Không Tỉnh

Chương 104



(*)Nhà có phong thủy xấu hoặc từng xảy ra những chuyện đen đủi, khó giải thích, có thể do ma quỷ gây nên

Thượng Kinh, trong thành.

Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu biến mất một ngày một đêm —— chủ yếu là do không để ý nên để thuyền trôi xa quá. Khụ. Lúc thuyền nhỏ của Đệ Nhất Thu trở lại Thượng Kinh, Hoàng Nhưỡng còn đang ngủ bù.

“Nàng cứ ngủ thoải mái, ta đi thành Tây xem nhà.” Đệ Nhất Thu nói.

Hoàng Nhưỡng đang mơ màng nên không nghe rõ hắn nói gì, nàng chỉ qua loa đáp lời.

Đệ Nhất Thu vuốt nhẹ tóc mái rớt xuống trán nàng, nói: “Trong thuyền có kết giới để phòng thủ, nàng đừng rời thuyền, hiểu chưa?”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng. Giám Chính đại nhân thấy nàng ngủ say, không nỡ làm phiền bèn rời khỏi thuyền.

Lúc Hoàng Nhưỡng tỉnh lại thì có một người đang chờ ở ngoài thuyền.

Nàng mở cửa khoang thuyền, hồi lâu mới tin vào hai mắt mình: “Tạ tông chủ?” —— Ngươi đúng là không muốn chờ thêm dù chỉ một khắc nhỉ!

Tạ Hồng Trần chờ bên ngoài thuyền không biết đã bao lâu. Thấy Hoàng Nhưỡng, hắn hơi nghiêng người qua, nói: “Cuối cùng A Nhưỡng cô nương đã tỉnh.”

Khụ. Hoàng Nhưỡng đột nhiên lùi về phía khoang thuyền, bắt đầu chỉnh đốn lại tóc tai và xiêm y.

—— Ở trước mặt phu quân có thể tùy ý, nhưng trước mặt phu quân cũ thì phải xinh đẹp ngăn nắp hiểu không!

Một lúc lâu sau, nàng lại đi ra khoang thuyền, tiện tay thu lại thuyền nhỏ.

Lúc ấy Tạ Hồng Trần mới nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông có tông quy, người tự ý trộm học nghệ sẽ bị phế đi võ công và thể chất. Chỉ sợ các trưởng lão không chấp nhận cách giải thích học nghệ trong mộng của ngươi thôi.”

Hắn nói như thế là Hoàng Nhưỡng đã hiểu.

Nàng đáp: “Là lão tổ Linh Bích phái tông chủ qua đây chấp hành tông quy, đúng không?”

Tạ Hồng Trần trả lời: “Sư phụ đúng là có ý này. Nhưng… tất nhiên ta cũng muốn điều tra rõ chân tướng.”

“Nếu tông chủ muốn biết chân tướng, vậy thì không còn gì hay hơn.” Hoàng Nhưỡng xuống khỏi thuyền nhỏ, nói: “Vừa lúc ta có một chân tướng, hẳn là tông chủ nên được biết.”

Tạ Hồng Trần chớp mắt, Hoàng Nhưỡng nói ra một câu kinh người: “Thân thế của Tạ tông chủ không giống như lời kể của lão tổ Tạ Linh Bích!”

“Cái gì?” Tạ Hồng Trần trăm triệu lần không ngờ được nàng sẽ nói ra lời như vậy, hắn lập tức nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng kịp chặn miệng trước khi hắn nói câu tiếp theo: “Tạ tông chủ cứ thong thả nghe ta nói đã. Theo như lời lão tổ Tạ Linh Bích, ngài có gốc ở quận Tử Đồng, vào hai trăm ba mươi sáu năm trước trong một ngày trời đông giá rét, ngài bị cha mẹ chạy nạn vứt bỏ ở ngoài sơn môn Ngọc Hồ Tiên Tông, đúng chứ?”

Thân thế của Tạ Hồng Trần không phải bí mật gì.

Một kỳ tài ngút trời như hắn, chút chuyện nhỏ như thế này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn luôn được nhận mọi sự chú ý.

Không phải sao, sinh thần của hắn hay thậm chí phụ mẫu, quê quán, tất cả những thứ khác đều được tìm hiểu rõ ràng tỉ mỉ.

