Không Tỉnh

Chương 101



Đệ Tam Mộng chính là Hoàng Nhưỡng truyện, tin tức này chỉ trong một buổi chiều đã như tiếng sấm ầm vang truyền ra ngoài.

Ngoài ra chuyện Đệ Tam Mộng dấn thân vào triều đình, trở thành Tư Học của Huyền Vũ Ti Ti Thiên Giám cũng nhanh chóng được dân chúng khắp nơi nghe biết.

Dân chúng khua chiêng gõ trống, vô cùng hoan nghênh. Mà uy tín của triều đình quả thật là nước lên thì thuyền lên.

Còn bổng lộc của Hoàng Nhưỡng lại không giống tính theo số bạc phát cho đám người Bảo Võ mỗi tháng. Triều đình trực tiếp trả cho nàng một vạn hai bổng lộc mỗi tháng, hơn nữa tất cả những giống cây do nàng đào tạo, triều đình đều sẽ tiêu thụ giùm nàng, lợi ích chia cho nàng ba phần.

Lúc Hoàng Nhưỡng ký khế ước còn chưa ý thức được mình đã trở thành cự phú! Mà cự phú này vừa trở lại Ti Thiên Giám đã bị Viện Giám Tông Tử Khôi đuổi đánh một trận.

Khó khăn lắm Hoàng Nhưỡng mới thoát ra khỏi Viện Gây Giống, lại gặp Miêu Vân Chi nổi giận đùng đùng đi đến.

Mắt thấy sắp chạy ra khỏi Ti Thiên Giám, kết quả nàng lại bị Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh bắt được.

Sau cùng mấy trưởng bối tụ lại hưng sư vấn tội, Miêu Vân Chi và Tông Tử Khôi ở bên đổ thêm dầu vào lửa. Khuất Mạn Anh cầm cây chổi, thân thiết “ân cần thăm hỏi “ cái mông của Hoàng Nhưỡng. Đến Hà Tích Kim luôn bao che cho con cháu cũng phải nói câu: “Nên, nên nên đánh, nghịch, nghịch ngợm, bướng bỉnh!”

Ti Thiên Giám được một phen gà bay chó sủa, mà bầu không khí Ngọc Hồ Tiên Tông lại vô cùng ngưng trọng.

Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần ngồi đối diện nhau, Tạ Linh Bích nói: “Hoàng Nhưỡng này, vì sao có thể sử dụng Tâm Kiếm?”

Tạ Hồng Trần nói: “Đệ tử đang điều tra. Nàng là nữ nhi của Hoàng Thự, sinh ra tại trấn Tiên Trà, không có quan hệ gì với tông ta. Chuyện Tâm Kiếm quả thật kỳ quặc.”

Tạ Linh Bích trầm giọng nói: “Không chỉ có Tâm Kiếm, nàng ta còn hiểu rõ kiếm đạo của Ngọc Hồ Tiên Tông rõ như lòng bàn tay. Tu vi như vậy, không thể nào là chi thứ, nhất định là đệ tử thân truyền.”

Tạ Hồng Trần nói: “Đệ tử sẽ đi kiểm chứng.”

Lúc nói lời này, hắn nhìn thoáng qua Tạ Linh Bích —— lão trước nay không hỏi chuyện thế sự, đột nhiên lại chú ý đến chuyện của Hoàng Nhưỡng. Hơn nữa… Lúc trước Hoàng Nhưỡng bởi vì gặp chuyện không may nên mới để lộ Tâm Kiếm.

Lúc ấy Tạ Linh Bích không hề có mặt ở đó, sao lại biết được rõ ràng như vậy.

Thật sự kỳ quái.

Tâm tư Tạ Hồng Trần vốn nhạy bén, phát hiện ra điều bất thường cũng không vội nói rõ.

Lai lịch của Hoàng Nhưỡng, Tạ Hồng Trần vẫn đang kiểm chứng, quả thật không có chút xíu liên quan nào đến Ngọc Hồ Tiên Tông.

Nàng tám tuổi được phu thê Hà Tích Kim đón đi, nhưng vẫn chưa từng quay lại Như Ý Kiếm Tông tu tập qua kiếm pháp. Mà bắt đầu từ năm đó đã đến Viện Gây Giống ở Thượng Kinh.

—— Nàng không tu võ đạo, vì sao lại có thể sử dụng kiếm đạo tối cao của Ngọc Hồ Tiên Tông?

