Không Tỉnh

Chương 100



Thư hối lỗi là chuyện nhỏ, cái mặt già của Giám Chính đại nhân mất sạch sành sanh mới là chuyện lớn, nhưng may mà giữ được phu nhân ở lại. Hoàng Nhưỡng thả lại bọc lớn bọc bé, chuẩn bị xếp đồ về chỗ cũ.

Đang định ra tay thì bên người chợt có đôi tay lấy y phục của nàng ra treo lên giá. Hoàng Nhưỡng quay đầu lại, chỉ thấy Đệ Nhất Thu mặt mày không chút thay đổi, yên lặng làm việc.

Hai người đều không nói gì thêm, yên lặng chỉnh lý học xá.

Vật sở hữu cuối cùng cũng quay về vị trí ban đầu khiến Giám Chính đại nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa món đồ tới trong tay Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng xoay xoay vặn vặn, hồi lâu mới nhận lấy, hỏi: “Cái gì đây?”

Nàng cúi đầu nhìn thử, hình như là một tờ danh sách liệt kê tài sản, vô cùng tường tận.

Giám Chính đại nhân cứ như không có việc gì, nói: “Danh sách sính lễ, giao cho nàng xem trước. Nếu như không có ý kiến gì thì qua hai ngày nữa ta sẽ tới nhà cầu hôn.”

“Đây là danh mục sính lễ ư?” Hoàng Nhưỡng chấn động.

“Chẳng thế thì sao?” Đệ Nhất Thu hỏi lại.

Dù sao Hoàng Nhưỡng cũng từng thành hôn một lần, cho nên nàng không xa lạ với thứ này, tức đến bật cười: “Ai không biết còn tưởng đây là bạc sau khi tịch thu tài sản đó! Sính lễ cũng không cần đến những thứ này.”

Giám Chính đại nhân nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng giao vào trong tay nàng, có gì khác nhau đâu?”

“Hừ!” Hoàng Nhưỡng lại lấy ra nhìn thêm mấy lượt, đột nhiên hỏi: “Quan xá của chàng không cần tiêu bạc à?”

“Không cần.” Đệ Nhất Thu nhíu mày, “Triều đình cung cấp, chia cho bốn tên sai vặt.”

Hoàng Nhưỡng vui vẻ nói: “Chúng ta thành thân rồi ta sẽ đến quan xá của chàng ở nhé. Ở lại học xá này mỗi tháng còn phải bỏ ra thêm 5 lượng bạc!”

Giám Chính đại nhân nhắc nhở nàng: “Quan xá rất nhỏ.”

“Nhỏ thì sợ cái gì, dù sao cũng là lông dê của triều đình, không tiêu cũng phí.” Hoàng Nhưỡng cao hứng phấn chấn gảy bàn tính.

Giám Chính đại nhân sửa đúng cho nàng: “Lông dê của triều đình cái gì, mỗi nhà một xăng ti mét vuông, đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân.”

“Vâng, vâng, vâng.” Hoàng Nhưỡng nói, “Nếu chúng ta ra ngoài ở, còn phải mua thêm tòa nhà, thuê hạ nhân, trong trong ngoài ngoài tất cả đều là bạc. Hai chúng ta đều rất bận, sao thiếu được hạ nhân.”

Nói xong, nàng ngồi xếp bằng ở trên giường. Giám Chính đại nhân cũng ngồi vào bên giường, nói: “Cũng phải.”

Hoàng Nhưỡng thuận thế gác chân lên đùi hắn, nói: “Ăn, mặc, ở, đi lại của chàng đều là do triều đình phát bạc, đúng không?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, nói: “Không hẳn. Nhưng ta ở Ti Thiên Giám quả thật chưa từng phải tiêu bạc.”

“Vẫn là triều đình tốt.” Hoàng Nhưỡng thở dài, “Ta đây hiện tại mang tiếng là đệ tử của Viện Gây Giống, được coi như càng vất vả thì công lao càng lớn. Ta mua một chức quan ở đây, chắc không quá đáng chứ?”

Giám Chính đại nhân đè tay lên mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng thay nàng thả lỏng gân cốt, nói: “Tuy nói là vậy, nhưng triều đình chọn lựa quan lại, chế độ sâm nghiêm. Nếu nàng muốn nhậm chức tại Ti Thiên Giám, nói chung vẫn phải được trúng cử theo quy chế.”

Hoàng Nhưỡng bất mãn: “Chuyện chẳng phải nằm trong một câu của chàng sao?”

