Không Tỉnh

Chương 102



Cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng hỏi đến chuyện Tâm Kiếm!

Mặt mày Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh nhất thời trở nên nặng nề, đồng thời nhìn về phía Hoàng Nhưỡng.

Đứa trẻ nhà mình rất có tiền đồ, mấy ngày này lại bận rộn chuyện hôn sự của nàng nên nhất thời hai người quên mất chuyện này.

Hoàng Nhưỡng nhìn Tạ Hồng Trần, hơn nửa ngày sau mới nói: “Việc này, nói đến cũng lạ. Khi ta còn bé có từng đi vào giấc mộng, ở trong mộng bái Tạ tông chủ làm sư phụ. Tâm Kiếm đều do Tạ tông chủ tự mình truyền thụ.”

“Chuyện này....” Tạ Hồng Trần nhíu mày, cực hiển nhiên là hắn không tin.

Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim cũng không tin. Sao lại có chuyện quỷ dị như vậy được?

Hoàng Nhưỡng bình tĩnh nhìn Tạ Hồng Trần, nói: “Trong mộng, ta bái nhập môn hạ của tông chủ, còn có duyên phận sư đồ với tông chủ những trăm năm.”

Tạ Hồng Trần kinh sợ, một lúc lâu sau mới nói: “A Nhưỡng cô nương nói những lời này, thật khó khiến người ta tin tưởng.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Phải. Nhưng… Sự thật chính là như vậy. Trong mộng Tạ tông chủ ở Duệ Vân Điện của Điểm Thúy Phong. Ta thường đến Diễn Võ Trường ở phía sau, giữa sân có một gốc cây ngô đồng. Ta luyện kiếm dưới gốc ngô đồng, lá ngô đồng bay lả tả trên đất.”

Tạ Hồng Trần đứng dậy, Hoàng Nhưỡng nói: “Bởi vì tông chủ thích hoa lan, ta còn đặc biệt đào tạo một gốc lan cho người. Tông chủ cực kỳ thích nó, còn giữ lại ở trong thư phòng bên bàn làm việc.”

Nàng chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong giấc mộng thứ hai, miêu tả duyên sư đồ của bọn họ vô cùng tỉ mỉ.

Trong lòng Tạ Hồng Trần chấn động, khó nói nên lời.

Mà Hoàng Nhưỡng thì khẽ cúi đầu với hắn, nói: “Nếu như tông chủ không tin, có thể thử công pháp của ta.”

Tạ Hồng Trần nói ngay: “Hà chưởng môn, xin mượn sân luyện công chốc lát.”

Chuyện này thì có gì đáng nói? Hà Tích Kim cũng rất tò mò, nói: “Mời!”

Hắn dẫn hai người tới nội viện. Bên trong có một khoảng sân cực kỳ rộng lớn, chuyên để cho đệ tử nhập môn tu tập kiếm pháp. Tạ Hồng Trần dùng Tâm Kiếm đánh cùng Hoàng Nhưỡng. Nhưng sự ăn ý giữa hai người vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn coi như đã tin, Tâm Kiếm của Hoàng Nhưỡng là do hắn thân truyền.

Hoàng Nhưỡng không hề khẩn trương, bởi vì thật ra nàng không tính là nói dối.

Nàng và Tạ Hồng Trần thật sự có trăm năm duyên phận sư đồ, hơn nữa quan hệ này chỉ sợ còn thân mật hơn những gì lúc này Tạ Hồng Trần có thể suy đoán.

“Tông chủ, à không, sư tôn hiện giờ người đã tin chưa?” Hoàng Nhưỡng thay đổi xưng hô. Tạ Hồng Trần chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn —— sao lại như vậy?

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ở trong mộng, nàng và ta... chỉ có truyền đạo thôi sao? Là chuyện khi nào?”

Hắn bắt đầu truy hỏi thời gian chi tiết, Hoàng Nhưỡng nhanh chóng kiếm được lý do thoái thác: “Từ năm tám tuổi ấy, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp tông chủ tại trấn Tiên Trà.”

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều là hoang mang. Tạ Hồng Trần hỏi: “Thế vì sao nhiều năm qua nàng chưa bao giờ nói với ta chuyện này?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Bởi vì ta tự biết, cho dù có nhắc tới thì Tạ tông chủ cũng sẽ hoài nghi, không phải sao?”

Tạ Hồng Trần im lặng.

Hoàng Nhưỡng nói: “Không thể tin được, ta may mắn được tông chủ truyền đạo trong mộng, ngược lại còn cứu mạng ta một lần. A Nhưỡng khấu đầu tạ ơn tông chủ.”

Rất lâu sau Tạ Hồng Trần mới nói: “Thế… Vì sao lúc trước nàng lại từ chối lời cầu hôn của ta?”