Rõ ràng kinh nghiệm gây giống của nàng không hề nhiều, vì sao có thể lấy danh Đệ Tam Mộng, chèn ép Tức Hoài Nghị, lai tạo ra giống loại nổi tiếng? Tạ Hồng Trần cứ mãi nghiên cứu chuyện của Hoàng Nhưỡng, trong lòng thật sự tồn tại vô số điều khả nghi, cổ quái nói không nên lời.

Mà Hoàng Nhưỡng trải qua sự ‘ân cần thăm hỏi’ của các trưởng bối, chuyện hôn sự của nàng cũng được nâng lên bàn hội nghị. Triều đình hoàn toàn không có ý nghĩ ngăn cản Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu thành thân.

——Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, hàng năm nàng kiếm được bao nhiêu là bạc?

Vì vậy, triều đình nhanh chóng truyền lại ý kiến phúc đáp cho Lễ bộ.

Lễ bộ đã sớm bị Giám Chính giục cho da đầu tê dại, nhận được ý kiến phúc đáp, lập tức chuẩn bị chu toàn, chạy tới Như Ý Kiếm Tông cầu hôn.

Giám Chính đại nhân di chuyển tới lui giữa Như Ý Kiếm Tông và Ti Thiên Giám.

Hoàng Nhưỡng cũng không nhàn rỗi, lấy việc tự thân tự lực bắt đầu chuẩn bị cùng Đệ Nhất Thu.

Ngoại ô Thượng Kinh, trong một thôn trang.

Tức Âm mở thư mà Khuất Mạn Anh gửi tới, Khuất Mạn Anh cho bà biết chuyện của Hoàng Nhưỡng. Bà ấy một năm một mười kể từ chuyện Hoàng Nhưỡng chính là Đệ Tam Mộng, lừa một đám trưởng bối tranh nhau dập đầu, đến chuyện hôn sự của nàng và Đệ Nhất Thu.

Tức Âm thấy thế, khóe miệng nhếch lên.

Cuối thư, Khuất Mạn Anh hỏi bà có muốn về Như Ý Kiếm Tông không. Dù sao bà cũng là mẫu thân thân sinh của Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng thành thân, bà đương nhiên nên có mặt ở nhà.

Tức Âm che thư cười trộm, hồi lâu sau, đang định hồi âm thì bỗng nhiên có một đoàn người ngoài cửa tiến vào.

“Tức Âm!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Tức Âm ngẩng đầu nhìn lại, cả người như bị sét đánh, thất thần tại chỗ.

Người tới đúng là Tức lão gia tử —— phụ thân của bà.

Tức Âm đứng dậy, đằng sau Tức lão gia tử là Tức lão phu nhân, cũng là mẫu thân thân sinh của Tức Âm.

Lúc những gương mặt quen thuộc trong trí nhớ một lần nữa xuất hiện trước mắt, Tức Âm cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thời gian thật vô tình biết bao, năm đó lúc bà rời nhà, thân là quý nữ thế gia, thiên kim tiểu thư không rành sự đời. Mà hiện giờ gặp lại người nhà, lại đã bách chuyển thiên hồi.

“Nghịch nữ! Nhiều năm qua ngươi còn không biết sai sao?!” Giọng của Tức lão gia tử vẫn sang sảng như xưa, mà bên cạnh lão, Tức lão phu nhân lại đỏ mắt.

“A Âm....” Tức lão phu nhân thở dài, nói, “Còn không qua đây!”

Tức Âm đi về phía trước hai bước, sau đó chậm rãi đứng lại.

Vừa rồi những nội dung trong thư của Khuất Mạn Anh lại ùa về trong đầu bà.

—— Hoàng Nhưỡng chính là Đệ Tam Mộng, mà nàng sắp cùng nhi tử của Sư Vấn Ngư thành thân.

Tức Âm dùng hết toàn lực khống chế nước mắt của mình.

Bà cố gắng đứng thẳng, nói: “Phụ thân, mẫu thân, sao mọi người lại đến đây?”

Tức lão phu nhân thở dài: “Con xem con đang ở nơi tồi tàn thế nào hả? Ngay cả hạ nhân cũng không có một người. Hoàng Nhưỡng và Hoàng Quân đều đã lớn cả rồi, sao chúng nó lại đối xử với mẫu thân ruột thịt của mình như vậy?”

Tức Âm cụp mắt, nói: “Nơi này rất tốt, là nữ nhi thích thanh tĩnh, cho nên mới không mướn người.”

Tức lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Năm đó là ngươi quyết tâm, cứ muốn đi theo cái tên thấp hèn Hoàng Thự kia! Cả đời gian nan nhấp nhô, cũng chỉ có thể trách chính ngươi đã đưa ra quyết định sai lầm!”

