Không Thể Nói Dối Anh

Chương 14



27.

Tôi muốn bản thân phải dũng cảm hơn.

Tôi đi thay cái váy ngủ gợi cảm, đốt nến xịt nước hoa trong phòng ngủ.

Tôi cố ý chỉnh đèn phòng khách sao cho thật tối, dưới đất thì trải đầy cánh hoa hồng, mở to một khúc piano lãng mạn mới tải được từ trên mạng.

Mọi thứ đều đã có đủ, chỉ còn thiếu Cố Viễn.

“Kính coong!”

Đến rồi.

Tôi mở cửa. Cố Viễn đứng ngoài cửa thấy tôi mặc váy này thì ngạc nhiên mở to hai mắt, há hốc mồm.

Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cậu đã xông đến ôm lấy tôi, sau đó vác tôi vào trong phòng ngủ.

Trời ơi cái người này, làm gì phải gấp như vậy. Đúng là đáng ghét thật nha ~

Sau khi ném tôi lên giường, Cố Viễn nhanh chóng xoay người mở tủ quần áo của tôi.

“Tống Phỉ, cậu mau thay lại quần áo đi. Ba mẹ cậu đang ở ngoài cửa!”

“Ghét ghê á… Cái gì?? Mẹ kiếp!!!”

Tôi vừa lăn vừa bò nhảy xuống khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ quần áo ở nhà.

Năm phút sau, tôi và Cố Viễn ngồi đối diện với ba mẹ tôi trên ghế sô pha. Không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

28.

“Nếu hai đứa đã yêu nhau được nhiều năm, hơn nữa cũng đã phát triển đến bước này thì hai nhà ngồi xuống thống nhất với nhau một chút, chọn ra một ngày, kết hôn sớm sớm đi.”

Sau khi im lặng một lúc lâu thì ba tôi lên tiếng.

Yêu nhau nhiều năm?

“Ba, chúng con có yêu nhau nhiều năm đâu, con…”

“Được rồi được rồi, ba mẹ con cũng không phải người bảo thủ, ba mẹ cũng biết hết chuyện rồi.”

“Mấy năm nay hai đứa cứ quấn chặt lấy nhau, bảo không yêu nhau thì ai tin? Lời như vậy cũng chỉ lừa được người ngốc như mẹ con thôi.”

“Chú nói phải ạ. Thế bao giờ cô chú rảnh ạ? Ba mẹ cháu đã muốn tới thăm nhà mình từ rất lâu rồi ạ.”

Sau đó Cố Viễn cùng ba tôi nhanh chóng chọn ra ngày phụ huynh hai nhà gặp mặt nhau.

Vì thế chúng tôi vừa yêu nhau được vài ngày đã phải kết hôn???

Lúc chúng tôi đứng dậy tiễn ba mẹ tôi đi về, Cố Viễn trộm nắm lấy tay tôi, nhéo một cái trong lòng bàn tay tôi.

Cậu nhéo nhẹ như một chiếc lông vũ chạm vào tay tôi vậy, động tác ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Lưu manh!

“À Tiểu Cố, cháu đi cùng cô chú đi. Cô chú cũng có chuyện muốn nói với cháu luôn.”

Ba tôi quay đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lạnh lùng dẫn Cố Viễn rời đi.

Nhìn Cố Viễn đang tỏ vẻ tội nghiệp do bị ba tôi dẫn đi, tôi chỉ có thể cho cậu một ánh mắt “thương lắm nhưng không giúp được”.

29.

“Tống Phỉ, mở cửa cho tớ!!!”

Mãi mới đến cuối tuần – ngày mà tôi có thể đánh một giấc đến trưa thì Cố Viễn gõ vang cửa nhà tôi. Tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa. Cố Viễn hưng phấn đẩy tôi vào trong WC.

“Cậu mau đi rửa mặt thay quần áo đi, sau đó tớ dẫn cậu đến chỗ này.”

Xe càng lúc càng đi xa, trời cũng tối dần. Cuối cùng tôi cũng nhận ra con đường này là con đường đi tới chỗ cắm trại đợt trước.

Cố Viễn căng thẳng nắm lấy tay tôi. Lúc này trời cũng đã tối đen. Cậu cầm đèn pin soi đường, hai chúng tôi đi cẩn thận một lúc lâu mới đến được đỉnh núi.

Sau đó tôi thấy đỉnh núi đã được trang trí vô cùng rực rỡ và lộng lẫy. Đèn được treo sáng rực, chi chít như sao sáng trên trời. Dường như chúng chẳng còn là những bóng đèn nữa mà là dải ngân hà lộng lẫy vậy.

Cố Viễn kéo tôi lạc vào giữa dải ngân hà này, sau đó đưa tôi đến dưới tán cây chúng tôi đã từng hôn nhau.

Lúc này, trên cây treo rất nhiều đèn sáng, trông vô cùng mơ mộng và huyền ảo.

Đẹp đến mê người, cứ như là một giấc mơ vậy.

“Tống Phỉ, tớ từng mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.”

Cố Viễn vừa nắm tay tôi vừa quỳ xuống đất.

“Trong mơ, có người nói cho tớ biết, từ giờ trở đi, Tống Phỉ không thể nói dối tớ được nữa.”

“Hôm sau ở sân bóng, cậu liền gọi tớ là chồng.”

“Tớ không biết đây là trùng hợp hay giấc mơ của tớ đã trở thành sự thật.”

“Bây giờ cậu nhìn thẳng vào mắt tớ, nói cho tớ biết. Cậu có đồng ý kết hôn với tớ không?”

Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ Cố Viễn.

Trên đời này, không còn gì hạnh phúc hơn là người mình thích cũng thích mình.