Giám Chính đại nhân đúng là người có nguyên tắc, hắn nói: “Quy tắc chính là quy tắc.”

Hoàng Nhưỡng đành phải nói: “Thế nếu ta nhậm chức tại Viện Gây Giống thì có thể làm chức quan gì, có bao nhiêu lương bổng?”

Vừa nhắc tới công việc, Giám Chính đại nhân lại hết sức nghiêm túc.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Nàng muốn nhậm chức tại Viện Gây Giống, cùng lắm thì chỉ làm được phu tử dưới trướng của Tông Viện Giám. Nhưng mà…. Nếu là Đệ Tam Mộng, vậy lại khác.”

Hắn nhắc tới Đệ Tam Mộng, hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, tinh thần đều run lên.

Đệ Nhất Thu nói; “Hiện giờ danh vọng của Đệ Tam Mộng đã như thần trong chốn dân gian, rất có khả năng sẽ vượt qua cả Tức lão gia tử. Nếu hắn gia nhập Ti Thiên Giám, danh vọng trong triều đình chắc chắn cũng như nước lên thì thuyền lên.”

Hoàng Nhưỡng không có hứng thú với chuyện này, nàng hỏi: “Chàng nói xem triều đình có thể cho ta bao nhiêu bổng lộc đi!”

Giám Chính đại nhân không nói rõ, chỉ nói: “Bệ hạ mời Bảo Võ gia nhập Ti Thiên Giám, bạc tháng là năm vạn lượng, ngoài ra còn ban thưởng tước vị, đất phong. Chi phí ăn, mặc, ở, đi lại của hắn cũng hoàn toàn do Ti Thiên Giám phụ trách. Với danh vọng của Đệ Tam Mộng, chắc chắn chỉ nhiều hơn chứ không ít.”

Hoàng Nhưỡng đánh bàn tính một hồi, vẻ mặt tức giận: “Nói cách khác, mỗi năm ta lãng phí ít nhất sáu mươi vạn lượng bạc sao?! Hơn nữa đã lãng phí những mười tám năm rồi?”

Đệ Nhất Thu khẽ cười một tiếng, tay xoa mắt cá chân cho nàng.

Hôm nay nàng xỏ tất lưới, ma xui quỷ khiến thế nào Giám Chính lại muốn cởi nó ra. . Ngôn Tình Sắc

Hắn cố khống chế hai tay, nói: “Hiện giờ thế gia gây giống tiến thoái lưỡng nan, nếu Đệ Tam Mộng đồng ý gia nhập Ti Thiên Giám, lê dân bá tính khắp thiên hạ đều sẽ coi đây là chuyện may mắn. Nếu nàng bằng lòng, ta sẽ xin thỉnh lên triều đình.”

“Thế thì còn gì là tự do?” Hoàng Nhưỡng không cần nghĩ đã bật thốt lên, sau đó lại lẩm bẩm nói, “Không nghĩ đến lại có ngày bản cô nương còn ăn bổng lộc của triều đình.”

Giám Chính thong thả xoa bóp mắt cá chân cho nàng, rất lâu sau mới nói: “Nếu không mua nhà cửa, không mướn nô bộc, chỉ sợ quá mức đơn sơ…”

Hoàng Nhưỡng vung tay lên, không chút để ý: “Để ý những thứ này làm gì? Trước kia ta luôn ở một mình, nhà lớn sẽ cô quạnh. Hai ta thành thân, ta muốn ru rú với chàng trong căn nhà nhỏ này. Chúng ta ngẩng đầu là có thể thấy đối phương.”

“Trước kia? Cô đơn quạnh quẽ?” Giám Chính nhíu mày, không quá hiểu lời nàng nói.

Hoàng Nhưỡng lại dựa vào người hắn, nói: “Chúng ta có thể cho khách thuê đúng không? Thu thêm được chút bạc mỗi tháng. Tương lai Ti Thiên Giám còn rất nhiều nơi cần tiêu tiền đó!”

Suy nghĩ đến sau này Giám Chính đại nhân còn đúc con rối, một con rối siêu ngoại hạng mất bốn vạn vạn linh thạch, Hoàng Nhưỡng quả thực đau lòng muốn nhảy xuống biển.

Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, hai người rúc vào nhau, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Qua một lúc, Hoàng Nhưỡng dùng bả vai cọ xát Đệ Nhất Thu, hỏi: “Chàng đang nghĩ gì thế?”

