Không Tỉnh

Chương 105



Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần bước qua sơn môn, các đệ tử chung quanh đều tránh sang một bên, hành lễ với hắn. Vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên, khẽ gật đầu, bước thẳng lên núi.

Chuyện mà Hoàng Nhưỡng nói do đã quá lâu nên khó lòng xác minh.

Nhưng vị sư phụ này của mình quả thật có tính tình hay nóng giận, bảo thủ, không được trầm ổn cho lắm.

Trong lòng Tạ Hồng Trần do dự, hắn biết việc mình sắp làm có ý nghĩa như thế nào.

—— Hắn muốn thăm dò sư phụ của mình. Mà người đó là người đích thân nuôi lớn mình, dốc lòng dạy dỗ, cố hết sức bồi dưỡng mình.

“Tông chủ!” Giọng nói của Tạ Thiệu Xung vang lên bên tai, lúc này Tạ Hồng Trần mới hoàn hồn—— Suýt chút nữa là hắn đã va thẳng vào Tạ Thiệu Xung.

Trong lòng Tạ Thiệu Xung cũng thắc mắc —— Hôm nay tông chủ sư huynh ngẩn người nhiều quá.

Tạ Hồng Trần nhìn hắn một lúc lâu mới nói: “Lần trước triều đình lập đài ở Ngũ Cốc Đàn, Sư Vấn Ngư đích thân ban cho Đệ Nhất Thu bức hoành phi ngự bút.”

Tạ Thiệu Xung không hiểu sao đột nhiên Tạ Hồng Trần lại nói thế, chỉ đành thưa: “Hôm đó đệ ở tông môn, không đến tận nơi.”

Tạ Hồng Trần khẽ gật đầu, hỏi: “Lão tổ đâu?”

Tạ Thiệu Xung sửng sốt, hắn cũng là đứa trẻ được Tạ Linh Bích nhặt về nuôi từ nhỏ tới lớn, tình cảm không phải dạng tầm thường. Hắn nhìn về phía Tạ Hồng Trần, một lúc lâu sau mới nói: “Đệ không để ý.”

Tạ Hồng Trần nói: “Theo ta đi xem Động Thế Nhãn đi.” Hai người một trước một sau cùng đi về phía Duệ Vân Điện.

Lúc này, ở Ti Thiên Giám.

Đệ Nhất Thu phái người tập hợp hồ sơ về đứa con mất tích của Tề lão gia.

Hồ sơ viết rất rõ ràng tỉ mỉ, những người liên quan đến việc làm ăn của Tề lão gia như đối thủ đều được loại ra khỏi vòng nghi ngờ. Có thể thấy quan phủ tra án rất cẩn thận. Hiển nhiên, câu “Tề lão gia gần như tán gia bại sản” của quản sự không phải là giả.

Nhưng đứa bé bốc hơi đột ngột, không có một chút manh mối nào.

Lý Lộc hầu ở một bên, thấy hắn trầm ngâm đã lâu bèn nói: “Vụ án này phủ nha đã hỏi rất nhiều thứ rồi. Sau đó họ cảm thấy có thể do người trong Tiên môn gây án, thậm chí còn hỏi Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng tất cả đều vô ích.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, nói: “Gần thành trấn có thu thập thông tin về trẻ nhỏ có lai lịch không rõ không?”

Lý Lộc đáp: “Quan phủ đã điều tra qua, chính khổ chủ cũng đi tìm, thậm chí còn treo giải thưởng kếch xù.”

“Chẳng lẽ đứa bé có thể bay lên trời hay chui xuống đất chắc?” Giám Chính đại nhân cười lạnh, ánh mắt sâu xa. Hồi lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: “Bổn tọa càng không tin.” Lý Lộc hơi giật mình, hắn liếc sang, chỉ thấy ánh mắt của Giám Chính đại nhân là sự quyết tâm và tàn nhẫn.

Đệ Nhất Thu bắt đầu tìm đọc số lượng lớn hồ sơ, đi đến tận hiện trường để quan sát. Vụ án treo này vốn dĩ rất nổi tiếng. Hắn đích thân tiếp nhận tất nhiên sẽ gây nên chấn động ở Thượng Kinh. Nhưng đây chỉ là một sự khởi đầu.

Một hôm, Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ cầm đến rất nhiều đơn kiện, vẻ mặt nghiêm túc: “Giám Chính đại nhân, bá tánh nghe nói ngài đang điều tra chuyện đứa bé của Tề gia mất tích, nên trong hai ngày nay đã nộp lên rất nhiều đơn kiện.”