Đây thật sự không giống những lời mà hắn sẽ thốt ra khỏi miệng.

Giọng hắn dần trở nên yếu ớt, nhưng vẫn nói: “Nếu đã có trăm năm truyền đạo trong mộng thì quan hệ của chúng ta phải thân thiết hơn, không phải sao?”

Lời này của hắn khiến phu thê Hà Tích Kim có hơi xấu hổ.

Hoàng Nhưỡng suy tư trong khoảnh khắc, nói: “Trong cảm nhận của ta, ta hiểu mình muốn tìm một người yêu thương ta, có thể bầu bạn bên cạnh ta, chứ không phải một nam nhân có thân phận tôn quý.” Nàng nhìn Tạ Hồng Trần, dịu dàng cười nói, “Hai thân phận này khác nhau.”

Tạ Hồng Trần rơi vào trầm tư, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Nếu như Tạ tông chủ có thể tin ta, vậy thì ta còn một việc muốn nói cùng tông chủ. Chỉ là... Phải chờ tới sau khi thành thân mới được.”

“Hiện tại nàng có thể nói luôn.” Tạ Hồng Trần nói.

Hoàng Nhưỡng cười nói: “Hiện tại thì không được, chi bằng chờ đến sau thành thân đi.”

“Đã vậy bản tông chủ sẽ chờ sau khi cô nương thành thân rồi hỏi.” Tạ Hồng Trần ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Nhưỡng. Nàng đón nhận tầm mắt của hắn, cười vô cùng dịu dàng.

Khoảnh khắc ấy, thậm chí Tạ Hồng Trần đã nghĩ, nếu hắn cũng cầu xin giống Đệ Nhất Thu, liệu Hoàng Nhưỡng có thể thay đổi quyết định, kéo dài hôn kỳ, đợi thêm thời gian nữa không?

Nhưng hắn lại không.

Hắn và Đệ Nhất Thu vốn không hề giống nhau.

Nửa tháng sau, Giám Chính Đệ Nhất Thu cùng Tư Học đại nhân Hoàng Nhưỡng thành thân.

Triều đình vô cùng coi trọng mối hôn sự này, cử đội danh dự đi đón người ở Như Ý Kiếm Tông ngàn dặm xa xôi.

Hộ bộ luôn bới móc và kẹt sỉ lần này phải cắn răng dâng máu, chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo cưới, tiền mừng, vứt vẩy bên đường. Hơn nửa đêm Hoàng Nhưỡng đã bị Khuất Mạn Anh dựng dậy, rửa mặt chải đầu.

Tất cả mọi người đều bận tối mày tối mặt, Như Ý Kiếm Tông tràn ngập trong không khí vui mừng hân hoan.

Giám Chính đại nhân mặc cát phục ngồi trên lưng ngựa, nghi thức diễn ra rất chậm, chậm đến mức khiến hắn nóng lòng.

“Cứ thế này, chờ đón được tân nương chẳng phải sẽ đến sang năm sao?!” Giám Chính đại nhân ai oán nói với vị quan bên cạnh.

Vị quan kia vui sướng đáp: “Tân lang chớ nên sốt ruột, chờ đến ra khỏi Thượng Kinh đương nhiên có thể ngồi xe ngựa mà đi.” Nói xong, bà ấy lại dùng khăn tay che miệng, “Lão bà tử ta đã se duyên cho không biết bao nhiêu đôi nam nữ, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy được tân lang vội vã như vậy.” Lúc nói ra những lời này đến chính bà ấy cũng không dám tin.

Nghi thức diễn ra trong tiếng đàn sáo trống, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt. Đi qua phố xá sầm uất, quả nhiên là thấy xe ngựa, dùng xe ngựa khiến tốc độ đi nhanh hơn. Bọn họ băng qua rất nhiều châu, quần, cuối cùng cũng tới Như Ý Kiếm Tông.

Giám Chính đại nhân ngẩng đầu, lúc nhìn thấy bảo kiếm trùng thiên, trái tim càng thêm run rẩy! Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Nhưng đúng lúc này, cổng lớn của Như Ý Kiếm Tông lại đóng chặt, hai đại cữu cữu tính cả Hoàng Quân đều ra chặn cửa, không cho hắn đi vào. Hà Túy nói: “Muội phu tương lai, biết quy củ đón dâu chứ?”

Giám Chính đại nhân nhíu mày: “Có quy củ gì?”

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh mỉm cười đứng xem, dù sao cũng là ngày đại hỉ, bọn họ để mặc cho đám trẻ nháo.

Hà Túy nói: “Muội muội ta phải gả cho ngài, người này nhất định phải tài tình uyên bác. Chi bằng để ta kiểm tra ngài xem!”