Giám Chính đại nhân nói: “Ta đang nghĩ xem nên phát bao nhiêu thiệp mời.” Nói xong, hắn hỏi ngược lại: “Còn nàng thì sao?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta đang nghĩ, sau này buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại người đầu tiên có thể nhìn thấy chính là chàng, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc.”

Giám Chính sửng sốt, sau đó hắn chậm rãi quay đầu. Trong mắt Hoàng Nhưỡng có ánh sáng, sáng rực như sao trời. Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, chọt vào làn da căng bóng, hai gò má không tỳ vết, đôi môi như hoa đào.

Đệ Nhất Thu không biết mình đã sờ bao lâu, cuối cùng cánh môi hắn dán lên, hình như có một dòng điện lưu đột nhiên chạy dọc cơ thể khiến toàn thân tê dại. Hắn quay đầu, buông Hoàng Nhưỡng ra.

Giám Chính đại nhân đứng dậy, run lẩy bẩy chỉnh lại vạt áo, giọng điệu nghiêm túc chính trực nói: “Bổn tọa đến Lễ bộ giục chuyện cầu hôn đây.”

Dứt lời, hắn bước ra khỏi học xá, vội vàng đi về phía Lễ bộ.

Hoàng Nhưỡng nhảy xuống khỏi giường nhỏ, đi tới cửa, lưng dựa vào cánh cửa nhìn hắn lảo đảo đi xa. Người này, rõ là.... nghiêm túc thái quá.

Nàng nghĩ nửa ngày, cuối cùng dùng mấy chữ đó để hình dung vị hôn phu nhà mình.

Mà Lễ bộ, Thượng Thư Trác đại nhân bị phiền đến không chịu được. Giám Chính đã là lần thứ tư đến đây.

Trác đại nhân vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào, không đợi Giám Chính nói chuyện, hắn đã nói: “Giám Chính yên tâm, hôn sự của ngài hạ quan đã bẩm báo vào trong cung. Hiện tại chỉ chờ bệ hạ phê duyệt là chúng ta có thể sắp xếp cầu hôn cho ngài rồi.”

“Bệ hạ còn chưa phê duyệt sao?” Giám Chính đại nhân hiển nhiên đã đợi đến nóng lòng.

Trác đại nhân chỉ đành ấm ức nhắc nhở hắn, “Giám chính, hôm qua chúng ta mới bàn giao…”

Vậy mà ngài đã chạy tới hỏi lại bốn lần rồi!

Giám Chính đại nhân căn bản không ưng lời này, chỉ nói: “Vậy sao? Thế buổi chiều bản quan lại tới nhìn xem.”

“Ách….” Trác Thượng Thư gần như không duy trì nổi nét tươi cười trên mặt. Chuyện này thật ra... rất không cần thiết, biết không.

Ài, thiếu niên ngươi đúng là vội, chút kiên nhẫn cũng không có...

Xế chiều hôm đó, Ti Thiên Giám truyền ra tin tức, Giám Chính muốn mời Đệ Tam Mộng tiên sinh đến làm phu tử dạy học cho Viện Gây Giống. Hiện giờ Đệ Tam Mộng có uy vọng rất cao trong lòng dân, vượt xa các thế gia khác.

Bao gồm cả Tức gia.

Nếu như nàng gia nhập vào triều đình, Ti Thiên Giám hiển nhiên sẽ như hổ thêm cánh. Mà triều đình đương nhiên cũng rất coi trọng chuyện này.

Quan viên các bộ khác vẫn có hơi phản cảm với Ti Thiên Giám. Nhưng chỉ có việc này là mọi người đặc biệt ủng hộ.

Đệ Tam Mộng đào tạo ra giống tốt, khác với những thế gia khác ở chỗ hắn không khoa trương.

Mười tám năm qua hắn vẫn luôn cố gắng trong việc đào tạo giống lương thực mới.

Mà kiến thức cơ bản vô cùng vững chắc, mỗi khi đào tạo giống mới đều có thể khiến người dân thật sự được lợi.

Hiện giờ hạt giống của Đệ Tam Mộng, không cần triều đình động viên, tự có vô số dân chúng điên cuồng cướp đoạt. Bất cứ lúc nào, chỉ khi hạt giống của hắn bán hết mới đến phiên các thế gia khác tiêu thụ hạt giống của mình. Chuyện này bảo người ta không hận sao được?

Mà hiện giờ, nhân vật khó chơi như vậy lại muốn gia nhập vào triều đình.