Đệ Nhất Thu cầm lấy lật từng tờ, cẩn thận xem xét.

Gần Thượng Kinh lại có nhiều vụ trẻ em mất tích như vậy sao? Mỗi một chữ trên đơn kiện đều khiến lòng người hoảng sợ.

Đàm Kỳ cũng thấy lạ: “Những đứa trẻ đó có đứa xuất thân nhà giàu có, có đứa xuất thân bần cùng. Cha mẹ của chúng đều coi chúng là bảo bối mà nâng trong tay, cực kỳ yêu chiều. Nhưng sau khi mất tích lại không có tin tức, cũng không thấy có người đòi tiền chuộc, lạ thật đấy.”

Đệ Nhất Thu càng xem càng kinh hãi. Hắn dường như đã chạm được vào một sợi dây nào đó, mà vụ án bắt cóc trẻ nhỏ trong dân gian cũng chậm rãi hình thành nên hình thức ban đầu.

Hoàng Nhưỡng đã không gặp Đệ Nhất Thu nhiều ngày.

Có điều Giám Chính đại nhân ngày nào cũng cho người truyền tin, nói cho nàng biết hắn đi đâu, làm gì.

Hoàng Nhưỡng nhận được tin thì không để bụng nữa.

Nàng cũng rất bận, mắt thấy đã tới cuối tháng hai, hạt giống tốt năm sau rốt cuộc cũng thuận lợi phát đi. Các học tử của Viện gây giống đều lao tâm lao lực vì lô hạt giống này.

Ban đêm, lúc Hoàng Nhưỡng cầm nửa túi hạt giống đi ngang qua thư phòng mới phát hiện Đệ Nhất Thu đã trở về. Ánh nến trong thư phòng bốc cao, mà Đệ Nhất Thu ngồi ở sau bàn, trước mặt hắn chất đầy các loại giấy tờ hồ sơ. Thấy Hoàng Nhưỡng, hắn cũng chỉ nói một câu: “Ngủ sớm đi.”

Hoàng Nhưỡng đặt hạt giống sang một bên, thuận miệng hỏi: “Ăn gì chưa?”

Giám Chính đại nhân trả lời: “Ăn tạm một miếng ở thiện đường rồi.”

Hoàng Nhưỡng sờ mặt hắn, thầm thì: “Cũng không biết bận cái gì, gầy đi một vòng rồi đây này.”

Đệ Nhất Thu nắm tay nàng: “Vụ án trẻ con mất tích vẫn để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, phá án sớm một ngày thì lại bớt đi được chuyện cốt nhục ly tán.”

Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Phu quân chỉ lo cho cốt nhục của người khác mà không màng kiều thê của mình.”

Đệ Nhất Thu cười nói: “Tuy bổn tọa không màng kiều thê, nhưng vẫn có kiều thê chăm sóc.”

Hoàng Nhưỡng được dỗ đến vui như nở hoa: “Vậy thì thân là thê tử, thiếp đây sẽ múc nước rửa chân cho phu quân đỡ mệt.”

Nàng nói là làm, nhánh chóng đi ra gian ngoài múc nước ấm đến.

Giám Chính đại nhân cầm hồ sơ vụ án trong tay, đang định đứng dậy thì Hoàng Nhưỡng nói: “Chàng cứ xem tiếp đi, không phiền đến chàng.”

Nàng bê chậu nước ấm chui xuống dưới bàn, nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng cởi tất cho Đệ Nhất Thu.

Ánh sáng phía dưới bàn tối mờ, lúc Hoàng Nhưỡng giúp hắn cởi tất mới phát hiện một số chỗ trên chân hắn đều bị rách da, các vết phồng rộp dính vào đáy tất.

“Chân của chàng…” Hoàng Nhưỡng không dám dùng sức xé, chỉ sợ sẽ kéo luôn cả da thịt chỗ miệng vết thương ra.

Giám Chính đại nhân không để bụng, hắn nói: “Chỉ là đi nhiều nơi quá thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

Hoàng Nhưỡng dùng nước tẩm ướt tất, nhẹ nhàng tách ra khỏi phần thịt, một lúc lâu sau mới cởi được hai chiếc tất xuống.

Giám Chính đại nhân nhúng chân vào nước ấm, được đôi tay ngọc nhẹ nhàng xoa nắn.