Giám Chính đại nhân thu lại hai pháp bảo, cau mày nói: “Bổn tọa vốn có chuẩn bị hai pháp bảo trữ vật mang tặng. Không nghĩ tới lại chỉ cần tài. Như vậy thì tới đây đi!”

Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phủ mở ra.

Hai huynh đệ Hà Túy, Hà Đạm tranh nhau xông ra: “Tài tình cái gì, cững không cần thiết lắm….”

Hai huynh đệ người tranh ta đoạt pháp bảo trong tay hắn, còn không quên cướp thêm một cái cho Hoàng Quân, sau đó bắt đầu nhiệt tình dẫn đường…

Giám Chính đại nhân có Hộ bộ rải tiền mừng, đi thẳng một đường, thuận lợi vào phủ viện. Hoàng Nhưỡng được dìu đến trước mặt Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh, hai người đều vô cùng cảm khái.

“Từ đó tới nay mới bao năm nhỉ…” Khuất Mạn Anh kéo tay Hoàng Nhưỡng, cảm thán hơn nửa ngày sau mới nói: “Sau khi thành thân thì thành người lớn rồi. Nhất định phải yêu thương phu quân, quản gia giữ vững sự nghiệp, không thể nghịch ngợm gây chuyện nữa, biết chưa.”

Có điều Hoàng Nhưỡng đã là lần thứ ba mặc giá y rồi.

Lần đầu tiên nàng xuất giá, Tức Âm đã chết, trong mắt Hoàng Thự chỉ có sính lễ cùng vinh quang chói lọi khi nữ nhi gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông, nào có nửa câu dặn dò?

Lần thứ hai, nàng biết rõ là giả nên không coi là thật.

Duy chỉ có lần này, nàng nắm lại tay Khuất Mạn Anh, có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Hà Tích Kim ở bên cạnh nói: “Nếu như, chịu, chịu ấm ức thì cứ về, về nhà. Con, con có có phụ, phụ huynh, tự, tự sẽ làm, làm chủ, chủ chủ thay con!”

Hoàng Nhưỡng đồng thời nắm lấy tay hai người, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: “A Nhưỡng biết rồi.”

Khuất Mạn Anh vỗ tay nàng, nói: “Mẫu thân con không tới, nhưng A Nhưỡng, bà ấy là vì không muốn thêm phiền cho con. Đừng hận bà ấy.” Hoàng Nhưỡng lắc đầu, chuyện đến nước này, còn hận gì nữa.

“Đi đi, xuất giá thôi!” Khuất Mạn Anh dắt tay nàng chậm rãi bước ra ngưỡng cửa.

Đệ Nhất Thu đứng ở cửa, nhìn người mặc giá y đỏ chói giống như mặt trời ban trưa, chậm rãi đi về phía mình. Hắn giang hai tay, giống như đang chờ ôm mặt trời thuộc về mình.

Hoàng Nhưỡng được Đệ Nhất Thu dẫn đường, bước lên kiệu hoa.

Hỉ nương lại phát thêm một đợt tiền mừng nữa, cuối cùng trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, kiệu hoa được nâng lên, đội danh dự diễn tấu sáo và trống, ngược đường trở về Thượng Kinh.

Hoàng Nhưỡng ngồi trong kiệu, lặng lẽ nhấc một góc khăn voan, nhìn lén ra ngoài. Đệ Nhất Thu ngồi trên ngựa, chỉ có thể mơ hồ thấy được một bóng lưng thẳng tắp.

Lúc này nàng như đang ngậm kẹo, ngọt ngào nói không nên lời. Đệ Nhất Thu, cuối cùng hôm nay lão nương đã gả cho chàng rồi!

Triều đình có vẻ vì cố ý khoe khoang mà trận đón dâu này đi vòng qua rất nhiều thành trấn.

Cả đường pháo hoa tưng bừng, bánh kẹo cưới đầy đường, khắp chốn mừng vui.

Giám Chính thúc giục vài lần, Hỉ nương che miệng nói: “Ai nha Giám Chính yên tâm, tân nương tử không chạy được mà.”

Đúng lúc này, bức màn kiệu hoa bị nhấc lên một góc, tân nương tử nói nhỏ: “Tuy ta không chạy được nhưng ta cũng không chờ nổi!”

Không ngờ những thứ này lại bị đám người có tu vi trong đội danh dự nghe thấy rõ ràng. Bên ngoài được một trận tiếng cười vang. Hỉ nương vội vàng chạy tới, cười lăn lộn kéo mành xuống ra lệnh: “Ai nha, tân nương tử thật biết nói chuyện!”

Ba ngày sau, cuối cùng kiệu hoa cũng đi tới Thượng Kinh.

