Không Tỉnh

Chương 103



Đêm động phòng hoa chúc, Giám Chính đại nhân và Tư Học phát hiện tường quan xá còn mỏng hơn giấy bạc.

Hai người vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không thể làm gì, ngứa ngáy cả đêm.

Ngày kế, Giám Chính sửa soạn ăn diện cho phu nhân xong, hai người cùng vào cung tạ ơn. Trong giấc chiêm bao này, đây vẫn là lần đầu tiên Hoàng Nhưỡng tiến cung.

Nàng đi theo Đệ Nhất Thu, một đường trải qua cung đạo quen thuộc. Bỗng dưng nhớ tới giấc mộng trước, Đệ Nhất Thu trúng độc rắn, điên cuồng bỏ chạy trong này.

Chuyện cũ như còn rành rành trước mắt, nàng không khỏi nắm chặt tay Đệ Nhất Thu.

Trước cửa Viên Dung Tháp.

Hoàng Nhưỡng nhìn tòa tháp cao chín tầng này hơn nửa ngày trời, đột nhiên hỏi một câu: “Tháp này được xây dựng khi nào?”

Đệ Nhất Thu Nói: “Rất nhiều năm trước rồi, còn trước cả khi ta được sinh ra.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, từ lần trước nhìn thấy Sư Vấn Ngư, nghe thấy giọng nói của lão, Hoàng Nhưỡng đã có rất nhiều suy đoán —— Lão là ai, vì sao có thể ban cây trà châm trong suốt này, dẫn nàng vào mộng?

Hai người đứng ở bên ngoài tòa tháp, Phúc công công đi vào thông truyền, chỉ chốc lát sau đã chạy ra nói∶ “Giám Chính, Tư Học, hai vị đại nhân mời theo lão nô vào trong.”

Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, chậm rãi tiến vào tháp.

Nhiệt độ trong tháp rất vừa phải, trên tường vẽ đầy các loại tranh. Hai người một đường bước đến tầng chín, Phúc công công ý bảo hai người quỳ xuống.

Hoàng Nhưỡng đành phải cùng Đệ Nhất Thu quỳ ở ngoài rèm. Cách một tầng màn sa mơ hồ, chỉ thấy bên trong khói thuốc lá lượn lờ.

Sư Vấn Ngư có vẻ đang đọc một bản kinh thư.

Đợi cho đến khi giọng lão dừng lại, Phúc công công mới nói: “Bệ hạ, Giám Chính và Tư Học đại nhân tiến đến tạ ơn.”

Sư Vấn Ngư gấp sách lại, nói: “Vào đi.”

Phúc công công xốc mành sa lên, Đệ Nhất Thu đỡ Hoàng Nhưỡng đi vào, hai người lần thứ hai quỳ xuống.

Sư Vấn Ngư vẫn mặc áo bào màu đen, tóc dài búi lên, nhìn qua càng giống tiên sĩ đạo môn hơn.

“Ở Ti Thiên Giám đã quen chưa?” Lão thuận miệng hỏi.

Giọng nói này khiến cho Hoàng Nhưỡng vô cùng tin tưởng, người mình nhìn thấy trên tháp quả thật là lão.

Đệ Nhất Thu nói: “Nếu bệ họ hỏi vi thần thì tất nhiên quen rồi. Còn nếu là hỏi thê tử của thần, nàng lại có hơi vất vả.”

Sư Vấn Ngư khẽ cười một tiếng, nói: “Xem kìa, mới thành thân đã học được cách bao che khuyết điểm rồi.” Lão cứ như không có việc gì, Hoàng Nhưỡng đương nhiên hiếu kỳ —— liệu lão có nhớ hay không?

Đệ Nhất Thu khó hiểu, Sư Vấn Ngư lại nói: “Có mộng đẹp nhỉ, người trẻ tuổi đều thích nằm mộng. Còn nữa, nếu đã là mộng đẹp, sao còn cần chia thật giả làm gì?”

Xem ra, lão quả thật biết chuyện.

Trong lòng Hoàng Nhưỡng lại càng tò mò, nhưng nàng không dám vọng động.

Việc này thật sự quá ly kỳ, nếu như nói thẳng ra, Đệ Nhất Thu liệu có tin không?

Nếu Đệ Nhất Thu không tin, mình làm thế nào để chứng thật?

Trong lòng Hoàng Nhưỡng loạn cào cào, Sư Vấn Ngư lại nói: “Đã tạ cảm ơn rồi thì về nhà sớm đi.” Còn chưa dứt lời, lão lại bồi thêm câu, “Mua nhà đi thôi.”