Tạ Hồng Trần xuất thân từ quận Tử Đồng, sinh ngày mùng một tháng giêng. Đến tháng năm cùng năm đó, quận Tử Đồng có lũ lụt, phụ mẫu liền bế theo hắn đi chạy nạn. Đến cuối năm, phụ thân hắn chết bệnh, mẫu thân hắn còn không lo nổi miệng ăn của mình, cho nên đành vứt bỏ đứa con chưa đầy một tuổi ở ngoài sơn môn Ngọc Hồ Tiên Tông.

Lúc ấy đúng vào mùa đông khắc nghiệt, hắn may mắn được Tạ Linh Bích nhặt về nuôi nấng đến ngày hôm nay. Mà phụ mẫu hắn là ai, tất nhiên Tông môn đã điều tra qua.

Cặp phu thê kia, người nam tên Giải Lĩnh, người nữ tên Phỉ Phương.

Hai người không thoát khỏi nạn đói, sau khi Giải Tĩnh chết bệnh, Phỉ Phương từng làm người giặt đồ may vá thuê để sống qua ngày. Nhưng tuổi thọ của người phàm ngắn ngủi, khi Tạ Hồng Trần còn chưa kịp thành tài, Phỉ Phương đã chết vì bệnh cũ.

Quận Tử Đồng vì là cố hương của Tạ tông chủ nên vẫn luôn được quan tâm.

Trong quận cũng có từ đường đặc biệt lập nên để thờ vợ chồng Giải Tĩnh, bên trong trưng bày rất nhiều đồ vật cũ của năm đó.

Thoạt nhìn tất cả mọi thứ không có vấn đề gì, Tạ Hồng Trần nói: “Cho nên? Có chỗ nào đáng nghi sao?”

Hoàng Nhưỡng đáp: “Ở trong mộng, vì ta muốn hiểu Tạ tông chủ hơn nên đã đặc biệt tới quận Tử Đồng một chuyến.”

Tạ Hồng Trần sửng sốt, Hoàng Nhưỡng nói tiếp: “Sau đó ta phát hiện, mỗi năm Ngọc Hồ Tiên Tông sàng lọc đệ tử thì thường bắt đầu từ tháng ba. Từ trẻ nhỏ mới sinh đến thiếu niên mười tám tuổi đều sẽ không bị lọt, quận Tử Đồng cũng thế.”

Trong lòng Tạ Hồng Trần đánh thót, hắn ngay lập tức hiểu lời nàng muốn ám chỉ: “Ngươi đang nói, nếu ta sinh vào tháng giêng, vậy thì tháng ba hẳn là đã tham gia vào thí nghiệm linh căn đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông?”

Hoàng Nhưỡng khen ngợi: “Đúng vậy. Theo như căn cốt và tư chất của tông chủ, không có lý nào không trúng nổi tiêu chuẩn đệ tử. Cho nên, nếu thân thế của tông chủ là như vậy, hẳn ngài sớm đã được chọn vào tiên tông, cần gì phải chạy nạn với cha mẹ.”

Tạ Hồng Trần trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Thỉnh thoảng có thể bị sót, cũng có khả năng đó.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Lúc đầu ta cũng nghĩ như thế. Nhưng sau này ta rảnh rỗi không có gì làm mới đi giúp chỉnh lý lại sách pháp thuật. Sách pháp thuật về sơ tuyển đệ tử là được quản lý lỏng lẻo nhất, ta thấy quận Tử Đồng thì đột nhiên nhớ tới tông chủ nên mới tiện tay mở xem.”

Nàng khẳng định chắc nịch: “Trên đó ta thấy tên của Giải Tĩnh! Năm mà tông chủ sinh ra, quả thật Ngọc Hồ Tiên Tông có làm sơ tuyển với đứa bé con của hắn, nhưng mà đứa trẻ đó không trúng tuyển!”

“Sao có thể?” Tạ Hồng Trần sửng sốt.

Hoàng Nhưỡng nói: “Lúc ấy ta cũng khiếp sợ, vì vậy đã tìm một cơ hội để nói cho tông chủ.”

“Sau đó thì sao?” Tạ Hồng Trần hỏi.

Hoàng Nhưỡng suy sụp: “Vừa mới nói dứt lời, ta đã bị tông chủ răn dạy một phen. Tông chủ nói….” Ánh mắt nàng xa xăm, nhớ lại cảnh trong quá khứ, “Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi đến. Ngươi thân là vãn bối, vậy mà dám bàn luận sau lưng tôn trưởng, châm ngòi thị phi. Hoàng Thự dạy ngươi như vậy sao?”