Dân chúng đều biết đây là ngày Đệ Tam Mộng cùng Giám Chính đại nhân thành thân, hai bên đường phố chật ních dân chúng vây xem.

Kiệu hoa diễu một vòng, trong tiếng sáo trống tiến vào nội thành, đi tới Ti Thiên Giám, trực tiếp đưa tân nương vào trong… quan xá của Giám Chính đại nhân.

Nói cho cùng, hỉ nương vẫn cảm thấy nghi lễ thế này quá đơn giản. . Thách 𝒕há𝑛h 𝒕ì𝑚 được ﹢ T𝑟𝖴𝑚T𝑟 uy𝑒𝑛﹒ⅴ𝑛 ﹢

Phòng tân hôn nhỏ hẹp, so với mối hôn sự long trọng này quả thực chênh lệch quá lớn.

Đương nhiên là không ai dám nói.

Dù sao tân lang tân nương người ta còn không ngại, các nàng già mồm cãi láo cái gì?

Mọi người theo vào chứng kiến hai người uống rượu hợp cẩn. Sau đó Giám Chính đại nhân ra ngoài tiếp đãi bạn bè khách khứa.

Hoàng Nhưỡng ngồi ở cạnh giường, tiện tay với lấy một hạt đậu phộng, không nói hai lời bóc vỏ, vứt vào trong miệng. Ngày hôm nay thành thân, không biết có thể thu được bao nhiêu tiền mừng đây.

Tạ Hồng Trần sẽ đến chứ?

Trước đó hắn đưa mình bao nhiêu sính lễ?

Hoàng Nhưỡng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra con số cụ thể. Dẫu sao lúc ấy tiền bạc cũng không chảy vào trong túi nàng, mà đều bị Hoàng Thự lấy hết.

Nàng đợi ước chừng một canh giờ, cuối cùng Giám Chính đại nhân cũng chạy về động phòng.

Bên ngoài tân khách cười vang, Giám Chính đến thể diện cũng không cần, vừa xoay người là khép cửa phòng lại!

Trái tim Hoàng Nhưỡng đập thình thịch liên hồi, sắc mặt ửng hồng. Nàng đổi tư thế ngồi, đưa lưng về phía Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân tìm khăn tay, lau sạch tay, lúc này mới ôm vai nàng xoay người lại. Hắn nhẹ nhàng vén khăn voan của Hoàng Nhưỡng lên, dưới ánh đèn mỹ nhân như ngọc, vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Yết hầu của Giám Chính đại nhân khẽ nhúc nhích, cái nhìn này đủ khiến hắn khắc cốt ghi tâm đến muôn đời.

“Ta...” Hắn nghĩ ngợi nửa ngày cũng không tìm được từ gì hay, đành phải nói: “Phu nhân, chúng ta ngủ đi.”

Thế này không khỏi trực tiếp quá rồi! Hoàng Nhưỡng xấu hổ không thôi, Giám Chính ôm nàng, chỉ cảm thấy cõi lòng tràn ngập hương thơm.

Khoảnh khắc ấy, máu nóng trong người hắn như sôi trào, mê muội hôn lên vành tai như ngọc của nàng. Hoàng Nhưỡng lại đỏ mặt, khẽ đẩy hắn một cái, hỏi: “Hôm nay chúng ta thu được bao nhiều tiền mừng?”

Hai tay Giám Chính không rảnh, vội vàng cởi quần áo giúp phu nhân, nói: “Không biết.”

Hắn khẽ hôn lên môi thơm của Hoàng Nhưỡng một cái, nói, “Ngày mai lại đếm.”

Đúng vào lúc này, cách vách có người nhỏ giọng nói: “Bạc trắng 89 vạn lượng, còn có vô số đồ cổ, tranh chữ.”

“...” Hoàng Nhưỡng cùng Giám Chính đều tái cả mặt! Này, này…

Một lúc lâu sau, Hoàng Nhưỡng mới thì thào không ra tiếng, hỏi: “Tông Tử Phức?”

Giám Chính gật đầu, hắn là người phụ trách ghi tiền mừng. Mẹ nó thật đúng là xứng chức!

Cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng biết người ở quan xá bên cạnh phòng của Đệ Nhất Thu là ai rồi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Giám Chính đại nhân muốn ôm nàng vào trong ngực, kết quả bị một đôi bàn tay trắng nõn đẩy ra —— cho dù Hoàng Nhưỡng có muốn thì điều kiện lúc này cũng không cho phép!

Mua nhà! Ngày mai nhất định phải mua nhà!

Nếu không thì con mẹ nó, ban đêm kể chuyện cười hai phu thê còn chưa cười, cách vách đã cười hộ! …. Chuyện này bảo người ta sao dám nhìn thẳng! Hai người vô cùng hận!