Không Tỉnh

Chương 99



Sáng sớm ngày kế, Hoàng Nhưỡng làm bữa sáng rồi mang đến như trước.

Giám Chính đại nhân cũng như thường ngày, ngồi vào bàn giúp nàng bày đặt bát đũa, nhưng không khí giữa hai người cứ có chút lúng ta lúng túng.

Đệ Nhất Thu gắp một miếng thức ăn, ăn hồi lâu cũng không biết bữa sáng hôm nay là cái gì. Nhưng Hoàng Nhưỡng không nói gì, hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, biến thành hai cọc gỗ.

Đệ Nhất Thu lén nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, lúc này mới phát hiện tay nàng thon dài trắng nõn, mỗi một móng tay đều hồng hào nõn nà —— nàng chính là Đệ Tam Mộng, mình nên sớm phát hiện mới phải. Dù sao nàng cũng có một đôi tay như vậy.

Đệ Nhất Thu đột nhiên nghĩ thế. Nhưng những điều này trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ qua.

Giám Chính đại nhân lại gắp thêm một đũa thức ăn, vẫn là cái vẻ ăn không biết ngon. Mãi đến khi Hoàng Nhưỡng nhắc nhở hắn: “Vừa rồi chàng ăn phải quế.”

“Phụt phụt….” Giám Chính đại nhân vội vàng nhổ ra.

Hoàng Nhưỡng che miệng, bắt đầu cười trộm.

Giám Chính đại nhân hừ lạnh một tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta…. Hôm nay đến Lễ bộ.”

Hắn bỗng nhiên nói chuyện này, Hoàng Nhưỡng chẳng hiểu ra làm sao: “Để làm gì?”

Giám Chính đại nhân lạnh lùng nghiêm túc nói:“Mặc dù ta chưa lấy được họ hoàng tộc, nhưng nếu muốn cầu thân thì vẫn phải tuân theo lễ chế của triều đình.” Hắn nói đến chuyện cầu thân khiến trái tim Hoàng Nhưỡng đều ngọt lịm, nhưng ngoài mặt vẫn cáu kỉnh mắng một tiếng:“Ai thèm quan tâm chàng.”

Hai người vùi đầu ăn cơm, bên ngoài đột nhiên có người nói:“Giám Chính đại nhân, Tạ tông chủ tới chơi.” Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, mấy năm nay tần suất Tạ Hồng Trần tới Ti Thiên Giám hiển nhiên trở nên nhiều hơn.

Giám Chính đại nhân cũng nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói:“Mời vào đi.” Nói cho cùng thì Ngọc Hồ Tiên Tông cũng là Tiên môn đứng đầu, thân phận của Tạ Hồng Trần đặc biệt, không tiện thất lễ.

Chỉ chốc lát sau, Tạ tông chủ bước nhanh vào.

Mà Giám Chính lại chỉ nói: “Tạ tông chủ tới quá sớm, bản quan đang dùng cơm, thật sự là thất lễ rồi.” Hắn miệng nói thất lễ nhưng vẫn thong thả ăn cơm, nào có chút áy náy vì thất lễ nào?

“Không sao.” Tạ Hồng Trần đương nhiên cũng không thèm để ý, thật ra so với Giám Chính chanh chua, Tạ tông chủ hiển nhiên càng có phong thái của quân tử hơn. Hắn nhìn lướt qua thức ăn trên bàn sắc, lại nhìn xem Hoàng Nhưỡng đứng bên, hỏi: “Này… đây là A Nhưỡng cô nương tự mình xuống bếp nấu sao?”

Hoàng Nhưỡng đành phải nói: “Tay nghề không tinh, khiến cho tông chủ chê cười rồi.” Nàng khách khí hỏi: “Nếu như tông chủ còn chưa dùng bữa, chi bằng ta mời tông chủ một bữa?”

Đây vốn chỉ là một câu nói khách khí, ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ tới Tạ Hồng Trần sẽ đồng ý.

Tạ Hồng Trần này, thật ra tương đối già mồm cãi láo.

Nhưng mà, Tạ tông chủ vậy mà thật sự ngồi xuống đối diện Giám Chính đại nhân, nói: “Thế phải làm phiền A Nhưỡng cô nương rồi.”

....

Hoàng Nhưỡng quả thực hoài nghi có phải mình bị điếc hay không. Ngay cả Đệ Nhất Thu cũng rất bất ngờ, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Hồng Trần một cái. Mà Tạ tông chủ thì vẫn bình thản ung dung.

Lời đã ra miệng, không tiện thu hồi.

Hoàng Nhưỡng đành phải cầm bát lên, múc thêm một bát cháo nữa thay Tạ Hồng Trần.

