Không Thể Nói Dối Anh

Chương 4



7.

Nhìn vào những biểu hiện từ hôm qua đến hôm nay của tôi, Cố Viễn không dám mở miệng nói chuyện với tôi nữa. Cậu im lặng tập trung lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc qua tôi một cái rất nhanh.

Tôi đấu tranh tâm lý trong âm thầm. Có lẽ bí mật tôi giấu suốt 8 năm nay sắp không giấu nổi nữa rồi!

Hay là tôi lấy cớ gì đó, cắt đứt quan hệ với Cố Viễn nhỉ?

Nhưng đây chính là Cố Viễn, người mà tôi thích từ năm 16 tuổi đó!!

Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Cố Viễn. Lúc ấy, cậu cùng các bạn của mình vui vẻ chạy vào phòng học.

Cậu cắt tóc ngắn, mặc một cái áo sơ mi trắng.

Hai mắt cậu cười cong cong, bên trong như ẩn chứa hàng vạn vì sao, chiếu rọi những năm tháng thanh xuân của tôi.

Làm sao tôi có thể bỏ cậu cho được?

Lúc này xe dừng lại, cảm giác kỳ lạ trên người tôi cũng đã biến mất. Tôi há miệng hít một hơi thật sâu.

Vừa xuống xe, một cô gái vô cùng xinh đẹp chạy đến chỗ chúng tôi.

“Anh Cố Viễn, đã lâu không gặp!”

Cô gái kia kéo lấy tay Cố Viễn lay lay.

Tôi cụp đôi mắt đang trợn trắng lên của mình.

“Anh Cố Viễn, anh chờ em một chút. Em muốn ngồi xe anh, chờ em đi lấy hành lý đã nhé ~”

Nói rồi cô ấy nhảy nhót rời đi.

Cô gái này chính là em gái ruột của bạn Cố Viễn – Lý Dương Ba. Bây giờ cô ấy vẫn còn đang học đại học. Mỗi lần thấy Cố Viễn thì cô ấy đều hận không thể dính lên người cậu.

Tôi đứng bên cạnh Cố Viễn, không nhịn được bắt chước giọng điệu của Lý Kỳ Nguyệt, ẻo lả gọi: “Anh Cố Viễn, người ta rất nhớ anh đó ~”

Cố Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái, bình tĩnh nói: “Làm sao? Cậu ghen à?”

Tôi lập tức lớn tiếng: “Ha ha, cậu nói chuyện cười nhảm nhí gì vậy? Cậu không biết tớ là ai à? Tớ là Tống Phỉ, dù tớ có ăn cức tớ cũng không thèm ăn giấm của cậu đâu*!”

*Ý nữ chính là bả thà ăn cức cũng không thèm ghen á ~

8.

“Chị Tống Phỉ, người ta bị say xe, chị có thể nhường ghế trước cho em được không?”

“Người ta là ai? Bạn của em à? Sao chị không thấy?”

“Trời ơi ghét ghê vậy á! Anh Cố Viễn, anh nhìn kìa, chị Tống Phỉ lại bắt nạt người ta rồi ~”

Lý Kỳ Nguyệt ngượng ngùng đấm đấm cánh tay Cố Viễn. Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ móc mỉa cô ấy vài câu.

Nhưng hôm nay tôi chỉ muốn được xuống ghế sau ngồi thôi. Tôi không muốn nói gì với Cố Viễn nữa.

Nhìn tôi hùng hổ lấy túi định xuống ghế sau ngồi, sắc mặt của Cố Viễn cực kỳ khó coi.

“Bụp” một tiếng, cậu đóng cửa xe tôi vừa mới mở ra.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, mẹ kiếp, cậu nổi điên cái gì thế?

“Kỳ Nguyệt, em xuống ghế sau ngồi đi, Tống Phỉ phải ngồi trên này để chỉ đường cho anh.”

Cố Viễn mạnh mẽ nhét tôi vào ghế lái phụ.

Lúc cậu cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi, cậu còn ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Tống Phỉ, cậu ngồi ngoan một chút cho tớ.”

Cố Viễn cũng ở sát tôi quá rồi đấy, môi cậu gần như chạm hẳn vào lỗ tai tôi. Mặt tôi đỏ bừng lên.

Lý Kỳ Nguyệt tủi thân ngồi bẹp ở ghế sau.

Đôi khi tôi rất khâm phục cô ấy, cô ấy có thể dũng cảm theo đuổi người mình thích, có thể dũng cảm thể hiện tình cảm của mình cho đối phương biết. Cùng thích Cố Viễn nhưng cô ấy có thể luôn miệng gọi “Anh Cố Viễn”, còn tôi chỉ luôn miệng nói “Cố Viễn cậu bị đớ à?”

Sự khác biệt giữa người với người cũng quá lớn rồi.

Thật may là Lý Kỳ Nguyệt vẫn luôn ríu rít nói chuyện với Cố Viễn để cậu không có thời gian nói chuyện với tôi, giúp tôi vượt qua chặng đường này một cách bình an. Tôi quyết định từ sau sẽ đối xử với cô gái này tốt một chút, dù sao thì theo đuổi Cố Viễn cũng chẳng phải là việc dễ dàng gì.