng ta lấy tóc đi nhờ.

Một nữ sinh khoanh tay lại da vẻ nói, lại nghiêng mặt nhìn bốn đứa còn lại phía sau.

– Ai có kéo không?

Một lũ nhìn nhau đồng loạt lắc đầu nói không có, đột nhiên nữ sinh 'xước chân' đó rụt rè cất tiếng.

– Mình có dao cạo, cái này có được không?

Nói rồi cô ta đưa một hộp dao cạo nhỏ còn chưa bóc, cô gái kia cười cười mừng rỡ cầm lấy.

Thấy vậy Nhậm Hinh có hơi cau mày.

– Mấy cô đừng làm bừa.

– Thôi nào Tam vô thiếu nữ, ai bảo cô đắc tội với vị thiếu gia nào đó chi.

– Chúng em chỉ là giúp người đó dạy dỗ lại chị! Vì tội không nghe điện thoại.

Năm người họ đồng thanh nói, vừa cợt nhả lại bông đùa. Vậy đây chính là ý định của họ, cố ý, giả vờ rồi bắt nạt cô.

Nhậm Hinh cũng kinh hơi ngạc khi nghe họ nói tới đây, vị thiếu gia đó, lại không nghe điện thoại! Ngoài tên Kiều Lăng ra thì còn ai bắt nạt cô nữa chứ.

Ngay lúc Nhậm Hinh bâng quơ nghĩ ngợi thì hai nữ sinh tiến lên rồi khoá chặt hai cánh tay của cô, xong lại kéo vào con ngõ chật hẹp giữa những căn nhà lớn.

– Thả ra, Tăng Thi! Tôi lớn hơn cô, nên cô đừng có quá đáng.

Nữ sinh cười nhạt có nghe thấy nhưng không để tâm, cô ta cầm lấy một chút tóc vừa tay rồi hạ con dao cạo sắc bén xuống, nhúm tóc đen dài của Nhậm Hinh bị đứt ra. Nữ sinh đưa nhúm tóc ra trước mặt cho Nhậm Hinh nhìn, ngay lập tức cô trợn tròn mắt.

– Nào nào, ngoan ngoãn để còn kết thúc nhanh, giúp tôi cắt nào hội chị em.

Hai nữ sinh còn lại cũng bổ nhào về người Nhậm Hinh, dao cạo sắc bén, vừa hạ xuống tóc của Nhậm Hinh đã đứt ra.

Cô tức giận liền dùng sức quấy lên để phản kháng, lại lắc đầu không cho họ cắt mái tóc. Kết quả chẳng thể thoát ra, ngược lại còn bị dao cạo cắt trúng đầu, trán, cổ.