Tức lão gia tử nhận được tin tức thì bỏ cơm cả một ngày. Các thế gia khác cũng không khá hơn chút nào.

Mà triều đình chiếm được của hời như vậy, đương nhiên cứ rêu rao mà làm việc.

Hoàng đế Sư Vấn Ngư vẫn yên lặng tu luyện trong Viên Dung Tháp, vậy mà hạ lệnh muốn đích thân trao tặng Đệ Tam Mộng biển vàng ngự tứ: “Thiên Hạ Tư Học”.

Vì để cho dân chúng cũng có thể thấy được việc trọng đại này, triều đình đã dựng đài cao ở ngoại ô phía Nam Thượng Kinh, ba ngày sau do đích thân bệ hạ tự mình ban thưởng biển cho Đệ Tam Mộng. Đồng thời cũng mời tất cả dân chúng đến xem lễ.

—— Trong lúc đó, ở khắp các trà dư tửu hậu, dân chúng đều đang bàn luận việc này.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Linh Bích vốn một mực tu luyện khắc khổ. Nhưng hôm nay, La Phù Điện nghênh đón một vị khách ít đến.

“Hoài Nghị là kẻ không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện.” Trên mặt Tạ Linh Bích là nụ cười quái gở, lão nói với người ở đối diện∶ “Hôm nay đến đây, chắc không phải chỉ tìm ta nói chuyện ôn tồn chứ.”

Đối diện lão, Tức lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Nếu không phải thật sự khó xử, sao ta lại phiền đến lão tổ Linh Bích được.”

“Lão tổ cái gì?” Tạ Linh Bích lạnh lùng nói, “Chỉ là một cái danh vô dụng mà thôi.”

Tức lão gia tử nói: “Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, Đệ Tam Mộng sẵn sàng góp sức vì triều đình, ngươi hẳn đã nghe đến chuyện này rồi chứ.”

“Đương nhiên có nghe nói rồi.” Tạ Linh Bích rót một tách trà nhỏ cho lão, “Tiên môn cũng đâu thanh tịnh, bên tai đều là chuyện thế tục nhân gian.”

Tức lão gia tử nói: “Đệ Tam Mộng không thể gia nhập vào triều đình, dòng tộc Thổ Linh chúng ta khó khăn lắm mới đạt thành liên minh, cùng tiến cùng lùi. Bao nhiêu năm qua đã gây dựng thành lũy vì thế gia gây giống, Sư Vấn Ngư không thể không quản.”

Tạ Linh Bích không có hứng thú đối với ân oán giữa triều đình và thế gia gây giống. Nói cho cùng, chuyện này có liên quan gì đến lão đâu? Chỉ là chó cắn chó mà thôi.

Giọng lão vẫn vô cùng bình thản: “Thế gia và triều đình đơn giản đều là vì lê dân bách tính. Trao đổi với nhau là chuyện nên làm.”

Trong lòng Tức lão gia tử tức giận mà mắng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nói: “Linh Bích nói đùa rồi, có chút vướng mắc, đâu phải cứ trao đổi là có thể hóa giải? Hôm nay ta đến quả thật là có chuyện cần thương lượng. Mấy năm nay Ngọc Hồ Tiên Tông cần linh dược dục tiên thảo đặc biệt, Tức gia nào có chậm trễ.”

“Đúng là chưa chậm trễ.” Tạ Linh Bích không hề phủ nhận, “Nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không hề chậm trễ thù lao cho thế gia gây giống.”

Tức lão gia tử biết lão có ý gì, bèn nói ngay: “Nếu Linh Bích chịu giúp ta lần này, sau này Ngọc Hồ Tiên Tông có thể chậm trễ thù lao cho thế gia gây giống rồi.”

Tạ Linh Bích giật mình, lão mới lui khỏi chức vị tông chủ mới vài năm. Lão biết Tức lão gia tử đã hứa hẹn là chuyện thế nào. Tức lão gia tử nhìn thấy rõ phản ứng của lão, biết lão đã động lòng nên vừa cười vừa nói: “Nói ra, triều đình có Đệ Tam Mộng, chỉ sợ phải cần cố thêm chút sức nữa. Linh Bích chắc còn không biết, Đệ Tam Mộng này đã nổi danh khắp đường khắp chốn. Người tế bái nối liền không dứt, hương khói thật sự thịnh vượng.”