Tạ tông chủ ăn một muỗng, khen ngon∶ “Trong cháo dùng thịt cua làm nước canh, cho nên càng thêm ngon. A Nhưỡng thật sự có lòng.”

Bỏ thêm thịt cua sao?

Giám Chính nhìn lướt qua cháo, không hề thấy thứ này.

Hắn đương nhiên không thấy được, trước kia khẩu vị của Tạ Hồng Trần kén chọn cỡ nào, Hoàng Nhưỡng chỉ lấy mấy thứ điều chế nước canh, không dám cho thêm tạp chất khác vào.

Thế cho nên về sau, sau khi nàng rời khỏi Kỳ Lộ Đài, thói quen này vẫn cứ giữ nguyên. Tạ Hồng Trần ăn cháo, hiển nhiên cho dù thời gian lui tới lặp lại, khẩu vị của hắn vẫn không thay đổi.

Giám Chính đại nhân đặt đôi đũa xuống, nói: “Hôm nay Tạ tông chủ đến chơi, chẳng lẽ bởi vì trong bụng đói khát?”

Tạ tông chủ chỉ coi Giám Chính tuổi còn nhỏ, tính tình cáu gắt nên cũng không so đo làm gì.

Hắn thong thả ăn cháo, thi thoảng còn gắp chút đồ chua ăn kèm. Tay nghề nấu nướng của Hoàng Nhưỡng thật sự hợp ý hắn đến lạ.

Mãi đến khi ăn cơm xong, hắn đặt bát đũa xuống, lấy khăn trắng ra lau miệng.

Sau đó mới mỉm cười nói: “Lần này Tạ mỗ tới vẫn là vì chuyện Khổ Liên mà Đệ Tam Mộng tiên sinh gây giống giúp Miêu tiền bối. Ngọc Hồ Tiên Tông có một loại bí thảo, sản lượng vẫn rất thưa thớt, dược hiệu nhiều năm qua không thể đề thăng. Tạ mỗ muốn mời A Nhưỡng cô nương chuyển đạt tới Đệ Tam Mộng tiên sinh, nếu có thể gây giống chăm sóc cây này, tất có hậu tạ.”

Hắn bày tỏ mục đích mình đến, trong lòng Hoàng Nhưỡng liền có tính toán.

Nàng nói: “Tông chủ khách khí rồi. Có thể mang linh thảo này đến đây không? Hơn nữa linh thảo không giống các loại giống cây bình thường, nói chung vẫn phải biết rõ dược tính, trong chốc lát e là không thể nghiên cứu sâu được.”

Tạ Hồng Trần đương nhiên biết, hắn lấy ra một gốc Chu Linh Thảo từ trong pháp bảo trữ vật, nói: “Đây là đương nhiên. Dược hiệu của Chu Linh Thảo này trái lại Tạ mỗ biết rõ. Nếu A Nhưỡng cô nương có rảnh, lúc nào cũng có thể tán gẫu.”

Hoàng Nhưỡng nhận lấy gốc linh thảo, nói: “Ý tông chủ muốn nói, ta sẽ chuyển đạt ổn thỏa cho Đệ Tam Mộng tiên sinh.”

Lúc này Tạ Hồng Trần mới nói: “Thật không dám giấu giếm, Tạ mỗ mới gặp A Nhưỡng cô nương đã có cảm giác như đã quen biết nhiều năm. Nếu như A Nhưỡng cô nương có rảnh, bất cứ lúc nào Ngọc Hồ Tiên Tông cũng hoan nghênh cô nương đến làm khách.”

Quen biết nhiều năm sao? Nhưng nơi đó ta thật sự không muốn về nữa.

Hoàng Nhưỡng cũng mỉm cười, nàng đứng thẳng tắp, đoan trang mà hữu lễ, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.

“Cảm ơn lời mời của Tạ tông chủ, A Nhưỡng nhớ kỹ.” Hoàng Nhưỡng mỉm cười trả lời. Nhưng giữa người với người quả thật luôn có một thói quen. Ví như như khi ở trước mặt Tạ Hồng Trần, dù cho đã trôi qua rất nhiều năm, nàng vẫn theo bản năng duy trì một bộ mặt giả dối.

Tạ Hồng Trần gật đầu, xoay người rời đi.

Đợi cho đến khi hắn ra khỏi cửa, Giám Chính đại nhân mới hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Nhưỡng cúi đầu thu bát đũa bỏ vào hộp đựng thức ăn, sau lại lau bàn sạch sẽ.

Giám Chính đại nhân tức không có chỗ phát tiết, quái gở mở miệng: “Xem ra Tạ tông chủ này thật sự là ý không ở trong lời, mà là ở một bát cháo này.”

