Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 29: Vũ Đồng Mách Lẻo



Nhã Hinh vốn định trở về lớp học, nào ngờ giữa đường liền bắt gặp cô bạn thân Tịch Hân. Vừa nhìn thấy cô, Tịch Hân đã nhanh chóng hí hửng đi tới và đưa cho cô tờ thiệp mời sinh nhật của Thiên gia.

“Tối mai mẹ mình tổ chức tiệc. Cậu nhất định phải tới đó. Nội dung đã ghi rõ trong thiệp rồi, vậy nhé tớ đi trước đây.”

Nhã Hinh còn chưa kịp kêu cô bạn thân trở lại thì đã thấy Tịch Hân chạy mất. Cô chỉ có thể lắc đầu, nghe đâu dạo gần đây cô bạn bận bịu trong việc tập luyện để tham gia các cuộc thi bên nước ngoài, nhưng là gì thì phải đợi sau khi Tịch Hân ôm giải về mới chịu nói rõ cho cô biết. Mà hiện tại cô cũng không dám nói việc bản thân bị bán gán nợ nên có thể sẽ không đi được, nếu không ắt hẳn Tịch Hân sẽ cả gan đến Tôn gia quậy loạn.

Sau vụ việc ở nhà vệ sinh, Tư Mỹ càng cật lực tránh xa Nhã Hinh hơn, có lẽ đã được Hải Băng cảnh cáo từ trước. Vì thế Nhã Hinh thoải mái không ít, cũng dần tìm được nhịp học bấy lâu nay đã bỏ lỡ.

[Ra cổng trường, tôi đang chờ.]

Nhã Hinh đang từ tốn dọn dẹp tập vở thì liền thấy điện thoại hiện lên tin nhắn. Số điện thoại này ngoại trừ người đàn ông giận dỗi kia thì chẳng là ai khác. Cô nghĩ tới dáng vẻ chờ đợi không chút kiên nhẫn nào của Cảnh Bân thì lập tức nhanh tay hơn và chạy vội xuống lầu.

Từ phía xa, Nhã Hinh dễ dàng nhìn thấy được đoàn xe quy mô như cũ của Cảnh Bân. Có điều anh đã bước xuống và dựa vào xe chờ đợi cô, còn ở bên cạnh anh lại là Vũ Đồng. Chuyện quái gì xảy ra thế?

Nhã Hinh núp vào dòng người, sau đó tìm vị trí gần nhất để nghe lén Vũ Đồng đang có ý đồ gì.

“Tôn thiếu, ngài nhìn này, thật ra chị gái em không hiền dịu như ngài nghĩ đâu. Chị ấy chỉ đang lợi dụng ngài thôi.”

Vũ Đồng ban nãy tình cờ quay được cảnh tượng Nhã Hinh đánh trả Hải Băng nên lấy cơ hội này để mách lẻo với Cảnh Bân. Ả nghĩ rằng chẳng người đàn ông nào chấp nhận một người phụ nữ bạo lực, kể cả khi đó là người của hắc bang.

Tuy nhiên Cảnh Bân chỉ liếc một cái rồi tiếp tục nhìn về phía trước mà bỏ mặc Vũ Đồng lảm nhảm bên cạnh.

“Thật ra em không có ý định chia cắt ngài và chị gái… nhưng em lại không muốn ngài bị lừa dối như Cố thiếu… dù cho chị gái được yêu thương cũng là một niềm hạnh phúc đối với em…”

“Ồn ào quá!”

Cảnh Bân cau mày. Chỉ như thế thôi cũng đủ để đám thuộc hạ bước lên và bịt miệng Vũ Đồng và kéo ra phía xa. Ban nãy bọn họ đã muốn làm thế nhưng bởi vì không có mệnh lệnh nên họ không dám động tay động chân với con gái ở thanh thiên bạch nhật.

Vũ Đồng hận không thể kể xấu Nhã Hinh, nhưng hiện tại lại bị khóa miệng khiến ả chỉ có thể ú ớ, mắt long lanh khiến người khác phải thương xót nhưng chỉ như vô hình trong mắt Cảnh Bân. Giây sau, anh đi đến một góc khuất của bức tường, không trực tiếp bao vây lấy cô mà chỉ hắng giọng:

“Còn định núp ở đó tới bao giờ?”

Nhã Hinh giật nảy mình, không nghĩ tới cô lại bị phát hiện sớm như vậy. Cúi thấp đầu bước ra, hiện tại cô muốn che giấu gương mặt ngại ngùng này. Còn Vũ Đồng thì trố mắt nhìn, cũng chẳng đoán được bao nhiêu lời ả nói đã bị cô nghe thấy tất cả. Ả trước giờ luôn diễn trò trước mặt cô, biến bản thân thành cô em gái hiểu sự đau khổ của người chị và luôn giúp đỡ chị thoát khỏi tai họa do chính ả bày ra.

“Tôi chỉ nghỉ chân một chút…”

Nhã Hinh tìm kiếm đại một lí do nào đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thấu mọi sự tình của Cảnh Bân thì liền im bật. Đột nhiên, anh vòng tay ôm lấy eo cô khiến mọi người bắt đầu xì xầm.

“Anh… Anh làm gì vậy…”

“Chẳng phải em thích lợi dụng tôi sao? Giờ lợi dụng cho tốt đi, tôi cho phép.”

Cảnh Bân thì thầm vào tai Nhã Hinh, hơi thở ấm nóng của anh làm cô run rẩy nhồn nhột nhạy cảm. Cô biết anh đang muốn thể hiện trước mặt Vũ Đồng việc bản thân cưng chiều cô hết mực, chẳng quan tâm đến lời thị phi. Điều này vốn như cô mong muốn nhưng nó là quá nhiều và quá gây sự chú ý.

Tới khi lên đến trên xe, lỗ tai của Nhã Hinh vẫn còn ửng đỏ nóng bỏng. Cô bị kéo ngồi sát bên cạnh Cảnh Bân, cánh tay của anh vẫn vòng qua bên người cô chưa có ý định buông ra khiến cả cơ thể cô căng cứng hồi hộp.

Đột nhiên, anh đưa tay lên, chọt nhẹ vào gáy cô.

“Á!”