Không Tỉnh

Chương 98





(*Diếm Cốt (艳骨): Diễm (艳): xinh đẹp; Cốt (骨): xương)

Mùng một tháng mười.

Ngày sinh nhật của Giám Chính đại nhân. Sáng sớm trong cung đã có người đến truyền hắn vào cung.

Hắn và Sư Vấn Ngư cùng ăn cơm, sau đó lại đi tế bái Tiên Hoàng hậu. Chờ đến lúc quay về Ti Thiên Giám thì trời đã sẩm tối.

Giám Chính đại nhân chờ Hoàng Nhưỡng ăn cơm chiều, nhưng nàng chưa thấy tới. Hắn lại đến ký túc xá tìm một vòng, cũng không thấy người ở đây. Xem ra, nàng ra ngoài rồi.

Hắn cũng không thèm để ý —— Hoàng Nhưỡng vốn là người bề bộn nhiều việc.

Cho đến ban đêm, có người tiến vào, bẩm báo: “Giám Chính đại nhân, A Nhưỡng cô nương phái người đưa tới một phong thư.”

“Thư à?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, hắn nhận thư rồi mở ra xem thử, bên trong có viết: “Tới Bão Cầm Quán.”

Bão Cầm Quán?

Tuy Đệ Nhất Thu không hề tầm hoa vấn liễu, nhưng cũng biết Bão Cầm Quán này là nơi nào. Một nơi như vậy hàng năm thu thuế má rất cao, hắn đương nhiên có ấn tượng.

Hoàng Nhưỡng hẹn hắn đến nơi đó làm gì?

Nhưng vừa thấy chữ viết trên thư —— Hoàng Nhưỡng dùng thể chữ trên thẻ tre của Đệ Tam Mộng để viết. Bình thường nàng không hay dùng bút pháp này.

Giám Chính đại nhân không do dự nữa, một đường ra khỏi Ti Thiên Giám, chạy thẳng đến Bão Cầm Quán. Hắn không rành chuyện nam nữ, lúc này ở đây ngửi được mùi son phấn dày đặc thì không khỏi nhíu mày.

Tại cửa có rất nhiều nữ tử mặc y phục hoặc là diễm lệ hoặc thanh lịch đang chào mời đón khách, nhưng mà thấy hắn lại chỉ hé miệng cười, cũng không có ai tiến lên. Ngược lại có một gã sai vặt mặc đồ thuần trắng chạy đến, hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là Thu đại nhân không?”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, gã sai vặt kia vội vàng dẫn hắn đi vào: “Thu đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi, xin mời đi theo tiểu nhân.”

Hai người một đường xuyên qua hành lang gấp khúc, tiếng ồn ào vội vã xung quanh dần tan biến. Phía trước càng ngày càng tối, gã sai vặt kia trực tiếp thắp đèn lồng đỏ, dẫn đường cho hắn.

Đệ Nhất Thu do mới rồi ồn ào tiếng người cười nói, nay đột nhiên rơi vào khoảng không yên tĩnh, bên tai thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nước róc rách chảy, giống như bước vào một thế giới mới.

Mà gã sai vặt vừa đi vừa nói: “Nghe nói công tử là một vị đại nhân của Ti Thiên Giám, ở nơi này của chúng ta gần đây có xảy ra một chuyện khá là tà ma quỷ quái.”

Hắn nói có vẻ rất thần bí, Đệ Nhất Thu nghe vậy đáp: “Ồ… Chuyện gì?”

“Là chuyện ma quái trong một căn nhã thất của chúng ta.” Gã sai vặt kia thần thần bí bí nhỏ giọng nói.

Đệ Nhất Thu bị hắn gợi lên hứng thú, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt kia nhỏ giọng như thì thầm, vang vọng trong hành lang u ám có vẻ tương đối âm trầm: “Chỗ chúng ta có một nơi tên là hồ Phong Nguyệt. Trong hồ có Diễm Cốt, mỗi khi có nam tử tuấn tú đi qua bờ hồ, Diễm Cốt sẽ hóa thành nữ tử xinh đẹp, quyến rũ khiến nam tử thần hồn điên đảo. Sau đó từng bước dẫn bọn họ vào trong hồ.”