Tức Âm nói: “Phụ thân dạy phải. Năm đó... Là nữ nhi nông cạn ngu muội.”

Lúc này Tức lão gia tử mới nói: “Thôi, đã nhiều năm rồi, nghĩ đến ngươi chắc đã nhận được bài học thích đáng. Giờ thu thập hành trang, trở về đi. Ngươi dầu gì cũng là nữ nhi của Tức gia, ở nơi này còn ra thể thống gì nữa?!”

Nói xong, lão xoay người, chỉ còn chờ Tức Âm ngoan ngoãn cùng lão trở về.

Nhưng mà, Tức Âm đứng tại chỗ rất lâu, bà hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cười nói: “Phụ thân, nữ nhi đã gả làm vợ người ta, há có thể trở về nhà mẹ đẻ? Nơi này rất tốt, nữ nhi…. không muốn làm phiền phụ thân cùng mẫu thân lo lắng.”

“Ngươi nói cái gì?” Tức lão gia tử giận dữ!

Tức lão phu nhân cũng đi theo khuyên can: “A Âm à! Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua con chịu khổ còn chưa đủ sao? Đến lúc này con vẫn muốn ngỗ nghịch với phụ mẫu à?”

Tức Âm sợ phụ thân, cũng rất nghe lời mẫu thân.

Bà vốn là người thuần lương dịu ngoan, sau này bị Hoàng Thự mê hoặc, khiến nhà mẹ đẻ mất hết thể diện. Nhưng lúc này, bà đứng thẳng người mà nhìn, cả đời này của bà chưa bao giờ quyết tuyệt như vậy.

Bà nói: “Thưa phụ thân, mẫu thân, A Âm đã gả vào Hoàng gia, cuộc đời này chỉ thuộc về Hoàng gia. Không dám quấy rầy đến phụ mẫu nữa!”

“A Âm!” Tức lão phu nhân nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống, câu chữ tràn ngập bi thương, “Nữ nhi của ta, sao con lại hồ đồ thế hả! Hiện giờ con cũng đã là mẹ người ta, con cũng biết nữ nhi của con sắp thành thân mà? Như Ý Kiếm Tông đã giăng đèn kết hoa, nhưng con xem con ở nơi này, có ai để ý tới người mẫu thân là con không?”

Tức Âm ngẩng đầu, nhìn mẫu thân ruột thịt của mình.

Hồi lâu sau, bà nhẹ giọng nói: “Nương, ta chưa từng tỉnh táo như hôm nay, ta là một người mẹ.”

Tức lão phu nhân bỗng nhiên im lặng.

Tức Âm chăm chú nhìn và đôi mắt bà ấy, nói: “Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng nếu không phải tại A Quân, ta sẽ không đến mức gả cho Hoàng Thự. Sau này ta lại nghĩ, nếu A Nhưỡng là nhi tử, ta sẽ không đến mức nhận hết trào phúng. Bao nhiêu năm rồi, ta chưa bao giờ ý thức được ta là một người mẹ. Mà lúc này, ta đã hiểu.”

Bởi vì thân là mẫu thân, cho nên không thể quay về Tức gia. Nếu bà về Tức gia, Hoàng Nhưỡng sẽ chỉ có thể rơi vào trong tay Tức gia.

Những lời này tất cả mọi người không cần nói thì trong lòng cũng đã tỏ tường, hà tất phải chọc thủng nó?

Mà Tức lão gia tử thì cười lạnh, nói: “Cứ tưởng ngươi nếm trải khổ cực sẽ lanh lợi hơn chút. Không nghĩ tới ngươi vẫn ngu dốt như vậy, quả thực không có thuốc chữa.”

Nói xong, lão vung tay lên, nói: “Người đâu, dẫn nó về!”

Tức Âm cả kinh, một vài người tiến lên, muốn trói lấy bà kéo đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tức lão gia tử đây là muốn cướp người sao?”

Tức lão gia tử cùng Tức lão phu nhân đều cả kinh, hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một tên võ phu người cao ngựa lớn chậm rãi từ ngoài cửa bước vào. Hắn mặc áo vải, thắt lưng dắt kim đao, trong tay còn ôm một chú mèo con. Mèo quá nhỏ, hắn lại cao to vạm vỡ, trông rất không hài hòa.

“Bảo Võ?!” Tức lão gia tử nhìn hắn một cái, quả thực tức giận công tâm: “Ngươi tới đây làm gì?!”

Bảo Võ đi đến trước mặt Tức Âm, tiện tay đưa chú mèo con cho bà. Chú mèo này thật sự quá nhỏ, đói khát yếu ớt kêu mấy tiếng rất đáng thương.