Hoàng Nhưỡng mặc kệ hắn, chờ lau xong bàn, nàng xoay người đi luôn. Giám Chính đại nhân buồn bực nói: “Tạ tông chủ lưu luyến như vậy, chẳng lẽ sự phong tình vạn chủng của A Nhưỡng cô nương, hắn cũng từng được thấy qua sao?”

Hắn nói những thứ khác, Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không so đo với hắn. Nhưng lạ là hắn lại nói một câu như vậy.

Hoàng Nhưỡng quay người lại, im lặng đặt hộp đựng thức ăn lên bàn.

Tuy Giám Chính đại nhân tức giận, nhưng lúc này vẫn không khỏi lùi lại một bước. Chân thì lùi nhưng miệng thì vẫn rất cứng rắn, hắn cười khẩy: “Thế nào, bị ta nói trúng rồi sao?”

Vốn là lời nói ghen tuông, nhưng mà Hoàng Nhưỡng vẫn đáp: “Đệ Nhất Thu, chàng để ý Tạ Hồng Trần lắm, đúng không?” .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Nàng hỏi vô cùng nghiêm túc, Giám Chính đại nhân loáng thoáng có dự cảm chẳng lành. Nhưng hắn vẫn cười lạnh, nói: “Sao vậy? Bổn tọa không nên để ý sao?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Đương nhiên là nên rồi. Ta nên sớm nghĩ đến mới phải.”

Nói cho cùng nàng là thân tái giá, cũng không xứng với chủ của Ti Thiên Giám tương lai.

Ngoài mộng miệng không thể nói, cho nên rất nhiều lời không thể hỏi kỹ. Ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào đây?

Nàng nói: “Nếu Giám Chính đại nhân để ý như vậy, thế cũng được.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Giám Chính đại nhân tự biết không ổn, đuổi theo ra đến cửa, nhưng thấy ngoài cửa đám đệ tử tới lui, quan viên đang ra vào trực ca. Hắn không tiện đuổi theo.

Huống chi đuổi theo, hắn biết nói gì cho phải? Giám Chính đại nhân cũng cần thể diện mà!

Hắn trở về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy Tạ Hồng Trần quả thực chính là đầu sỏ gây nên. Ngày sau chi bằng không cho phép hắn bước chân vào cửa lớn của Ti Thiên Giám nữa.

Cho đến buổi chiều, tin tức tệ hơn truyền đến!

Viện Giám Viện Gây Giống Tông Tử Khôi vội vàng chạy tới, nghiêm nghị nói: “Giám Chính, hôm nay Hoàng Nhưỡng đột nhiên đề nghị muốn nghỉ học.”

“Nghỉ học?” Giám Chính nhảy dựng lên.

Tông Viện Giám cũng nóng lòng, nói: “Hơn nữa, nàng còn cầm thủ lệnh lúc trước ngài ban ra, xem ra thật sự muốn đi luôn rồi.”

Giám Chính đại nhân đứng dậy, nhưng sau lại chậm rãi ngồi xuống. Nàng đi… hơn nữa còn muốn nghỉ học, đây là hạ quyết tâm rồi.

“Giám Chính, người nhanh nghĩ cách đi!” Tông Tử Khôi thúc giục nói, “Hiện giờ Viện Gây Giống khó lắm mới có được chút thành quả, nếu nàng ấy…”

Lão Viện Giám thao thao bất tuyệt, Đệ Nhất Thu Tâm lo lắng trùng trùng: “Tông Viện Giám cứ về trước đi, chuyện của nàng ta sẽ nghĩ biện pháp.” Hắn nói qua loa cho có lệ.

Tông Tử Khôi người già nên cũng thành tinh, lão biết quan hệ của hai người này không tầm thường. Vì thế còn không quên nhắc nhở: “Giám Chính, nếu nàng ấy trở về Như Ý Kiếm Tông, cách Thượng Kinh ngàn dặm xa xôi, có muốn gặp mặt e là khá khó khăn.”

Đệ Nhất Thu đâu cần lão nhắc nhở? Hắn lập tức nói: “Tiên sinh cứ đi về trước!”

Tông Tử Khôi rời khỏi, Đệ Nhất Thu đi qua đi lại ở trong thư phòng.

Hối hận thì đương nhiên là hối hận, nhưng mình đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, chẳng lẽ còn có thể cúi đầu xin lỗi hay sao?

Hơn nữa mình sai ở đâu?

Nàng nói chuyện với Tạ Hồng Trần câu chữ mềm mại ôn tồn, không chỉ có mặt cười đón chào, mà còn mời hắn ở lại dùng bữa!

Hừ, Tạ Hồng Trần tốt quá mà, nhân vật trời quang trăng sáng. Đến cháo cũng không ngăn nổi cái miệng của hắn, còn có thể nếm ra được nguyên liệu!

Giám Chính đại nhân càng nghĩ càng giận, mình đâu có nói gì sai?!