“Ồ…?” Đệ Nhất Thu chẳng mấy quan tâm những chuyện phong nguyệt này. Một người phải mất trí cỡ nào mới có thể bị nữ quỷ mê hoặc đây? Hắn thuận miệng nói: “Diễm Cốt trong hồ biến thành nữ tử, tất nhiên phải vô cùng xinh đẹp rồi.”

Mà lúc này gã sai vặt đã dẫn hắn tiến vào một đại sảnh tối om, giơ tay ra không thấy năm ngón.

Hắn chậm rãi giơ cao đèn lồng, ánh dáng đỏ sậm chiếu lên mặt mình, lộ ra một gương mặt tràn đầy quỷ khí: “Thế.... Cũng chỉ có thể để chính mắt đại nhân thấy thôi.”

Dứt lời, hắn chậm rãi lui về phía sau.

Hai cánh cửa bịch một tiếng, đột nhiên đóng sầm lại.

Đệ Nhất Thu đương nhiên không sợ, nhưng vào lúc này, một chút ánh sáng vụn vặt rơi vào phía trước. Tiếng nước dần hiện lên. Đệ Nhất Thu ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một cái hồ, tiếng đàn sáo thoang thoảng truyền ra từ sau bình phong.

Trong hồ làn nước lăn tăn gợn sóng, một bàn tay trắng nõn của nữ tử nâng hoa sen chậm rãi ra khỏi nước.

Mái tóc nàng xanh như rong biển, mượt như thác nước, lụa mỏng trên người mềm mại dán sát vào da thịt, làm nổi bật dáng người mạn diệu.

Khó mà hình dung.

Từng ngọn nến xung quanh không gió tự cháy.

Mà mỹ nhân eo nhỏ nhắn đi chân trần, nhảy múa trong nước, làn da như mỡ đông, thân như kinh hồng.

Đệ Nhất Thu đột nhiên nín thở.

Dưới ánh nến mờ ảo, mỹ nhân vừa múa vừa rời khỏi nước. Đóa hoa sen trên tay nàng hiển nhiên có giấu pháp bảo làm khô. Cho nên chờ nàng rời khỏi mặt nước cũng là lúc váy áo trên người nàng đã khô, tóc dài bồng bềnh như mây.

Mỹ nhân chân trần đạp lên bậc thềm ngọc, giống như đến lúc này mới phát hiện có khách đến.

Nàng mị nhãn như tơ, tay ngọc thon dài, một tay nâng hoa, một tay nhìn thiếu niên mà ngoắc.

Giám Chính đại nhân như bị câu mất hồn phách.

Hắn căn bản không biết mình có tiến lên hay không, nhưng mà chờ đến lúc lấy lại tinh thần, người đã đi tới bên cạnh hồ.

Mỹ nhân mỉm cười, ngọt như đường mật, có thể kéo ra chỉ bạc trong suốt.

Nàng nửa nằm ở trên tảng đá đen bên cạnh hồ nước, toàn thân sa mỏng, để lộ nửa đùi ngọc buông thõng dưới nước. Đốm đèn rơi xuống tay áo rực rỡ, tản ra trên bậc thềm như băng điêu ngọc khắc, đẹp không tỳ vết.

Ở bên cạnh nàng có bày một chiếc bầu rượu hoa sen và một cái chén ngọc.

Mỹ nhân khẽ rót quỳnh tương ngọc lộ, rót được nửa chén thì dừng. Giám Chính đại nhân ngồi xuống đối diện nàng. Bàn tay trắng nõn của mỹ nhân nâng chén, đưa đến cạnh môi hắn. Giám Chính đại nhân ngửi được mùi hương mê ly, ngọt tựa như hoa như mật, xua tan đi mùi phấn son nồng nặc mà hắn không thích.

Chén đến bên môi, hắn nhấp môi khẽ thưởng thức. Trong chén không phải nước, vào miệng mát rượi như bạc hà. Mỹ nhân chỉ chờ hắn nếm thử một ngụm, tiện rút tay về. Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, khẽ vuốt mi tâm của hắn, sau đó xuống phía dưới, qua sống mũi, cánh môi mỏng, đi tới yết hầu, sau đó nàng tiện tay ném chiếc chén vào trong hồ.

