Không Thể Nói Dối Anh

Chương 3



5.

“Không phải hôm nay chúng ta đi cắm trại sao? Sao cậu vẫn chưa chuẩn bị gì vậy?”

Cắm trại gì cơ?

Cắm trại hả?!?

Tôi sợ giật bắn người. Tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi cùng các bạn mình đã hẹn cuối tuần sẽ đi tour du lịch nhỏ cùng nhau.

Trong chuyến đi này còn có Cố Viễn. Nói cách khác, tôi phải gặp Cố Viễn suốt hai ngày một đêm!

“Cố Viễn, tớ đau đầu quá, chân tớ cũng đau nữa. Hình như tớ còn sốt luôn này, tớ có thể không đi được không?”

“Nói thật!”

Bằng năng lực thần kỳ của con người, chỉ trong một giây đồng hồ, tôi nhét 5 cái bánh bao vào trong miệng mình.

“Chồng ưm, ưm, người ưm, không ưm ưm, đi ưm, nhiều ưm ưm ưm, người ưm, muốn ưm ưm, một ưm, mình ưm, chồng ưm ưm…”

Tôi định nói là: “Chồng ơi, người ta không muốn đi cùng nhiều người như vậy đâu, người ta chỉ muốn đi một mình với chồng thôi à.”

Cố Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ cứ như đang nhìn một con ngốc vậy.

Tuy rằng tôi không nói ra được thành lời, nhưng tôi lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng tôi cũng tìm được cách giải quyết rồi!

Một là không để Cố Viễn nói câu “Nói thật” kia, hai là không để tôi nói thành lời.

Đáp án đơn giản vậy thôi.

Tôi đúng là một thiên tài!

Tôi chạy vào trong phòng nhổ bánh bao trong miệng mình ra. Tuy rằng biện pháp này tốt nhưng đau miệng quá!

Tôi xoa xoa quai hàm của mình. Mệt đầu thật đấy!

6.

Vừa lên xe tôi liền giả c.hết nằm thẳng cẳng, nhắm chặt mắt lại không nói lời nào.

Cố Viễn thò đầu qua, lấy tay sờ lên trán tôi, tay còn lại thì cậu sờ vào trán mình.

“Tống Phỉ, cậu làm sao vậy? Có phải cậu giấu tớ chuyện gì không?”

Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu đi, nghiêm túc nói: “Tớ đang thích một người, tớ muốn đi theo đuổi người ấy.”

“Vì thế dạo này tớ sẽ lấy cậu để luyện tập, cậu phải làm tốt công tác tâm lý.”

“Cậu đừng bất ngờ, cũng đừng nghĩ nhiều nhé!”

Nói xong tôi liền hối hận. Tôi đang nói cái gì vậy hu hu hu!

Cố Viễn ngẩn người, đen mặt, mím chặt môi lại. Một lúc lâu sau cậu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Phỉ, cậu nói thật hả?”

Tôi điên rồi mới để bánh mì sáng nay mình mua với mục đích tự bịt miệng bản thân ở ghế đằng sau. Tôi vừa nhổm dậy định lấy bánh thì người đã bị dây an toàn kéo lại vào ghế.

“Người ta lừa cậu đó. Chồng à, người ta chỉ thích cậu thôi. Thích cậu nhiều năm lắm rồi á, chưa từng thay lòng lần nào.”

Chờ đến khi tôi lấy lại được quyền khống chế cái miệng của mình, lấy tay che chặt miệng thì mọi thứ đã quá chậm rồi.

Rõ ràng Cố Viễn đã bị tôi dọa thêm lần nữa. Cậu nhíu chặt mày, không nói lời nào.

Tôi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ tôi nhảy xuống khỏi xe có còn kịp không?