Tên Hoàng đế này hình như chẳng bao giờ bước chân ra khỏi tháp, nhưng cái gì cũng như biết tỏ. Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, ra khỏi tháp như chạy trốn. Mãi đến khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài, nàng mới thở phào một hơi.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Ban đêm nàng nằm mơ, vì sao ta không biết chuyện?”

Hoàng Nhưỡng kéo cánh tay hắn, nói: “Những chuyện này để sau hẵng nói, ai da đi mua nhà thôi! Ta nghĩ giờ chúng ta mà về quan xá nữa, da mặt sẽ bị thiêu cháy mất!”

Mua! Nhất định phải mua nhà! Giám Chính dẫn theo phu nhân, bắt đầu đi xem nhà.

Nội thành có đình thông cáo, trên đình dán rất nhiều bản bố cáo.

“Nhà của chúng ta nhất định phải Nam Bắc thông nhau, thanh tĩnh ít người, còn phải cách Ti Thiên Giám gần chút… Chỗ này được nha, mỗi tội trong nội thành đắt quá.” Hoàng Nhưỡng đánh giá khắp nơi, “Tòa cổ trạch ở ngoại thành kia của ta hiện giờ không để làm gì, trái lại có thể bán đi lấy tiền.”

Bỗng nhiên, Giám Chính chỉ vào một tấm bố cáo, thì thầm: “Nhà này vì chủ hộ nhảy giếng tự sát cho nên gia quyến ra giá bán rất thấp.” Hai mắt Hoàng Nhưỡng sáng lên, hai người nhìn nhau, sau một lúc lâu, cùng nói: “Đi!”

Thế là đôi phu thê mới cưới nắm tay nhau đi đến thành Tây, nơi này tiếp sát nội thành có sông đào bảo vệ. Sông đào bảo vệ thành lại lưu thông đường thủy, thuyền hàng lui tới, vô cùng náo nhiệt.

Hai người đi dọc theo bờ sông. Tháng ba xuân hàn chưa hết, lá liễu xanh non. Ánh mặt trời mềm mại như lụa mỏng, cả người Hoàng Nhưỡng như muốn treo trên người Đệ Nhất Thu.

Trong lòng Giám Chính đại nhân ôm ôn hương nhuyễn ngọc, tất nhiên là chứa chan nhu tình. Nếu có thể cả đời như vậy, thì đời này còn gì luyến tiếc nữa?

Đúng lúc này, trên thuyền hàng giữa sông bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Hoàng Nhưỡng nghiêng tai lắng nghe, người trên thuyền đang kêu hô: “Không ổn rồi, thuyền sắp chìm!”

Tiếng kêu la lớn dần, hai người dừng bước, hướng về phía lan can đá trắng nhìn về giữa dòng sông.

Quả nhiên, một con thuyền hàng đang nặng nước dần chìm, thân thuyền đã nghiêng sang bên. Các thuyền hàng tới gần cũng chỉ có thể nói: “Nhanh cứu người!”

Thân thuyền nửa nghiêng, mắt thấy sắp lật úp vào lòng sông, người trên thuyền bắt đầu nhảy xuống, bơi về các thuyền gần đó.

Chỉ có người lái đò và thương nhân là khóc ròng trên thuyền, không chịu nhảy thuyền để giữ mạng. Giám Chính đại nhân buông tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Ở chỗ này chờ ta.”

Hoàng Nhưỡng rất bất ngờ: “Chàng còn biết sửa thuyền sao?”

Đây là câu hỏi dở hơi gì vậy? Giám Chính đại nhân xoay người lại nhìn nàng, sau một lúc lâu mới cốc đầu nàng một cái.

Hoàng Nhưỡng mắt thấy hắn lật mình xuống dưới, cầm một sợi dây thừng cuộn lấy cột thuyền. Sau đó, Giám Chính đại nhân thân nhẹ như yến, đạp dây thừng phi thẳng đến thuyền bị đắm.

Hoàng Nhưỡng nhìn bóng dáng màu tím trên boong thuyền, không biết hắn đã nói gì, tiếng người lái thuyền cùng thương nhân dần yếu lại.

Sau đó, hắn đi đến khoang thuyền. Người xung quanh bắt đầu thi nhau bàn luận về người lái thuyền và thương nhân không chịu nhảy thuyền giữ mạng. Mãi đến khi có người kêu hô: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, vị vừa rồi kia là Giám Chính đại nhân Ti Thiên Giám!”

Vừa dứt lời, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên dừng lại.

Thậm chí trên những con thuyền xung quanh, tất cả mọi người đều đi đến mạn thuyền, duỗi cổ nhìn về phía chiếc thuyền bị đắm.