Nàng học theo giọng điệu của Tạ Hồng Trần giống như đúc. Tạ Hồng Trần ngạc nhiên.

Hoàng Nhưỡng tiếp lời: “Không lâu sau đó, lão tổ Tạ Linh Bích đột nhiên xông vào chỗ ta ở, đích thân dùng hình Bàn Hồn Định Cốt Châm với ta. Ta bị cầm tù trong chỗ sâu nhất của mật thất La Phù Điện, không thấy ánh mặt trời.”

Tạ Hồng Trần chậm rãi lùi về sau một bước, không lên tiếng một lúc lâu.

Hoàng Nhưỡng nói: “Đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra là ai đã mật báo. Ta cứ cảm thấy dù Tạ tông chủ không tin thì cũng không đến mức nhắc đến chuyện này với lão tổ.”

Tạ Hồng Trần im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi nói là ngươi tìm đọc được sách pháp thuật về sơ tuyển đệ tử quận Tử Đồng năm đó?”

“Đúng vậy.” Hoàng Nhưỡng đáp: “Ta chắc chắn thấy tên phu thê Giải Tĩnh ở phía trên.”

Tim Tạ Hồng Trần đập nhanh dần, hồi lâu mới lên tiếng: “Sách pháp thuật của Ngọc Hồ Tiên Tông quyển nào cũng có Lưu Ảnh thuật. Nó sẽ ghi lại hình ảnh của những người đã mở nó ra. Nhưng… gần như các đệ tử đều không biết điều đó.”

“À….” Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, một lúc lâu sau mới cười bất đắc dĩ: “Đa tạ tông chủ đã giải thích thắc mắc của ta. Rốt cuộc thì ta đây đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi.”

Nàng thì đã hiểu rõ, ngược lại đến lượt Tạ Hồng Trần thấy khó hiểu.

——- Nếu thân thế của mình là giả, vậy mình là ai? Vì sao lão tổ Tạ Linh Bích phải bịa đặt thân thế của mình?

Hắn chỉ đành hỏi: “Trừ những cái đó ra, ngươi có gì để chứng minh sự thật không?”

Hoàng Nhưỡng không dám đề cập nhiều hơn, hiện giờ nàng đang là Tư học thuộc triều đình. Nếu nàng cứ nhằm vào tấn công Tạ Linh Bích, chỉ sợ Tạ Hồng Trần càng không tin.

Nàng chỉ có thể nói: “Cứ xem như sách pháp thuật của Ngọc Hồ Tiên Tông có Lưu Ảnh thuật đi, Tạ tông chủ luôn có cách để mở ra, đúng chứ?”

Tạ Hồng Trần không nói gì. Đương nhiên hắn có cách, nhưng nếu hắn thật sự mở sách, vậy sẽ chứng minh hắn có nghi ngờ với ân sư của mình. Mà tất cả những điều đó đều chỉ đơn giản do mấy câu nói của một nữ tử.

Hoàng Nhưỡng thấy hắn im lặng, nàng đành lên tiếng: “Lời của ta câu nào cũng là thật, nhưng ta không biết nên làm sao để tông chủ tin tưởng.”

Tạ Hồng Trần lại nói: “Ta sẽ nghiệm chứng lời ngươi nói.”

Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên, Tạ Hồng Trần nhìn thẳng vào nàng, hắn nói: “Ta sẽ nghiệm chứng. Nhưng nếu lời ngươi nói là giả, ta sẽ tìm đến ngươi lần nữa để chấp hành tông quy.”

“Ha.” Hoàng Nhưỡng bật cười: “Ta đây đúng là được thương mà sợ.”

“Được thương mà sợ?” Tạ Hồng Trần nhíu mày.

“Đúng vậy.” Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng nói: “Lúc trước nếu như Tạ tông chủ cũng nói như vậy, có lẽ ta sẽ không đến mức phải… ngậm hờn nửa đời người.”

“Hoàng Nhưỡng.” Rốt cuộc Tạ Hồng Trần vẫn hỏi ra: “Giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vì sao mới gặp mà như đã quen? Vì sao luôn nghĩ đến? Vì sao mới nói mấy câu đã làm thần trí ta bị dao động?