Giai nhân ngồi dưới bàn không nói gì, hắn vừa lật hồ sơ vụ án vừa duỗi tay vuốt ve đầu giai nhân. Nhưng đầu ngón tay hắn chạm vào mũi nàng, Hoàng Nhưỡng hơi ngẩng đầu, cánh môi nàng vừa vặn chạm vào đầu ngón tay hắn.

Giám Chính đại nhân hơi giật mình, dưới ánh sáng mỏng manh phía dưới bàn, đôi môi giai nhân hơi nhếch lên, nàng ngậm khẽ lấy đầu ngón tay hắn.

Bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ có mỗi ánh nến lay động, tâm trí của Giám Chính đại nhân cũng giống như ánh nến mà đung đưa chợt sáng chợt tối. Những hồ sơ vụ án đó có gấp thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cầu mong giờ khắc này dừng lại.

“A Nhưỡng…” Hắn nhẹ giọng gọi.

Bỗng nhiên, một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên. Đai ngọc bên hông hắn bị chậm rãi rút ra, rơi xuống đất theo bàn tay ngọc của mỹ nhân.

Giám Chính đại nhân khẽ vuốt đỉnh đầu của Hoàng Nhưỡng, trong một khoảnh khắc, ngay cả thần hồn hắn cũng bị hút đi mất. Hắn không biết nên đẩy nàng ra hay là kéo nàng lại gần.

Lúc Lý Lộc và Đàm Kỳ tới, vừa vặn gặp được Hoàng Nhưỡng đang đi từ thư phòng ra.

“Phu nhân!” Hai người cung kính thưa.

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, ngậm miệng không nói, nhanh chóng lùi ra ngoài.

Trong phòng, Giám Chính đại nhân uống một chén trà lạnh mới giữ được vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục thảo luận về vụ án.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần và Tạ Thiệu Xung cùng đi xem hình ảnh hôm Hoàng Nhưỡng bị ám sát ở Ngũ Cốc Đàn. Quả nhiên Tạ Linh Bích có rời khỏi Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Thiệu Xung không hiểu ra sao: “Tông chủ, cứ coi như lão tổ rời đi, nhưng thế thì có sao?” Hắn nhìn sang phía Tạ Hồng Trần, nhỏ giọng hỏi: “Điều đó cũng không đại biểu cho việc người hành thích Đệ Tam Mộng là ngài ấy.”

Tạ Hồng Trần nói: “Ta biết.”

Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi tiếp lời: “Ngoại môn có một Tàng Thư Các, bên trong có rất nhiều sách pháp thuật.”

Tạ Hồng Trần nói: “Bên trong có một quyển là về sơ tuyển linh căn ở quận Tử Đồng vào tháng ba của hai trăm sáu mươi năm trước. Thiệu Xung, ta đến La Phù Điện, ngươi có thời gian mười lăm phút để mở quyển sách pháp thuật kia. Nhớ rõ, phải hủy đi Lưu Ảnh thuật trên cuốn sách đó, không được để lại dấu vết.”

Tạ Thiệu Xung kinh hồn táng đảm: “Quận Tử Đồng, đó không phải là quê nhà của huynh sao? Xem cuốn sách đó… những đệ tử chưa thông qua thí luyện… Tông chủ, đệ không hiểu….”

Tạ Hồng Trần nói: “Ngươi đi xem một chút, nhớ kỹ tên của Giải Tĩnh và Phỉ Phương.”

Nói xong, hắn ngự kiếm đi về phía La Phù Điện. Tạ Thiệu Xung đuổi theo vài bước rồi dừng lại. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Ngoại môn do trưởng tử của Tạ Linh Bích là Tạ Nguyên Thư quản lý. Nơi đó thì nghiêm ngặt được đến đâu?

Tạ Thiệu Xung nhẹ nhàng tiến vào nơi này, hắn tính thời gian, đoán chừng Tạ Hồng Trần đã giữ chân được Tạ Linh Bích mới vội vàng tìm cuốn sách kia.

Sách ở nơi này quá nhiều, do không quá quan trọng nên căn bản không có nhiều người để ý.

Tạ Thiệu Xung tìm kiếm tên quận Tử Đồng theo thẻ bài rồi lại theo niên đại, cuối cùng mới tìm được năm mà Tạ Hồng Trần nói đến.

—— Rốt cuộc tông chủ huynh ấy muốn tìm cái gì? Tạ Thiệu Xung vung tay, hủy đi Lưu Ảnh thuật trên sách.

Lưu Ảnh thuật trên sách pháp thuật gần như các đệ tử đều không biết.

