Không Thể Nói Dối Anh

Chương 13



25.

Ăn cơm xong, Cố Viễn vào phòng bếp giúp ba mình rửa bát. Mẹ Cố Viễn thì làm vẻ thần bí kéo tôi vào phòng.

“Trời ạ, Phỉ Phỉ à, tốt quá, cuối cùng hai đứa cũng yêu nhau.”

“Thằng nhóc Cố Viễn này thích cháu bao nhiêu năm trời rồi. Lần trước điền nguyện vọng đại học, nó cứ một hai đòi vào trường cùng thành phố với cháu. Cũng vì chuyện đó mà nó với ba nó cãi nhau một trận to ơi là to.”

Mẹ Cố Viễn vừa nói vừa lấy một hộp gỗ nhỏ trong tủ ra.

Cố Viễn thích tôi?

Còn thích rất nhiều năm rồi?

Tôi hoảng hốt, xem mẹ Cố Viễn mở cái hộp kia ra.

Tôi thấy được tất cả thanh xuân của mình trong đó.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một đống ảnh chụp.

Nào là ảnh chụp tôi đang cúi đầu làm bài tập, tôi đang chơi đùa với các bạn, tôi đang chạy bộ trên sân thể dục, tôi đang há to miệng ăn cơm hộp…

Tôi nhớ hồi học cấp 3, Cố Viễn rất hay mang theo một cái camera, lúc ấy Cố Viễn nói rằng cậu muốn tham gia cuộc thi nhiếp ảnh nào đó.

Tất cả những tấm hình này đều chụp tôi.

Dường như có một đóa hoa đang từ từ nở ra trong lòng tôi. Ban đầu thì nó yếu ớt run rẩy, sau đó lại nở rộ thành một bông hoa vô cùng đẹp đẽ.

Ra là vào cái lúc tôi cho rằng mình đang hèn mọn, đang đơn phương yêu một người, có một người vẫn luôn đồng hành với tôi.

Người ấy cũng có tâm trạng như tôi. Tự buồn rồi lại tự vui.

Tuy rằng chúng tôi mới chính thức bên nhau được vài ngày, nhưng mà chúng tôi đã yêu nhau được 8 năm.

26.

Tôi lấy ảnh chụp ra thì phát hiện bên dưới vẫn còn rất nhiều đồ.

Ở đó có một chiếc kẹp tóc hình con bướm mà tôi không cẩn thận đánh rơi.

Bên dưới có một bức tranh tôi tiện tay vẽ, vẽ ra một bộ mặt “chẳng ai nhận ra” của Cố Viễn, sau đó lừa cậu rằng mình đang vẽ một nhân vật anime.

Bên dưới còn có một hình trái tim do tôi tự tay gấp nữa.

Thật ra, nếu Cố Viễn mở trái tim đó ra thì sẽ đọc được hai chữ Cố Viễn to đùng giữa tờ giấy gấp.

Bỗng nhiên trong lòng tôi có nhiều cảm xúc khó tả. Tôi nhớ lại mình từng viết một quyển nhật ký vì Cố Viễn.

Vốn dĩ tôi tưởng rằng chỉ có một mình tôi tương tư cậu, một mình mình mơ tưởng đến cậu.

Ai ngờ được cậu cũng đã sớm thích tôi. Chỉ là cả hai chúng tôi không ai đủ dũng cảm để nói ra lời tỏ tình với đối phương.

“Mẹ, sao mẹ lại mang cái này ra ngoài.”

Cố Viễn luống cuống qua kéo mẹ mình qua sau đó đẩy mẹ mình ra ngoài.

“Thằng nhóc thúi này, mẹ đang giúp con đấy. Thôi thôi thôi thôi, hai đứa cứ vào đó chim chuột với nhau đi, mẹ không làm bóng đèn nữa.”

“Tống Phỉ, tớ…”

Cố Viễn đỏ mặt, hơi lo sợ nhìn tôi.

Bởi vì vừa rồi tôi không cẩn thận khám phá ra bí mật nhiều năm của cậu.

Tên ngốc này.

Đột nhiên tôi không còn sợ tật xấu chỉ có thể nói thật kia của mình nữa.

Nếu không nhờ nó, không biết chúng tôi còn bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.