Tạ Linh Bích trầm ngâm rất lâu, nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

Tức lão gia tử nói: “Diệt trừ Đệ Tam Mộng. Chỉ cần việc này thành công, từ nay về sau, Tức gia sẽ vì Ngọc Hồ Tiên Tông… Không, vì Linh Bích huynh mà đào tạo tiên thảo, không thu bất cứ thù lao nào.”

Cái giá mà lần này Tức lão gia tử đưa ra thật sự quá hào phóng.

Thế cho nên Tạ Linh Bích cũng bắt đầu động lòng. Lão trầm ngâm một lát, Tức lão gia tử lại nói: “Có điều việc này, e là phải gạt Tạ tông chủ. Lần trước lão phu vốn định vứt bỏ nha đầu Hoàng Nhưỡng kia, nhưng lại bị Tạ tông chủ trượng nghĩa cứu giúp.”

Tạ Linh Bích đương nhiên hiểu ý của Tức lão gia tử. Tạ Hồng Trần tuyệt đối sẽ không đồng ý với việc này. Lão thở dài một hơi, nói: “Đứa nhỏ Hồng Trần này quá mức nặng tình.”

Tức lão gia tử nói: “Đúng vậy. Vậy việc này cứ quyết định thế nhé?”

Tạ Linh Bích nâng cốc trà lên, cách không khí hai người chạm cốc rồi uống cạn.

Ba ngày sau, Đàn Ngũ Cốc tại ngoại ô phía Nam Thượng Kinh.

Nơi này vốn là nơi hoàng gia tế bái xin đất trời cho nông dân được mùa, hiện giờ lại dựng lên một đài cao.

Dân chúng khắp nơi thi nhau tới xem náo nhiệt, vô số người biết được tin liền chạy đến nơi này trấn thủ. Chỉ vì được thấy Đệ Tam Mộng tiên sinh một lần. Trong tiên môn cũng có người tò mò, ghé tai bảo nhau chạy tới.

Miêu Vân Chi, Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu tất nhiên đều tới đây. Nói cho cùng, Đệ Tam Mộng cứu được vạn dân trong lúc nước sôi lửa bỏng. Mọi người tới hiện trường, coi như để trợ giúp tăng nhân khí.

Ngày này, Sư Vấn Ngư thực hiện nghi thức long trọng đi đến, xung quanh đã sớm vây đầy dân chúng. Bảo Võ dẫn người của Bạch Hổ Ti đến tuần tra xung quanh.

“Đệ Tam Mộng tiên sinh ở đâu?” Trong đám người đa số đều là câu hỏi này. Nhưng không ai có thể nói ra đáp án. Khắp nơi đều là đầu người, thật sự hoa cả mắt.

Đợi đến giờ lành, Lễ Bộ Thượng Thư Trác đại nhân mới đọc tế văn. Đầu tiên là khen Thiên Tử có lòng, gặp dữ hóa lành, bình ổn tai họa. Sau đó lại liệt kê từng chiến tích mà Ti Thiên Giám lập được trong bốn năm thành lập.

Kế đó mới nhắc đến cuộc đời của Đệ Tam Mộng.

Dân chúng vẫn ngó nhìn xung quanh, chỉ muốn được thấy Đệ Tam Mộng một lần, còn nghi lễ phiền phức này bọn họ không thèm để ý.

Hoàng Nhưỡng đã sớm thay một thân đồ đen, nàng vẫn đeo mũ có mạng che mặt làm bằng tơ lụa. Ăn mặc như vậy đi gặp mặt quân là vô lễ. Nhưng Sư Vấn Ngư lại không trách móc, những người khác đương nhiên cũng không tiện nói thêm gì.

—— Hiện giờ thân phận địa vị của Đệ Tam Mộng giúp nàng có thể làm việc tùy tâm.

Bài tế cáo chức mừng ở bên ngoài vô cùng dài dòng, Hoàng Nhưỡng đợi muốn buồn ngủ. Cuối cùng, Đệ Nhất Thu tiến vào, nói: “Đi theo ta!”

Vì thế Hoàng Nhưỡng một đường đi theo hắn, đi ra khỏi mành che của triều đình.

“Đến rồi đến rồi!” Bên ngoài dân chúng thi nhau nói.

Hoàng Nhưỡng bước từng bước một, đi theo Đệ Nhất Thu lên đài cao. “Đây là Đệ Tam Mộng tiên sinh sao? Vì sao phải che mặt?” Có người nhỏ giọng nói.

Có người khác giải thích: “Mấy năm nay chỉ sợ tiên sinh đã gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, che mặt cũng phải đạo.”