Ước chừng khoảng hai khắc sau, thân thuyền không còn lệch nữa, người lái thuyền lớn tiếng kêu hô về phía đám người nhảy thuyền∶ “Mấy người mau lên thuyền đi! Giám Chính đại nhân đã sửa thuyền thay chúng ta rồi!”

Chỉ chốc lát sau, cánh thủy thủ bỏ thuyền cùng thương đội lại bơi về thuyền.

Bóng dáng màu tím đi tới khoang thuyền, hắn đứng ở trên sàn thuyền, bỗng nhiên kết quyết đối với pháp bảo trữ vật bên hông, một con thuyền nhỏ xuất hiện trên sông. Hắn đạp thuyền nhỏ thuận gió đi tới bờ sông, hướng về phía lan can bảo vệ màu trắng, vẫy tay với Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng nhảy xuống thuyền, thân mình lắc lư, vừa mới rơi vào giữa thuyền đã có người kêu hô: “Là Giám Chính và Đệ Tam Mộng tiên sinh sao?”

Tiếng hô hào liên tiếp, Đệ Nhất Thu vẫy tay với mọi người, xem như đáp lại. Xung quanh loạn thành một đoàn.

Có người chúc bọn hắn sớm sinh quý tử, cũng có người khen bọn hắn ân sâu hậu đức. May mà chiếc thuyền dưới chân Đệ Nhất Thu khẽ xuôi dòng, rất nhanh đã tránh được đám người.

Hoàng Nhưỡng trốn vào khoang thuyền, liếc mắt một cái đã thấy quan phục của Đệ Nhất Thu quan nho đầy nước.

Nghĩ đến con thuyền bị nghiêng vừa rồi chứa đầy nước, nàng kéo Đệ Nhất Thu vào trong, Giám Chính đại nhân nói: “Hàng hóa vận chuyển của Ti Thiên Giám lui tới thường xuyên, gần đây ta đang muốn đúc một con thuyền. Tốt nhất là trên có thể ngự gió, dưới có thể xuống nước. Con thuyền này chính là hình thức ban đầu.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Nàng thấy thế nào?” Hoàng Nhưỡng nói: “Ta xem không hiểu.”

Giám Chính đại nhân khẽ cười ra tiếng, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Nhưng ta cảm thấy được chàng rất lợi hại.” Nàng ghé sát vào Giám Chính, nhéo vạt áo đầy nước của hắn: “Ta cảm thấy phu quân nhà ta rất lợi hại.”

Giám Chính đại nhân nói: “Phu nhân khiêm tốn rồi.” Nói xong, hắn lấy ra pháp bảo làm khô, đang chuẩn hong khô xiêm áo thì Hoàng Nhưỡng lại nói: “Ta đã từng nằm mơ, mơ cùng phu quân ngủ chung giường nhỏ.”

Động tác trên tay Giám Chính đại nhân đột nhiên dừng lại, lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy. Phu quân thường xuyên mặc quần áo cho ta, rửa mặt chải đầu cho ta. Tắm… tắm rửa cho ta.”

“Còn có việc này à?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, hỏi: “Vì sao nàng không thể nói không thể động đậy?”

Đây là trọng điểm sao?

Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng nói: “Không biết. Nhưng lúc ấy thật ra ta vẫn muốn hỏi phu quân một điều là ta có trắng không?”

Giám Chính đặt pháp bảo màu hồng sang bên, Hoàng Nhưỡng ghé sát vào hắn, đôi mắt đẹp nhiếp hồn. Nàng nắm lấy tay Giám Chính đại nhân khẽ chạm vào vạt áo của mình: “Ta muốn hỏi phu quân, thắt lưng của ta có thon không.... Chân có dài không....”

Giám Chính đại nhân bình tĩnh nhìn cần cổ thon dài của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích, giọng hắn khàn khàn∶ “Thế… ta phải xem kỹ mới được.” Nói xong, hắn xoay người lại đóng cửa khoang thuyền.

Thuyền nhỏ bồng bềnh xuôi theo dòng, lắc lư chìm nổi.

Giám Chính đại nhân nghiêm túc chăm chỉ, tỉ mỉ nhìn vài lần, sau cùng không thể cho ra một đáp án. Mắt hắn nhìn chỗ nào cũng đều là đào nguyên tiên hương, nhất thời thần hồn điên đảo, tựa như tan vào nước, không biết thân ở phương nào.

Mà Hoàng Nhưỡng nghe thấy tiếng nước bên tai, nước kia chảy róc rách, xuyên qua trăm năm thời gian. Trong tầm mắt là khoang thuyền lắc lư, thắt lưng lên xuống, giống như cả đời này chưa từng kịch liệt đến thế.

