Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 30: "Nhanh Một Chút" (H nhẹ)



“Hình như tôi làm vẫn chưa đủ thì phải, vẫn khiến em không thoát được.”

Nhã Hinh ôm lấy gáy mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn Cảnh Bân, sau đó dần hiểu ra anh đang nói về việc cô bị bạo lực học đường. Việc đầu tiên anh làm không phải là săm soi cô đánh người khác, mà chính là cảm thấy bản thân làm chưa đủ nên vẫn khiến cô gặp chuyện bất bình trên trường.

Nhã Hinh mấp máy môi, không biết phải nói gì thì đột nhiên mắt bị bàn tay to lớn che lại.

“Ơ?”

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt người tốt đó. Nó khiến tôi khó chịu.” Giọng nói có phần càu nhàu.

“… Vâng!”

Nhã Hinh trịnh trọng gật đầu, quả thật ban nãy cô đã gán cho anh danh người tốt vì nghĩ cho cô trước mọi thứ, nhưng cô quên mất rằng trước giờ chẳng ai dám gán cho Tôn thiếu cái danh đó cả, thậm chí còn không tiếc lòng mà xem anh như tu la đòi mạng.

Đột nhiên, cánh tay mạnh mẽ của Cảnh Bân quắp lấy eo của Nhã Hinh mà nâng cô ngồi lên đùi mình.

“Anh… Anh…”

“Ngồi im!”

Lời Cảnh Bân vừa dứt thì Nhã Hinh cũng không dám động đậy gì thêm. Cô chìm trong bóng tối, mọi giác quan nhất thời trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Ở phía sau, năng lượng nóng rực của anh cứ truyền sang cô khiến cô không kìm được cơ thể run rẩy.

Nhã Hinh cảm nhận được Cảnh Bân đang nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống, sau đó ấn đôi môi mỏng lên gáy cô, vì không hề mạnh bạo nên đem lại những xúc cảm khó nói chạy dọc khắp cơ thể. Chiếc nơ phía trước cũng bị kéo xuống, từng nút áo bị cởi ra khiến khí lạnh chạm vào da thịt mịn màng.

“Không…”

“Im lặng!”

Cảnh Bân thấp giọng nói, nhưng dường như còn chưa thỏa lòng mà đặt hai ngón tay lên bờ môi của Nhã Hinh.

“Há miệng!”

Nhã Hinh mím chặt môi, biết rõ nếu nghe theo thì sẽ nhận cái kết không tốt, tuy nhiên hai ngón tay phía trước như muốn xé toạc bờ phòng hộ. Tấm lưng mềm mại dựa hết vào bờ ngực săn chắc đằng sau, miệng ngậm lấy hai ngón tay thô to đang không ngừng chơi đùa với chiếc lưỡi của cô.

“Ngô… Ưm…”

Chiếc gáy vẫn bị Cảnh Bân hôn nhẹ lên hết chỗ này đến chỗ khác, cảm giác ngón tay đã được bôi trơn thì rút ra khỏi vòm họng của Nhã Hinh, sau đó len lỏi vào chiếc áo nịt nhỏ xinh mà tìm tới thỏ ngọc bồng bềnh.

“Lục Bân… Đừng mà…”

Nhã Hinh cảm tưởng sau khi cô trùng sinh thì cơ thể nhạy cảm thêm rất nhiều, vậy mà hiện tại mắt bị che lại chỉ có thể dùng toàn bộ tấc thịt trên người để phán đoán khiến nó càng run rẩy dữ dội hơn. Đỉnh tai thỏ hết bị se nhẹ rồi đến ấn mạnh.

“Chưa gì mà đã cứng như vậy rồi sao?”

“Không… Không phải…”

Nhã Hinh điên cuồng lắc đầu, muốn cầu xin Cảnh Bân thả mình ra nhưng lời nói đến bên môi chỉ thành sự rên rỉ. Mỗi cái chạm của người đàn ông này đều như đang thiêu đốt khắp người cô khiến cô bị vây hãm trong ngọn lửa tình ái.

Áo nịt nhỏ bị kéo mạnh xuống, làm bệ đỡ cho đôi thỏ bồng bềnh được nâng cao, cũng tiện lợi cho Cảnh Bân xoa bóp đã tay. Bàn tay từ từ mần mò xuống bên dưới khiến cô hoảng hốt.

“Không được!”

Nhã Hinh chụp loạn vào tay của Cảnh Bân, nhưng sức lực chẳng có bao nhiêu, cho tới khi ngón tay anh ấn nhẹ vào điểm ngọc nhạy cảm cũng khiến cho cả người cô lần nữa xụi lơ.

“Đã ướt rồi sao!”

Cảnh Bân nhẹ bậc cười, bàn tay rời khỏi đôi mắt long lanh của Nhã Hinh mà nắm lấy cằm cô, ép cô quay mặt lại để đón nhận nụ hôn quyến luyến. Cô đi từ run rẩy này đến van nài nọ, bên trên vòm miệng bị quấy phá bởi chiếc lưỡi độc ác, bên dưới điểm ngọc và cửa động bị kích thích bởi ngón tay nóng rực. May mắn phía trước đã kéo lên các vách ngăn nếu không cô thật sự kiếm lỗ chui xuống.

Đây không phải lần đầu cô gần gũi với anh, nhưng lần này lại rất nhẹ nhàng, vờn qua vờn lại khiến cô thút thít. Người đàn ông này chỉ có hai chiêu trò, không phải mạnh bạo biến cô thành của anh thì cũng là trêu chọc bắt cô phải cầu xin.

“Lục… Lục Bân… Tôi…”

“Em ra sao?”

Cảnh Bân cắn nhẹ lên vai của Nhã Hinh, bàn tay trên dưới đều hoạt động thuần thục khiến cô rên rỉ thoải mái.

“Ư… nhanh… nhanh một chút…”

“Vì sao tôi phải nghe lời em?”

Nói là thế, bàn tay của Cảnh Bân vẫn cử động theo lời của Nhã Hinh khiến cô giật lên điên hồi, miệng không ngừng há hốc đớp lấy không khí vì khoái cảm mạnh mẽ đến quá đột ngột.

“Không… Tôi sắp…”

Nhã Hinh bị trêu chọc cho lên đỉnh. Cô bấu chặt lấy cánh tay săn chắc của Cảnh Bân, cả người cong lại rồi dần ngã ra sau mà dựa vào bờ ngực anh.

“Thật nhạy cảm! Chỉ mới ở bên ngoài mà đã khiến em chịu không nổi rồi sao?” Anh thì thầm, hôn nhẹ lên má cô.

“Ưm… đói…”

Nhã Hinh mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Cảnh Bân, cũng không quên để lại lời cuối khiến anh buồn cười. Anh đánh điện lên cho tài xế:

“Về nhà thôi, gọi cho đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sẵn đi.”