Nhưng mà có người hiểu, đương nhiên sẽ có người nghi ngờ: “Hắn che kín mít như vậy, làm sao biết có phải là Đệ Tam Mộng hay không? Chẳng lẽ triều tìm một kẻ đến giả mạo lão nhân gia ngài cho đủ quân số?”

Người đứng xem bàn tán xôn xao, mà Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu cuối cùng cũng đã lên đài cao.

Trên đài cao có một người mặc hoàng bào, đầu đội mũ miện, mặt mày đầy vẻ uy nghiêm của Thiên Tử.

Đúng là Hoàng đế Sư Vấn Ngư.

Mà Hoàng Nhưỡng vừa thấy lão ta thì thiếu chút nữa bị vạt áo của mình làm cho trượt chân —— nam nhân này, không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc!

Mà lúc này, Sư Vấn Ngư đã mở miệng, từng câu từng chữ như sấm nổ bên tai Hoàng Nhưỡng: “Đệ Tam Mộng tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Âm sắc quen thuộc này, tay phải Hoàng Nhưỡng nắm chặt, bỗng nhiên thò vào trong vạt áo, cầm lấy nhánh trà châm trong suốt kia!

Hai lần trước nàng tiến vào mộng, nam nhân đứng trên đỉnh tháp chứng kiến, ấy vậy mà lại là Hoàng đế Sư Vấn Ngư! Hoàng Nhưỡng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng vào lúc này, tại nơi đây lại không phải lúc để nàng chất vấn.

Nàng khẽ cúi đầu với Sư Vấn Ngư, coi như là đáp lễ.

Sư Vấn Ngư cũng không thấy lạ, mỉm cười khen: “Tiên sinh lai tạo ra giống lương thực và Khổ Liên tốt, mười mấy năm qua vẫn luôn vì nước vì dân, khiến nạn hạn hán trăm năm khó gặp trong sử sách cũng không thể cướp đoạt được tính mạng của lê dân bá tạn. Nay quả nhân xin tặng người tấm biển vàng này.”

Nói xong, lão ta vung tay lên, có người nâng một tấm biển vàng đến, bên trên là bốn chữ “Thiên Hạ Tư Học”, ánh vàng chói mắt. Lần thứ hai Hoàng Nhưỡng thi lễ với lão ta, trong lòng rối thành một nùi.

Gã Hoàng đế này rốt cuộc có điều gì cổ quái? Vì sao có thể khiến nàng tiến vào những giấc mộng ly kỳ này?

Đương lúc nàng xuất thần, đột nhiên đằng sau có tiếng xé gió lao tới!

Bảo Võ quát một tiếng, phi về phía bên này. Hoàng Nhưỡng xoay người lại xuất một kiếm, chặn đứt thế tiến công của người tới. Sau đó, cả nàng và tên thích khách đều sửng sốt.

Tâm Kiếm!

Hoàng Nhưỡng nắm trong tay kiếm đạo tối cao của Ngọc Hồ Tiên Tông!

Kiếm của tên thích khách này lại hết sức bình thường.

Sau khi hắn ngẩn ra lại nhanh chóng so chiêu với Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng rất nhanh đã nhận ra chiêu thức của người này —— Tạ Linh Bích! Nàng thật sự hiểu người này quá rõ rồi.

Quả nhiên, Tạ Linh Bích so chiêu với nàng không quá 30 chiêu, trong lòng vô cùng chấn động.

Đệ Tam Mộng này không chỉ biết sử dụng tuyệt kỹ tông môn của Ngọc Hồ Tiên Tông, mà còn nắm rõ chiêu thức của mình như lòng bàn tay. Thậm chí lão còn hoài nghi, người này đã biết được thân phận thật sự của mình!

Dân chúng dưới đài đã sớm ồn ào, mà hộ vệ của triều đình đã bao vây lấy thích khách. Sư Vấn Ngư lui sang một bên, đương nhiên quan sát kỹ càng trận so tài đang diễn ra.

Tạ Linh Bích đánh mãi không xong, trong lòng toát mồ hôi lạnh.

Nếu như lão không dùng Tâm Kiếm mà dùng pháp bảo bình thường, căn bản không đối phó được Tâm Kiếm của Hoàng Nhưỡng.

Nhưng nếu như lão sử dụng Tâm Kiếm, chắc chắn thân phận sẽ bị bại lộ. Đương nhiên, lão còn có một lựa chọn khác!