Tức Âm vội ôm trong tay, hỏi: “Bé tí thế này, ngươi đào ở đâu ra?”

Bảo Võ thuận miệng nói: “Nhặt được. Nếu ngươi thích thì cứ nuôi đi.”

Tức Âm đáp một tiếng, sau đó muốn đi tìm thức ăn cho mèo.

Tức lão gia tử vừa thấy dáng vẻ hai người vô cùng thân mật, nhất thời tức giận mắng: “Tiện phụ! Không ngờ ngươi lại thông đồng với tên võ phu này?!”

Bảo Võ hừ một tiếng, nói: “Tức lão gia tử, nếu ngài không có việc gì thì nhanh rời đi thôi. Nếu không đừng trách Bảo mỗ đắc tội!”

“Ngươi dám!” Tức lão gia tử cả giận nói, “Lão phu đến dẫn nữ nhi đi, chuyện này thì liên quan gì đến ngươi? Mà ngươi chỉ là một nam tử xa lạ, tự ý xông chỗ ở của nữ nhân gia người ta là muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à?” Bảo Võ trái lại tự múc một chén nước, uống hai ngụm, sau đó mới nói, “Thế thì Bảo mỗ đành phải cho Tức lão gia tử nhìn xem, ta muốn làm gì rồi!”

Nói xong, hắn lập tức tiến lên!

Mấy gia nô Tức lão gia tử mang đến để đối phó với Tức Âm, sao có thể là đối thủ của hắn?

Chỉ hai ba chiêu là hắn đã đánh cho đám người kia phải gục xuống đất, sau đó dùng dây thừng trói Tức lão gia tử lại, tống vào trong đại lao của Bạch Hổ Ti. Lý do là cường thưởng dân nữ. Còn Tức lão phu nhân thì để mặc cho bà ta khóc kêu.

Tức gia nổi giận, đến Ti Thiên Giám náo loạn nhiều lần.

Nhưng Tức Âm lại đang ở thôn trang, thôn trang này là sản nghiệp của Giám Chính đại nhân. Tức lão gia tử mạnh mẽ chạy đến bắt người, quả thật không thể nói lí. Dù là như vậy, Giám Chính đại nhân vẫn rất khoan dung. Tức gia chạy đến gây chuyện, hắn liền phái Bảo Võ đến nói lời xin lỗi.

Bảo gia là một kẻ võ phu, đã không phân rõ phải trái, lại còn không biết xấu hổ. Xin lỗi thì được tích sự gì?!

Tức lão gia tử tức giận muốn phun máu. Còn chỗ của Tức Âm cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên lặng.

Ngày hôm đó, lúc Bảo Võ đến, Tức Âm đang viết thư hồi âm cho Khuất Mạn Anh.

Chú mèo màu xám tro kia đã được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, trả lại bộ lông thuần trắng. Hiện giờ nó đã ăn no, đang ngủ ở trong lòng Tức Âm.

“Làm cơm xong rồi, đang hâm nóng trong nồi đó.” Tức Âm vừa viết thư hồi âm vừa nói.

Bảo Võ ừm một tiếng rồi đi xới cơm.

Hắn cũng không quan tâm Tức Âm đang viết cái gì.

Đợi ăn cơm xong rồi, Bảo gia lại đi nấu nước, chặt củi, tưới vườn. Tức Âm ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nhiên nói: “Bể cá ở đầu Đông viện bị vỡ một góc, ta muốn làm một cái bể cá mới.”

Bảo gia đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng biến thành thợ làm bể cá.

Hắn để trần cánh tay, cứ thế tạc một tảng đá thành một cái bể cá, mồ hôi ướt đẫm, không nói một câu.

Tức Âm đến trong viện, trải rộng mẫu thêu, chậm rãi thêu nệm giường cưới. Mèo con nằm ở trong góc thích thú ngủ say, thỉnh thoảng duỗi cái chân ngắn.

Tức Âm chỉ cầm một cây kim một sợi chỉ, thêu đến trong lòng rạo rực vui sướng.

—— Nha đầu kia cũng sắp thành thân rồi.

Ti Thiên Giám.

Hoàng Nhưỡng và Giám Chính đại nhân đồng thời may cát phục cho đôi bên. Giám Chính đại nhân đích thân làm vòng tay cho phu nhân nhà mình. Hai người cố gắng tận dụng những thứ đầu thừa đuôi thẹo trong Chu Tước mà làm, có thể không tiêu tiền thì sẽ không tiêu tiền.

