Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 28: Bật Mí Với Hải Băng



Nhã Hinh muốn tài xế đậu xe cách xa để tránh bị chú ý, tuy nhiên dường như họ chỉ nghe theo lệnh của Cảnh Bân.

“Tiểu thư muốn đậu ở…” Tài xế sau khi nghe lời yêu cầu của cô thì lập tức đánh điện đến cậu chủ.

“Đến trước cổng trường.” Giọng nói của anh trầm thấp ra lệnh rồi cúp ngang.

Sau đó Nhã Hinh dù có nói bất cứ điều gì thì đoàn xe của Cảnh Bân cũng đã đậu trước cổng trường vô cùng rầm rộ. Cô chán chường, nhưng cũng đành bước xuống trong ánh mắt tò mò của bạn học. Còn chưa kịp tiến lên tạm biệt anh thì đoàn xe lập tức rời đi khiến cô có chút không mấy vui vẻ. Người đàn ông này giận dỗi hệt như trẻ con vô cùng khó dỗ.

Nhã Hinh chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ một đường đi thẳng tới lớp học của bản thân. Hôm nay mọi thứ khá yên bình, không bị chặn giữa đường, không bị bôi đồ dơ vào bàn học khiến cô khá ngạc nhiên. Vì thế ánh mắt tò mò nhìn về phía Tư Mỹ thì bắt gặp ả ta giật mình rồi quay đi ngay lập tức.

Nhã Hinh quan sát một lúc, cũng nhận ra có vài thứ trên người Tư Mỹ đã không còn sa hoa. Suy ngẫm một lát, chẳng lẽ cái lần cô nói ra Lý gia là người bắt nạt cô với Cảnh Bân đã khiến anh ra tay với Lý gia sao? Như vậy cũng tốt, cô có thêm thời gian tập trung cho chuyện quan trọng khác.

Cứ tưởng sẽ được yên ổn, nào ngờ tới không bao lâu sau, Nhã Hinh đã chạm mặt người em gái tàn bạo của Tư Mỹ, Lý Hải Băng.

“Mày vẫn còn dám đến trường sao?”

Cô yên lặng rửa mặt, không hấp tấp như trước: “Tại sao tôi không được đến đây?”

“Bao nhiêu đó bài học vẫn không làm mày khôn lên được sao? Chừng nào mày mới chịu không đi theo Vũ Đồng nữa?”

Nghe lời nói của Hải Băng, Nhã Hinh nhẹ nhàng tắt vòi nước. Đây là lí do chính vì sao cô bị bắt nạt. Vũ Đồng đã nói với đám người sùng bái ả rằng cô chính là một kẻ đeo bám, hám danh hám lợi. Mà ả hiện thân cho thiên sứ nên không có cách nào để từ chối. Ả hoàn toàn phủ nhận việc có cùng mối quan hệ thân thích với cô và đem cô trở thành mục tiêu cho đám bạo lực học đường.

“Tôi nghĩ hiện tại người muốn liếm Vũ Đồng nhiều nhất là cô mới đúng.”

Nhã Hinh dựa vào tường, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn khắp người Hải Băng. Những món đồ trang sức xa xỉ đã chẳng còn ướm lên người, có lẽ Lý gia phải chi trả không ít đi. Hải Băng cảm nhận được suy nghĩ của cô thì nghiến răng. Dạo gần đây quả thật Lý gia cứ hết bị mất dự án thì cũng bị thanh tra kiểm tra và phát hiện rất nhiều sai sót dẫn đến thiếu hụt kinh phí, vì thế hai chị em ả ta vô cùng cực khổ.

Ban nãy, Hải Băng nhìn thấy Nhã Hinh vào trong nhà vệ sinh thì liền đi theo. Ả ta muốn trút giận và xã ra những sự căm tức dạo gần đây lên một ai đó. Và cô là đối tượng vô cùng phù hợp.

“Ai cho phép mày nói thế với tao?”

Hải Băng xông tới, muốn dùng nắm đấm hướng thẳng về phía bụng của Nhã Hinh. Có điều ả ta không nghĩ tới cô đã không còn là cô nữa rồi. Một khi đã chấp nhận ở bên ác quỷ thì bản thân cũng phải mọc nanh.

Nhã Hinh nhanh chóng né sang một bên, cùi chỏ nhắm thẳng hạ xuống vào lưng của Hải Băng khiến ả ta đau điếng. Vẫn chưa dừng lại, cô nắm tóc ả ta kéo vào buồng vệ sinh, mạnh bạo nhấn vào bồn khiến ả ta la lên oai oái.

“Nhớ cho kỹ cảm giác này, cái cảm giác những người bị mày bắt nạt bất lực cầu xin.”

Sau một lúc, Nhã Hinh mới chịu buông tha cho Hải Băng, mà ả ta cũng chẳng còn sức lực để quật trả. Ả ta đã quen đi bắt nạt và nhìn nạn nhân sợ hãi, hiện tại bản thân lại được trải nghiệm cảm giác kinh khủng này khiến ả ta chỉ biết run rẩy.

Cô ngồi xuống đối mặt với ả ta, cũng lập tức làm ả ta co rúm người lùi về sau. Cô nhếch miệng, ánh mắt chẳng có mấy phần hòa nhã:

“Mày nghĩ vì sao gia đình mày lại hứng chịu chuyện này? Còn nhớ buổi tối gần đây mày nhốt tao ở đây chứ? Hãy nhớ rằng trèo cao quá sẽ té đau, bây giờ mày cứ từ từ gặm nhấm cảm giác què quặt này đi.”

Hải Băng nghe thấy lời Nhã Hinh nói thì thoáng sửng sốt, sau đó nỗi hoảng loạn dần xâm chiếm tâm trí ả ta. Nếu quả thật như lời cô nói thế thì chẳng phải người đứng sau những rắc rối của Lý gia là cô sao? Rõ ràng Vũ Đồng bảo rằng cô chỉ là đứa thấp kém thôi mà, chắc chắn sẽ không có khả năng đó.

Nhã Hinh bước ra khỏi nhà vệ sinh, cũng không muốn lặp lại hành vi bắt nhốt như đám bạo lực kia. Ánh mắt cô nhìn về phía bóng dáng quen thuộc đang chạy trối chết mà chỉ nhếch miệng. Em gái cô quả thật đã chờ không nổi rồi sao?