Hoàng Nhưỡng lại nói: “Mây khói thoảng qua mà thôi. Ta chờ hồi âm của tông chủ.”

Nói xong, nàng lại vươn vai duỗi người một cái: “Muộn chút nữa chỉ sợ phu quân của ta sẽ về. Hắn xưa nay đều chanh chua bủn xỉn, tông chủ không nên chạm mặt hắn thì hơn.”

Nàng gọi người kia là ‘phu quân’. Hai chữ ấy như một cây gai nhọn đâm vào lòng Tạ Hồng Trần, hắn xoay người rời khỏi.

Thành Tây, Đệ Nhất Thu đi vào một tòa nhà.

Tòa nhà này không tệ, vừa vào cửa đã thấy bức tường chắn gió, đi vào bên trong nữa là tứ hợp viện được xây rất khéo léo. Sương phòng và thính đường trong viện có đầy đủ, đình đài đan xen. Tiếp đó, bên trong còn có hậu viện.

Hậu viện không được chăm sóc tỉ mỉ nên mọc chút cỏ dại.

Chủ nhà là một quản sự, nãy giờ vẫn luôn đi theo giải thích cho hắn: “Nơi này vốn dĩ đã trống, đại nhân chỉ cần tu sửa một chút là sẽ đẹp ngay.”

Giám Chính đại nhân nhìn trái nhìn phải, sớm đã nghĩ đến nhiều cách để làm hài lòng phu nhân.

Hắn ừ một tiếng, quay đầu nhìn về một góc. Trong góc đó có dấu vết lấp đất, hắn hỏi: “Chỗ đó là miệng giếng?”

Quản sự lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Không dối gạt gì đại nhân, đúng là như vậy. Sau khi lão gia xảy ra chuyện, mọi người cảm thấy không được may mắn nên đã lấp giếng.” Hắn nói rất thật, Đệ Nhất Thu thuận miệng hỏi: “Nhìn đình viện này thì có vẻ cũng là một gia đình giàu có. Lão gia nhà ngươi sao lại rơi xuống giếng?”

Quản sự thở dài: “Lời này của đại nhân đã chọc trúng chuyện đau lòng rồi. Lão gia nhà ta đúng thật là nhà giàu trong kinh. Vốn ngài ấy buôn bán vải vóc, đồ sứ các loại, nhìn chung cũng dư dả. Nhưng lão gia hiếm con, tận đến năm bốn mươi chín tuổi mới được trời cho một con trai. Người trong nhà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thương yêu như bảo bối.”

Đệ Nhất Thu nhướng mày: “Nên là?”

Quản sự đáp: “Ai biết được thiếu gia mới qua sinh thần ba tuổi đã mất tích.”

“Trẻ nhỏ lạc đường là chuyện bình thường thôi.” Đệ Nhất Thu không để bụng lắm.

Quản sự kia lại tiếp lời: “Đại nhân nói cũng đúng. Nhưng tiểu thiếu gia nhà ta vốn không bao giờ rời khỏi người lớn. Lúc đêm thiếu gia còn ngủ ở trong phòng, bà vú canh ở một bên. Kết quả sáng ra bà vú vừa dậy đã không thấy tăm hơi thiếu gia đâu nữa. Đại nhân không biết đâu, bà vú ấy hiểu thiếu gia là bảo bối tâm can của cả nhà, ngày thường bà ấy cũng cảnh giác lắm. Ai ngờ mới ngủ một lát….”

Hắn lắc đầu thở dài: “Cả nhà đi tìm khắp nơi, mắt thấy hai năm trôi qua mà vẫn sống không thấy người chết không thấy xác, lão gia nhà ta… nhớ con thành bệnh. Hắn cứ nói tiểu thiếu gia ở trong giếng, ta đã phái người đi đào cạn giếng mà đâu có thấy bóng người nào? Sau đó lão gia nhà ta điên cuồng, cuối cùng ngã giếng mà chết.”

Đệ Nhất Thu hỏi: “Không báo quan sao?”

Quản sự đáp: “Sao lại không báo? Lão gia nhà ta bỏ bao nhiêu là bạc nhưng không có chút tin tức gì. Tiểu thiếu gia nhà ta trắng trẻo đáng yêu, hoạt bát thông minh, nhưng cứ vậy mà đột ngột mất tích. Ngài nói xem… ài, cửa nát nhà tan.”