“Đệ Nhất Thu, mộng này, chúng ta không tỉnh, có được không?” Tiếng nàng nghiền nát triền miên. Mà Đệ Nhất Thu thì không trả lời, hơi thở hắn nặng nề, mồ hôi rơi như mưa, căn bản không thể nào đáp lại.

Ngọc Hồ Tiên Tông, La Phù Điện.

Tạ Linh Bích ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, tay lão nâng một lọ thuốc hít. Cán bình dài nhỏ, một luồng khói đen ào ạt tuôn ra. Lão đều hấp thu hết, sau đầu lão là một đoàn sương đen chậm rãi bốc lên, hóa thành hình đầu lâu răng nanh lộ ra ngoài, như muốn xé rách những thứ có thể chạm vào.

Khô Lâu một hóa hai, hai hóa ba, vùng vẫy trong sương đen. Mà khói đen trong lọ thuốc hít dần tan hết.

Tạ Linh Bích mở choàng mắt, đám sương đen kia cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Lão giơ bình ngọc trong tay lên, ném mạnh xuống đất. Chỉ nghe thấy choang một tiếng, bình ngọc vỡ nát, mảnh vụn văng khắp nơi. Ngoài cửa cũng không đệ tử nào dám vào, lão ném luôn cả chiếc kỷ trà trên giường.

“Thật đúng là một cái xác vô dụng!” Lão cúi đầu xem xét thân thể của mình, trong giọng nói đều là chán ghét!

Trên tường, Động Thế Nhãn, Tạ Hồng Trần đang ở bên ngoài núi.

Căn cốt hắn thanh tú, không chỉ tại kiếm thế mà còn toát ra trong lúc giơ tay nhấc chân. Hắn bước từng bước như đạp gió mát, tay áo tung bay.

Tạ Linh Bích vươn tay, cách một Động Thế Nhãn chạm đến hắn, rất lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Vẫn là ngươi tốt hơn. Vẫn là ngươi tốt hơn. Hồng Trần, vi sư rõ là.... cực kỳ yêu cái thân thể này của ngươi mà.”

Mà ở bên kia Động Thế Nhãn, Tạ Hồng Trần vừa đi vừa nghĩ.

– Hoàng Nhưỡng thành thân rồi. –

Cùng nhi tử của Sư Vấn Ngư.

Không thể tin nổi đời này còn có nữ tử sẽ từ chối mình. Lúc này nàng đang làm gì?

Nàng nói trong mộng từng có trăm năm duyên phận sư đồ với hắn, có phải là thật hay không? Nếu có, vậy đúng là không tin được. Nếu như không, Tâm Kiếm của nàng ở đâu ra?

Bước chân của hắn như có linh thức, một đường đi tới La Phù Điện. Không cần thông bẩm, bên trong đã truyền đến giọng nói: “Vào đi.”

Tạ Hồng Trần bước vào, ngồi xuống đối diện Tạ Linh Bích.

Tạ Linh Bích hỏi: “Tâm Kiếm của nha đầu kia từ đâu mà có, tra được chưa?”

Tạ Hồng Trần nói: “Nàng chỉ nói là gặp kỳ ngộ trong mộng, chứ không chịu ăn ngay nói thật.”

“Kỳ ngộ trong mộng!” Tạ Linh Bích hừ lạnh, “Nếu như nàng không thể nói rõ công pháp từ đâu mà có, vậy thì phải trị tội ăn cắp công pháp tiên mông!”

“Trị tội?” Trong lòng Tạ Hồng Trần đột nhiên trầm xuống.

Tạ Linh Bích cười lạnh: “Chẳng thế thì sao? Lẻn trộm công pháp, chẳng lẽ Ngọc Hồ Tiên Tông không có tông quy sao?”

“Có.” Tạ Hồng Trần do dự, nói, “Người lén trộm công pháp sẽ bị trực tiếp thế bỏ công thể, tước linh căn. Trọn đời không thể gia nhập Tiên môn.”

“Vậy ngươi còn do dự cái gì?” Tạ Linh Bích nói, “Còn không nhanh đi?!” Tạ Hồng Trần nói: “Nhưng hiện giờ, dù sao nàng cũng là Tư Học của triều đình. Chỉ sợ Sư Vấn Ngư….”

“Sư Vấn Ngư!” Tạ Linh Bích vừa nghe đến ba chữ kia, âm lượng đề cao không ít: “Nực cười! Ngọc Hồ Tiên Tông ta chấp hành tông quy, từ bao giờ lại phải hỏi qua lão?”

Tạ Hồng Trần đành phải đáp: “Vâng.”