Đệ Nhất Thu chỉ nếm được mùi hoa trong veo nơi cánh môi.

Hắn vươn tay muốn nắm lấy bàn tay ngọc của mỹ nhân, nhưng da thịt mỹ nhân mềm nhẵn. Nàng chậm rãi lui về phía sau, vì thế đầu ngón tay cũng thoát ra khỏi tay hắn, Giám Chính đại nhân chỉ bắt được nửa đoạn tay áo mỏng manh.

Đồ nữ trang làm bằng lụa mỏng, hắn không dám dùng lực, đành phải mặc cho chúng nó như cát mềm trôi tuột khỏi bàn tay.

Mỹ nhân hất tay áo lụa mỏng ra sau, dưới tầm mắt mông lung của hắn, chân trần của nàng rụt về phía sau, tiến vào trong nước. Hồ nước sâu thăm thẳm tràn qua chân ngọc linh lung, tẩm ướt từng chút một, sau cùng chậm rãi nhấn chìm nàng.

Đệ Nhất Thu vươn tay, cầm lấy tay ngọc nâng hoa sen, năm ngón tay nàng buông ra, hoa sen phất phới lắc lư vài vòng rồi rơi xuống. Đẹp đến cực hạn, khiến người xem không khỏi kinh hãi.

Đệ Nhất Thu cũng không cố kỵ được nhiều, theo nàng vào nước.

Nước trong hồ hơi lạnh, tại nơi thủy vực này váy áo lụa trắng của nàng dần tản ra, tựa như mỹ ngọc đang hòa tan.

Nước trong hồ dần ôm lấy nàng, bao bọc lấy nàng.

Hắn đi sát theo sau, vì thế hai tay nàng như rắn nước chậm rãi quấn lấy hắn, môi thơm tiến về phía trước. Hơi thở mỹ nhân như lan, ở trong làn nước lạnh lẽo này chỉ có đôi môi nàng là ấm áp no đủ.

Giám Chính đại nhân không uống rượu, nhưng máu nóng trong người hắn lại đang sục sôi.

Hắn đáp trả nàng, nhiệt tình hôn sâu, lụa mỏng trên người mỹ nhân ở trong nước bong ra từng màn, tung bay như mây gió. Đó là cảnh đẹp mất hồn cỡ nào? Nhưng vẫn chưa đủ để giữ người tu tiên như hắn ở lại trong thuỷ vực. Hơn nữa hơi thở vừa loạn, khí tức càng không thể vững bền.

Mỹ nhân kéo hắn vào đáy hồ, nán lại trong ngực hắn một khoảnh khắc, sau đó bàn tay trắng nõn của nàng dùng lực, đẩy hắn ra.

Dưới ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, Giám Chính đại nhân nhìn nàng chìm xuống đáy hồ, mà mình thì mượn lực về tới mặt nước. Hắn thở một hơi, lại lập tức lặn xuống. Nhưng mà nơi đáy nước nào còn cái gọi là mỹ nhân như ngọc?

Giám Chính đại nhân tìm khắp các ngóc ngách, lại chỉ tìm thấy một chiếc xương mỹ nhân được tạo ra từ thủy tinh tinh tế màu hồng nhạt.

“A Nhưỡng —— “ Hắn tìm kiếm xung quanh, nhưng đáy nước không tiếng động, cũng không có một bóng người. Hắn chỉ đành mang theo Diễm Cốt bơi lên bờ. Tiếng đàn sáo đằng sau bình phong dần dừng lại, cửa phòng mở ra, gã sai vặt mang quần áo vào.

“Thu công tử, mời thay quần áo.” Gã sai vặt cười nói.

Bấy giờ toàn bộ ánh nến sáng lên, dưới đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng Giám Chính đại nhân cũng thấy rõ, trong gian phòng đó chỉ có một hồ và một bức bình phong. Đằng sau bình phong là mấy nhạc sư.