Đệ Nhất Thu đi theo hắn dạo một vòng quanh viện, trong lòng có chút nghi ngờ. Nội thành của Thượng Kinh vốn luôn canh phòng nghiêm ngặt, sao lại xảy ra chuyện này?

Hắn nói: “Đứa trẻ ba tuổi không đi xa được, đã tìm trong nhà hết chưa?”

Quản sự sớm không còn ôm hy vọng với chuyện này nữa: “Đừng có nói là tòa nhà này, cả nội thành đều bị đào ba thước đất lên, chỗ nào cũng tìm qua rồi. Lão gia nhà ta quá đáng thương, gần như tán gia bại sản. Sau khi hắn chết, người trong nhà đều ly tán, chỉ còn lại mỗi tòa nhà này. Nhưng vì lời đồn ồn ào quá, không bán được giá.”

Đệ Nhất Thu gật gật đầu: “Viết giấy giao ước đi, sau đó cầm sang Ti Thiên Giám nhận tiền.”

Quản sự cả kinh: “Đại nhân không cầm tiền?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Bổn tọa mới thành hôn hôm trước.” Thấy quản sự tỏ vẻ khó hiểu như cũ, hắn bổ sung thêm một câu: “Phu nhân trong nhà quản tiền.” Quản sự nghe vậy đã hiểu.

Viết xong giấy giao ước, Giám Chính đại nhân lại thầm nghĩ đến chuyện kia. Hắn đi tới đi lui, vòng mấy vòng trong nhà.

Trong nhà có ngựa gỗ, có xích đu, thang trượt trẻ nhỏ thích nhất.

Sương phòng còn để nguyên bài trí theo chỗ ở của trẻ nhỏ, bên trong để trống bỏi, hổ bông… Mấy món đồ chơi tuy đã phủ bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng. Đứa trẻ kia sẽ đi đâu?

Ti Thiên Giám.

Hoàng Nhưỡng vừa trở về thì gặp quản sự tới lấy tiền. Hoàng Nhưỡng nhìn giấy giao ước, phía trên viết hai trăm lượng bạc trắng. Cái giá này ở trong nội thành Thượng Kinh, hơn nữa còn là một tòa nhà như vậy, nói là nhặt không cũng được.

Hoàng Nhưỡng vui rạo rực trả tiền, Tông Tề Quang bên cạnh nhìn lướt qua, do dự: “Tư Học, đây là một toà hung trạch.”

“Đi đi đi, nếu nó không phải là hung trạch thì ta mới không mua.” Hoàng Nhưỡng phẩy tay đuổi người.

Sa Nhược Ân bên cạnh cười một tiếng: “Giám Chính đại nhân và Tư Học tiết kiệm đến thế, vì sao không trực tiếp ở quan xá luôn? Một lượng bạc cũng không cần lãng phí.”

Hoàng Nhưỡng bị giẫm vào chỗ đau, không khỏi tức giận: “Ngươi thì biết cái gì? Nhóc thối!”

Đúng lúc này, Tông Tử Phức đi ngang qua.

Hoàng Nhưỡng vừa thấy hắn thì mặt đã đỏ như thiêu. Hắn lại bày ra vẻ mặt thản nhiên —— nói thật, hắn coi như vẫn tử tế lắm. Nếu hắn chờ đến lúc hai người động phòng mới lên tiếng, Hoàng Nhưỡng không xấu hổ chết mới là lạ.

Hắn nhìn lướt qua giấy giao ước bán nhà, nói: “Các ngươi lại mua tòa nhà này thật à.”

Hoàng Nhưỡng thấy bất ngờ: “Sao Tông Thiếu Giám cũng biết vậy?”

Tông Tử Phức nói: “Tòa hung trạch nổi tiếng ở Thượng Kinh, Tề lão gia của nhà đó cũng coi như là một thương nhân có tiếng ở Thượng Kinh.” Hắn lắc đầu: “Con nhỏ mới mất một cái, hắn đã như người mất hồn, không còn quan tâm làm ăn, cuối cùng ngã giếng mà chết. Đúng là, đời đâu ai biết được chữ ngờ.”

Hoàng Nhưỡng lại nhìn vào giấy giao ước bán nhà trên tay—— Tòa nhà này sẽ không có quỷ thật đó chứ?!