Nhưng người có thân phận như Tạ Hồng Trần hay Tạ Thiệu Xung thì đương nhiên có thể hủy được pháp thật. Hơn nữa, vốn dĩ cuốn sách này không quan trọng nên vẫn chưa được mã hóa riêng.

Tạ Thiệu Xung vội lật sách xem. Mà lúc này, ở La Phù Điện.

Tạ Linh Bích không quá hứng khởi với việc Tạ Hồng Trần đến.

Lão nói: “Nha đầu kia còn sống. Sao, triều đình vậy mà lại có năng lực ngăn cản Tạ tông chủ chấp hành tông quy?”

Tạ Hồng Trần lạnh nhạt đáp: “Sư phụ bớt giận, Tâm Kiếm của nàng và của đệ tử là cùng một mạch truyền thừa. Đệ tử muốn biết việc nàng xuất hiện có âm mưu khác hay không.”

Tạ Linh Bích nói: “Ngươi không cần phải qua loa đối phó. Nói đến cùng chỉ là thấy sắc đẹp mà mờ mắt, không ra tay nổi.”

Tạ Hồng Trần nhìn lên tường, hắn cũng không thấy hình ảnh Động Thế Nhãn. Hắn nhẹ giọng thở dài: “Sư phụ hiểu con.”

Tạ Linh Bích lại nói: “Nếu ngươi không đành lòng, chẳng lẽ còn muốn để vi sư phải tự ra tay sao?”

Tạ Hồng Trần đáp: “Sư phụ, đệ tử… luôn có cảm giác rất quen thuộc với nàng.”

“Câm miệng!” Tạ Linh Bích giận dữ: “Nàng ta đã gả cho Đệ Nhất Thu, chẳng lẽ ngươi đường đường là Tông chủ tôn sư mà lại đi lưu luyến một nữ nhân đã có chồng ư?”

Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ dạy chí phải.”

Mà trong lúc hai người nói chuyện, Tạ Thiệu Xung đã hủy xong Lưu Ảnh thuật trên cuốn sách pháp thuật. Hắn nhanh chóng mở sách ra lướt tìm.

Sách pháp thuật nhanh và tiện lợi hơn giấy nhiều. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm được đứa trẻ đó —— Trẻ sơ sinh Giải Khang, nam. Cha: Giải Tĩnh, mẹ: Phỉ Phương. Linh căn: Không có. Kết quả thí nghiệm: Loại.

Chuyện gì thế này?

Tạ Thiệu Xung vô cùng ngạc nhiên.

Ngọc Hồ Tiên Tông năm đó đã làm thí nghiệm linh căn với con trai của Giãi Tĩnh, hơn nữa kết quả là loại! Sao có thể?!

Linh căn của Tạ Hồng Trần quả thật chính là thiên tài trong thiên tài. Ngay cả khi là trẻ con cũng tuyệt đối không thể là kết quả này. Trừ phi hắn không phải là con trai của Giải Tĩnh.

Nhưng, nếu Tạ Hồng Trần không phải con trai của Giải Tĩnh, vậy thì hắn là ai?!

Tạ Thiệu Xung vội vàng cất cuốn sách pháp thuật về chỗ cũ, không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi ngoại môn.

—— Rốt cuộc mình đã phát hiện ra bí mật gì thế này?——

Hắn thầm thấy bất an trong lòng.

La Phù Điện, Tạ Hồng Trần và Tạ Linh Bích nói đông nói tây một hồi, vất vả lắm mới ra ngoài, hắn liếc mắt thấy biểu cảm của Tạ Thiệu Xung có điều lạ. Tạ Thiệu Xung không nói gì, nhưng Tạ Hồng Trần chỉ cần nhìn vẻ mặt của đối phương là đã rõ đáp án.

Hoàng Nhưỡng không nói dối, thân thế của hắn đúng là có vấn đề. Nhưng bản thân hắn là ai?

Vì sao lão tổ Linh Bích phải bịa đặt một thân phận cho mình?

Tạ Thiệu Xung cố đè tiếng tim đập mãnh liệt xuống, nói: “Có lẽ lão tổ chỉ nhầm lẫn. Ngài ấy không cần phải lừa huynh, đúng chứ?”

Tạ Hồng Trần không đáp.

Hắn cũng hy vọng là vậy, nhưng từng câu từng chữ Hoàng Nhưỡng nói như quanh quẩn bên tai hắn.

“Rốt cuộc ta là ai…” Hắn rơi vào một bí ẩn lớn hơn.