Không Thể Nói Dối Anh

Chương 12



23.

Tôi nghĩ là Cố Viễn đã biết gì đó.

Gần đây tần suất cậu nói câu “Nói thật” càng ngày càng dày, dày đến mức thái quá. Nói thế nào nhỉ? Cậu ấy cứ nói ba câu là sẽ có một câu có từ “Nói thật”.

Hơn nữa cậu chỉ nói từ “Nói thật” khi hai chúng tôi ở riêng với nhau.

Giữa thang máy, ở ngõ nhỏ không người, trong ô tô, ở rạp chiếu phim…

Tôi sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình. Hai ngày nay tôi hôn nhiều đến nỗi miệng tê hết cả rồi. Hôm qua đồng nghiệp còn hỏi có phải tôi mới đi xăm môi không cơ.

“Tống Phỉ, cậu xăm môi ở đâu mà lên màu đẹp thế? Với lại không cần phải đeo khẩu trang mấy ngày sao? Mau giới thiệu chỗ cho tớ đi, tớ cũng muốn môi mình vừa gợi cảm vừa lên màu đẹp như này!”

Tôi muốn gợi ý cho cô ấy rằng cô ấy nên tìm một người bạn trai.

Nhìn ghi chú trong điện thoại tôi, hôm nay là sinh nhật Cố Viễn.

Tôi sẽ cố nốt hôm nay. Qua hôm nay tôi sẽ tránh mặt cậu hai ngày. Tôi không muốn phải tiếp tục dùng cách kia để bịt miệng mình nữa đâu.

Lúc tôi tan làm, Cố Viễn đã đứng trước cửa công ty tôi được một lúc.

“Hôm nay tới nhà tớ đi, tớ mua bò bít tết cùng rượu vang đỏ rồi.”

Nhìn bờ môi mỏng cong cong của Cố Viễn, tôi hơi tức giận.

Tại sao chỉ có môi tôi bị như vậy?

Sau khi đỗ xe ở tầng hầm xong, vào trong thang máy, Cố Viễn lại giở trò cũ.

“Tống Phỉ, nói…”

Tôi trực tiếp dùng tay bịt miệng cậu lại.

Đôi mắt phượng của cậu chớp chớp, vô tội nhìn tôi.

Sau đó cậu hôn lòng bàn tay tôi.

Mẹ nó?

24.

Cố Viễn thả hết đồ trong tay xuống đất, một tay mở cửa một tay giữ gáy tôi.

Tuy rằng tôi có ý định trốn cậu trong hai ngày sắp tới để không phải hôn cậu nữa, nhưng khi ôm eo Cố Viễn, ngửi mùi hương của cậu, tôi vẫn sa vào trong đó như cũ.

Đang lúc chúng tôi điên loan đảo phượng, sắp ra ngô ra khoai thì tách một cái, đèn phòng được bật sáng trưng.

Một nhóm người nhảy lên hô to: “Sinh nhật vui vẻ!”

Có một bạn nhỏ đứng trước nhóm người ấy. Khuôn mặt bạn nhỏ này hơi giống Cố Viễn một chút, trong tay còn cầm một cái bánh kem.

“Bà nội, ba mẹ, cô, chú, chị, anh rể…”

Nghe Cố Viễn cứng đơ người gọi tên từng người đối diện, tôi hận mình không thể đào ngay một cái lỗ để chui vào.

Cứu tôi với!!!!

“Ui, đây không phải là Phỉ Phỉ sao?”

Mẹ Cố Viễn chạy tới nắm lấy tay tôi, cười không khép miệng lại được.

“Chú ơi, hai người vừa hôn môi ạ? Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của chú sao?”

Cố Viễn đi lên phía trước che miệng bạn nhỏ kia lại.

Tôi xấu hổ đi theo sau Cố Viễn chào mọi người: “Cháu chào bà, cháu chào cô chú, em chào anh chị ạ…”

Thằng nhóc Cố Viễn này đúng là người khắc tôi thật mà. Số lần đội quần tôi gặp trong mấy ngày yêu đương với cậu còn nhiều hơn cả trong hơn 20 năm cuộc đời của tôi nữa đấy!!

Bữa tối dưới ánh nến của chúng tôi đã trở thành bữa tối thịnh soạn trên bàn lớn dành cho 10 người.