Lão gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên hóa thành một cụm mây đen, trong mây đen, vô số đầu lâu lộ ra răng nanh, hung dữ đáng sợ!

Linh Ma Quỷ Thư!

Cuối cùng lão cũng chịu sử dụng tà công này rồi!

Hoàng Nhưỡng bị kình khí của lão làm cho chấn động, cả người lui về phía sau, đám đầu lâu bổ nhào về phía nàng, đột phá kiếm phong của nàng, trong lúc cắn xé nhau, mạng che mặt của Hoàng Nhưỡng bị nghiền nát!

Tóc dài rối tung, lộ ra gương mặt trơn bóng.

Dân chúng thi nhau kinh hô, nhưng Hoàng Nhưỡng căn bản không kịp che mặt! Nàng quơ kiếm chống lại đầu lâu, mà sương đen biến thành đầu lâu càng lúc càng nhiều.

Cho dù là vậy, nàng vẫn rõ ràng nhận ra lúc này tà công của Tạ Linh Bích vĩnh viễn kém xa bên ngoài mộng! Vì sao lại có khác biệt lớn đến vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì ngoài mộng lão đoạt xá Tạ Hồng Trần ư?

Hoàng Nhưỡng không nghĩ ra, nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian dư thừa để suy nghĩ. Nàng thật sự quá ít hiểu biết về Linh Ma Quỷ Thư này.

Nàng đỡ trái hở phải, mãi đến khi Bảo Võ chạy đến cứu giúp. Hai người cùng đối địch, lúc này áp lực mới giảm.

Mà Giám Chính đại nhân ở bên đã nhanh chóng lấy ra một cây cung cùng một mũi tên vàng từ trong pháp bảo trữ vật. Hắn giương cung cài tên, nhắm thẳng Tạ Linh Bích, một mũi tên phá mây trời!

Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, tên vàng cắm vào trong mây, ánh hào quang tản ra. Đầu lâu màu đen như bị tổn thương, gào thét đinh tai nhức óc.

Quả nhiên, uy lực của ma công kia hiện tại nhỏ hơn nhiều.

Ít nhất ở ngoài mộng Đệ Nhất Thu không có pháp bảo gì có thể bắn phá được lão.

Trong lòng Hoàng Nhưỡng hoang mang, mà Tạ Linh Bích trước mặt trúng chiêu, cũng không dám đánh lâu. Trái lại lão muốn thoát khỏi vòng vây. Nhưng chính lúc này, đám người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu xúm lại.

Trong khoảng thời gian ngắn vây chặt lấy lão.

Tạ Linh Bích nhìn về phía Sư Vấn Ngư cách đó không xa, gào to một tiếng, đầu lâu đen nhanh chóng tản ra, biến thành từng luồng lửa quỷ! Lửa quỷ tản ra xung quanh, nhằm về phía dân chúng vây xem.

Mọi người đành phải thu trận để bảo vệ người trần tục. Lúc này Tạ Linh Bích mới phá tan trở ngại, bỏ chạy mất dạng.

Bấy giờ trong đám người có người gào lên: “Hoàng Nhưỡng! Ngươi lại dám giả mạo Đệ Tam Mộng tiên sinh, lừa gạt triều đình?!”

Dân chúng kinh hồn chưa định, lại bị tiếng gào này làm cho hoảng hồn, lúc này mới có người phản ứng kịp, thi nhau nhìn bộ mặt thật của Đệ Tam Mộng tiên sinh.

Mà Hoàng Nhưỡng đứng trên đài cao, toàn thân đồ đen, tóc dài rối tung.

Ngay cả đám người Hà Tích Kim cũng phải sững sờ xuất thần, mãi một lúc lâu sau, Miêu Vân Chi mới giận nói: “Xú nha đầu, ngươi thật to gan, lại dám giả mạo bậc đại hiền?”

Àizzz.

Hoàng Nhưỡng không biết phải mắng Tạ Linh Bích bao nhiêu lần nữa —— Nếu còn có giấc mộng thứ tư, lão nương không đào phần mộ tổ tiên của ngươi lên mới là lạ!

Nàng nhìn về phía Hà Tích Kim, hơn nửa ngày sau mới miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi tắn: “Di phụ, thật ra ta chính là Đệ Tam Mộng.”

Hà Tích Kim còn chưa hoàn hồn, Tức lão gia tử trong đám người dẫn theo một đám tộc trưởng tộc lão thế gia chạy tới bên này.