Hắn lại nhìn về phía mặt nước, giai nhân trong nước biến mất tăm hơi, chỉ có một đóa hoa sen trắng trôi nổi theo dòng nước. Giám Chính đại nhân nhớ lại ký ức vừa rồi, chỉ cảm thấy như chìm trong mộng mị.

Mà gã sai vặt lại cười nói: “Tiểu nhân đã từng nói qua, nơi này ấy mà… có chuyện ma quái nha. Công tử thay quần áo xong thì nhanh chóng rời đi đi.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua chiếc xương hồng làm bằng thủy tinh trong tay Giám Chính đại nhân, lắc đầu thở dài: “Xương cốt màu hồng nhạt à.”

Đệ Nhất Thu cầm thanh Diễm Cốt trong tay, từ đó về sau đã hiểu được dục vọng nhân gian.

Mà bên này, Hoàng Nhưỡng đang thay quần áo.

Tú bà ở bên tự mình thay quần áo cho nàng, đồng thời thì thầm: “Chút yêu thích ấy của nam nhân, có thể coi như bị ngươi chơi rõ rồi!”

Hoàng Nhưỡng hi hi ha ha đáp: “Còn chẳng phải tại ta gặp được người đầu óc chậm hiểu sao, để cho hắn được kiến thức một chút.”

Tú bà nói: “Dựa vào bản lĩnh này của ngươi, có nam nhân nào mà không bắt được? Hà tất phải cứ muốn một tên thư sinh ngốc nghếch!”

“Hừ, “ Hoàng Nhưỡng không thích nghe, “Tên ngốc này ngoài việc hơi chậm hiểu thì những phương diện khác đều rất tốt.”

Tú bà coi như hiểu rõ, nói: “Nhìn cách ăn mặc của hắn ắt là người quyền quý sống ở Thượng Kinh. Lại còn tuổi trẻ anh tuấn, àizzz, cũng khó trách ngươi lại dụng tâm như vậy. Có điều đã đi đến một bước này, sao ngươi không nước chảy thành sông, cùng hắn qua đêm luôn đi?”

Hoàng Nhưỡng mặc quần áo, đáp: “Vậy cũng không được, sẽ làm tổn hại đến thể diện của trưởng bối nhà ta.” Nàng nhắc tới hai chữ ‘thể diện’, chính mình cũng phải giật mình.

Năm đó ngoài mộng, nàng đâu phải một người để ý đến thể diện chứ? —— Có một người phụ thân như Hoàng Thự, nàng còn thể diện nào đáng nói?

Mà bấy giờ, nàng là chất nữ của Khuất Mạn Anh và Hà Tích Kim.

Hà Tích Kim thân là tông chủ Như Ý Kiếm Tông, nổi tiếng là hiền lành trong tiên môn. Bất kể thế nào nàng cũng không thể khiến hắn và Khuất Mạn Anh mất thể diện được.

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, mặc xiêm y chuẩn bị rời đi.

Tú bà vẫn thấy đáng tiếc, nói: “Thật đúng là lãng phí, nếu ngươi chịu để tâm chút nữa, nói không chừng Tạ Hồng Trần cũng chạy trời không khỏi nắng.”

Hoàng Nhưỡng bật cười: “Miễn đi thôi. Ma ma phát thiện tâm, coi như ta chưa từng tới vậy.” Nàng thanh toán bạc, sau đó vội vàng rời khỏi Bão Cầm Quán.

Buổi tối, Giám Chính lăn qua lộn lại, một đêm mất ngủ.

Khó khăn lắm mới chìm vào mộng, trong mộng vẫn là thủy vực xanh lam, giai nhân môi đỏ mọng như lửa. Hắn dán lên, giữa răng môi tràn ngập hương hoa.

Cánh tay ngọc của giai nhân quấn quanh cổ hắn, tiếng nức nở tràn ra khỏi kẽ môi, cảnh trong mơ hỗn loạn điên cuồng, vỡ thành từng đoạn ngắn rồi tan biến. Chờ mãi mới thấy trời tờ mờ sáng, Giám Chính đại nhân đứng dậy, phát hiện trên đệm giường bị đọng lại vết dơ.