Mà lúc này, Giám Phó Lý Lộc cũng phái người đến báo cho hắn biết, Viện Gây Giống đã phê chuẩn cho Hoàng Nhưỡng nghỉ học. Chốc lát sau, lại có người đến báo, Hoàng Nhưỡng đang thu thập hành trang ở học xá.

Sau đó một lát lại có người đến báo, Hoàng Nhưỡng đã mang một vài món đồ linh tinh đến tặng cho đệ tử trong Viện Gây Giống. Giám Chính đại nhân đứng ngồi không yên, cuối cùng, hắn tìm giấy bút, ba chải hai quét, vội vàng viết một phong thư.

“Bảo Võ!” Giám Chính đại nhân nghiêm nghị, thuận miệng nói, “Đem đưa phong thư này đến học xá, giao cho….. Hoàng Nhưỡng!”

Giám Chính đại nhân đứng trên bậc thang cao cao, nhưng lại sượng mặt. Hắn cố tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Để cho nàng xem qua, đi hay ở thì tự nàng quyết định!”

“Hạ quan tuân mệnh!” Bảo Giám Phó nhận thư, ba bước thành hai đi đến học xá.

Lúc này trong học xá đã đầy đệ tử. Trải qua hai năm ở chung, mọi người nào nỡ xa Hoàng Nhưỡng? Tông Tề Quang, Sa Nhược Ân đã sớm khuyên can không biết bao nhiêu lần. Lúc này tâm trạng của mọi người đều có hơi tụt dốc.

Nhưng đúng lúc này, Bảo Võ nói: “A Nhưỡng cô nương, Giám Chính có thư, lệnh cho hạ quan chuyển giao cho người!”

Giọng hắn vốn lớn, Hoàng Nhưỡng không nghe còn đỡ, vừa nghe xong nhất thời như đổ thêm dầu vào lửa! Nàng cười lạnh: “Sao nào, Giám Chính nhà các ngươi còn biết viết thư?!”

Hắn còn muốn nói lời gì tổn thương người nữa đây? Có phải muốn đoạn tình tuyệt nghĩa không?!

Hoàng Nhưỡng càng nghĩ càng giận, lạnh lùng quát: “Đọc cho ta! Lão nương trái lại muốn nghe thử xem hắn còn lời nào muốn nói!”

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả các đệ tử, Bảo Giám Phó đành phải mở thư ra. Hắn lớn tiếng đọc: “Thư hối lỗi! Hôm nay ta có hơi quá lời, đã úp mặt vào tường suy nghĩ. Tội thứ nhất, lời thốt ra khỏi miệng có hơi quá đáng, chọc cho phu nhân buồn bực. Tội thứ hai, dĩ dạ phạm thượng, bất kính phu nhân. Tội thứ ba, đa nghi....”

Bảo Võ còn muốn đọc tiếp, nhưng Hoàng Nhưỡng đã xông tới, một tay đoạt lấy phong thư vò nát nó ——suy cho cùng hắn cũng chỉ có tí xíu thể diện đó, có phải ngươi cũng muốn ném nốt không?!

Cánh đệ tử xung quanh chậm rãi khép cái miệng đã há to hơn nửa ngày, sau đó có người lén cười ra tiếng.

“Cười cái gì mà cười?! Ra ngoài, đều ra ngoài hết!” Hoàng Nhưỡng đuổi toàn bộ mọi người đi ra, lúc này mới đóng cửa lại.

Nàng lấy lưng đè cửa, chậm rãi mở phong thư đã bị vò cho nhăn nhúm kia. Chứ viết trên thư thoăn thoắt, đầu bút của thiếu niên cực kỳ mạnh mẽ có lực

Thế nhưng lại cố vứt mặt mũi mà viết xuống câu xin tha.

Hoàng Nhưỡng cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, cất giữ bên người.

Ngoài mộng, nàng và Tạ Hồng Trần chưa từng cãi nhau như vậy bao giờ, cho nên đương nhiên cũng không biết phải làm hòa thế nào.

Bất cứ lúc nào hắn cũng ném nàng ở Kỳ Lộ Đài, chẳng thèm quan tâm, mãi đến khi chính nàng tự bình tĩnh lại mới thôi. Nhưng lúc này đây, Hoàng Nhưỡng lại có được một bức thư xin lỗi.

Mà bức thư xin lỗi này chỉ mới hai ngày đã truyền khắp trong ngoài triều đình.

Chuyện truyền tới tai ba người Khuất Mạn Anh, Phùng Tranh Nhi, Đới Vô Song, ba người đều cảm thấy Giám Chính đại nhân đúng là ‘nhân vật không tầm thường’. Yêu cầu phu quân nhà mình phải sớm kết giao mới được.

Thế là, tam Tiên sợ vợ lại sắp có thêm người mới.