“Ngươi nói, ngươi chính là Đệ Tam Mộng?” Tức lão gia tử lạnh lùng cười nói: “Quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Mấy tộc trưởng, tộc lão đi theo cũng cười nhạo.

Hoàng Thạch Ý xen miệng nói: “Theo ta thấy, là Ti Thiên Giám căn bản không tìm được Đệ Tam Mộng, đành phải tìm nha đầu ngươi đến làm thế thân mạo danh, muốn tranh công với hoàng đế bệ hạ đúng không?”

Cát Kính Nguyên cũng nói với đám dân chúng: “Mọi người đừng bị nha đầu kia lừa. Đệ Tam Mộng xuất hiện vào mười tám năm trước, lúc ấy nha đầu này mới bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ năm đó, một nha đầu mới có vài tuổi đã có thể lai tạo ra giống lương thực nổi tiếng cho mọi người sao?”

Dân chúng vây xem không đáp trả lời. Dù sao mọi người cũng không dám chắc.

Tức lão gia tử lại càng được nước kiếm cớ chỉ vào mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Trò hèn đã bị chọc thủng, ngươi còn không thỉnh tội với bệ hạ sao?” Hoàng Nhưỡng nhìn đám người —— mấy người các ngươi thật đúng là mài mòn hết tính nhẫn nại của lão nương.

Nàng đứng thẳng tắp, nhìn đám người một vòng, giọng nói thanh thúy có lực: “Chư vị, tệ nhân đúng là Đệ Tam Mộng. Mười tám năm trước ta tiến vào Thượng Kinh, nhập học tại Viện Gây Giống của Ti Thiên Giám. Vì gặp được dân chúng khó khăn, mà thế gia lại không chịu bán hạt giống cho các hộ dân đơn lẻ nên ta nhất thời nổi hứng, mới dùng tên giả Đệ Tam Mộng lai tạo ra giống loại tốt.”

Giọng điệu của nàng bình tĩnh, phía dưới có người hỏi: “Ngươi có chứng cớ gì?”

Hắn hỏi ra chuyện mọi người đang quan tâm nhất, trong khoảng thời gian ngắn, vạn ánh mắt đều đổ dồn về Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, giơ tay rút chiếc bút chì trên eo hắn, sau đó đi nhanh tới đài cao, tiện tay vẽ một bức trên tấm mành trắng.

Tông Tử Khôi bước nhanh đến, nhìn một lúc lâu mới nói: “Đây, đây là ấn ký của Đệ Tam Mộng tiên sinh!”

Ấn ký chính là dấu hiệu của một đạo sư gây giống.

Cánh dân chúng vẫn nửa tin nửa ngờ, có người cách đó gần, bèn tiến lên xem kỹ. Mãi lâu sau mới có người nói: “Ta dùng hạt giống mà Đệ Tam Mộng tiên sinh giao trồng, đây quả thật là ấn ký của lão nhân gia ngài!”

Những giọng nói như thế này càng lúc càng nhiều, mọi người nhìn mỹ nhân trên đài, nhất thời ánh mắt trở nên phức tạp.

Hoàng Nhưỡng lấy một vật ra từ trong pháp bảo, nói: “Đây là khế đất cổ trạch tại Thượng Kinh, khế đất nhà được thành lập vào mười tám năm trước.”

Đám người thấy khế ước mua bán nhà đất, lại càng được một trận xôn xao.

Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua đám người, nói: “Chư vị, Đệ Tam Mộng là ta. Cũng không phải ta. Nó đến từ những lời dạy bảo của trưởng bối, đến từ sự hiệp nghĩa của Tiên môn, vì dân sinh khó khăn mà xuất hiện, vì xã tắc quân vương mà tồn tại. Từ nhiều năm trước tới nay, thế gia Thổ Linh luôn lấy chuyện không bán loại tốt cho các hộ dân đơn lẻ làm vinh dự. Nhưng hôm nay, ta dấn thân vào Ti Thiên Giám, bài trừ lề thói cũ.”

Mọi người sửng sốt, rất nhanh, bọn họ đã hiểu ý nghĩa của những lời này. Trong chớp mắt, âm thanh ủng hộ như núi như biển.

Hoàng Nhưỡng nhìn đám người phấn chấn, trong lòng lại rất bồn chồn….

Thôi cứ tận tình hưởng thụ cảm giác được vạn dân tung hô đi. Chờ đến lúc về nhà, chỉ sợ sẽ không tránh được một trận đòn to.