Khuất Mạn Anh chuẩn bị đồ cưới cho Hoàng Nhưỡng, bà và Hoàng Quân suốt đêm gấp gáp may đồ mới cho Hoàng Nhưỡng. Đến đồ dùng trong nhà cũng đã đánh xong. Sau đó, mọi người phát hiện Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu vậy mà không định mua thêm nhà mới!

Khuất Mạn Anh vội vàng chạy tới Ti Thiên Giám, kéo xềnh xệch Hoàng Nhưỡng đang đánh giày cho phu quân sang bên. Hoàng Nhưỡng nói: “Di mẫu?”

Khuất Mạn Anh vội la lên: “Thành thân là chuyện lớn, sao con có thể không mua thêm nhà hả?!”

Hoàng Nhưỡng chẳng hiểu ra làm sao: “Mua làm gì cho mệt chứ? Hơn nữa, ở lại quan xá sẽ không tốn tiền.”

“Con cứ chết dí luôn trong này đi!” Khuất Mạn Anh tức đến bật cười, “Quan xá kia… bất tiện cỡ nào hả?”

Hoàng Nhưỡng lại thoải mái nói: “Quan xá do triều đình cung cấp, hơn nữa còn có cả sai vặt. Có gì không tiện? Di mẫu không cần lo lắng đâu!”

Khuất Mạn Anh há miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau chỉ đành mở miệng: “Thôi, dù sao sớm muộn gì con cũng biết.”

“Ta biết di mẫu quan tâm ta mà.” Hoàng Nhưỡng ôm eo bà, tựa đầu lên vai bà làm nũng.

Khuất Mạn Anh còn cách nào sao?

Bà đành phải nói: “Con... Ài, tóm lại hai đứa vẫn nên đi xem nhà đi, đúng là hai tên ngốc!”

Cách ngày thành thân càng lúc càng gần, Hoàng Nhưỡng cũng trở về Như Ý Kiếm Tông chờ gả. Mà ngày này, Như Ý Kiếm Tông lại đón một vị khách ít đến —— Tạ tông chủ lại ghé cửa bái phỏng rồi.

Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh cùng nhau ra tiếp khách, vốn còn nghĩ Hoàng Nhưỡng sắp xuất giá, lại thêm chuyện cầu hôn trước đó, cho nên cũng không tiện bảo nàng ra ngoài. Nhưng Tạ Hồng Trần hiển nhiên đến vì Hoàng Nhưỡng.

Tạ Hồng Trần ngồi ở ghế khách quý, vẫn nho nhã hữu lễ như xưa.

Hoàng Nhưỡng phúc thân cúi đầu hành lễ với hắn, tiện tay dâng thiệp mời lên, nói: “Tông chủ tới thật khéo, qua hai ngày nữa là ngày đại hỉ của tiểu nữ, còn muốn mời tông chủ đến uống chén rượu mừng.”

Đứa nhỏ này…

Không biết Tạ tông chủ đã tạo ra nghiệt gì nữa... Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim không nỡ nhìn thẳng.

Tạ Hồng Trần cụp mắt, nhìn chằm chằm thiệp mời đỏ rực trong tay nàng. Rất lâu sau, hắn mới giơ tay nhận lấy, nói: “Tất nhiên phải đến rồi.”

Bấy giờ Hoàng Nhưỡng mới vui vẻ ngồi xuống, Tạ Hồng Trần chắc chắn sẽ không chấp nhặt, hắn vốn là người đại lượng.

Tạ Hồng Trần cất thiệp mời vào trong tay áo, nói: “Hà chưởng môn, Hà phu nhân, lần này bản tông chủ đến đây là muốn tìm hiểu về kiếm pháp của A Nhưỡng cô nương. Lần trước Tạ mỗ được biết kiếm pháp của cô nương tương tự với kiếm pháp của bản tông. Xin hỏi A Nhưỡng cô nương, kiếm pháp này có lai lịch thế nào?”

Miệng hắn thì hỏi những lời này, từng câu từng chữ vô cùng lý trí, chỉ có tay phải giấu trong ống tay áo tuyết trắng run lên, lòng ngón tay nắm chặt thiếp mời kia mới thật sự tiết lộ cảm xúc thật của hắn.

Nàng phải thành hôn rồi.

Thiệp mời đỏ tươi, khiến tay hắn như bị phỏng.

Nhưng hắn vẫn mỉm cười, dáng vẻ hòa nhã lịch sự.

Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần không có tư cách mất mát hay bi thương. Hắn chỉ có thể bình tĩnh như vậy, cho dù trong lòng vô cùng cô đơn hiu quạnh.