Không Tỉnh

Chương 97



Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve vạt của một bộ váy, tà váy kia được đính lông chim, sờ lên cực kỳ mềm mại. Giám Chính đại nhân xoay người đi, Hoàng Nhưỡng sửng sốt một lúc mới phát hiện hắn định đi thật!

“Chàng đi đâu thế?” Hoàng Nhưỡng không hiểu nổi.

Giám Chính đại nhân càng không hiểu, hắn hỏi: “Còn việc gì à?”

Hoàng Nhưỡng quả thật không thể tin vào tai mình. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ này đều chỉ là ảo giác của lão nương?

Nàng lại sờ váy áo trước mặt, nhìn sang cái rương chứa đầy khế đất, một hồi lâu mới hỏi: “Chàng… thật sự định đi về đấy à?”

“Không thì sao?” Giám Chính đại nhân nhướng mày.

—— Nếu không phải nể mặt chàng còn nhỏ tuổi, lão nương sẽ bấm gãy eo chàng!

Hoàng Nhưỡng nén lại lửa giận trong lòng, nhắc nhở hắn: “Không thì…. chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, uống ít rượu, sau đó… ta sẽ lần lượt thay mấy bộ váy này —— cho Giám Chính đại nhân xem, thế nào?”

Nàng vừa nói vừa tới gần Đệ Nhất Thu, nhẹ nhàng thổi một hơi sau tai hắn. Giám Chính đại nhân nghĩ ngợi rồi đáp: “Hôm nay bận việc, ngày khác đi.”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc quan sát hắn, muốn xem những lời này của hắn có phải thật sự như hắn nói không. Nhưng Giám Chính đại nhân đã vội vàng rời khỏi. Thật sự là… chính trực đến mức không chê vào đâu được!

Hắn còn quá ít tuổi, nhất định là vậy, dẫu sao thì năm nay hắn mới có mười lăm mười sáu tuổi. Hoàng Nhưỡng vừa cất gọn chỗ váy áo tinh xảo kia vừa tự an ủi bản thân… Không nên tức giận, không nên tức giận.

Nhưng nói chứ, hắn ở ngoài mộng cũng y như vậy. Người này chẳng lẽ có tật xấu gì?

Vùng ngoại ô sơn trang.

Tức Âm nấu cơm xong xuôi, xào mấy món ăn, còn mua một bầu rượu. Bà cố ý làm nhiều món vì Bảo Võ vừa làm xong việc nặng, giờ cũng đến lúc ăn cơm.

Quả nhiên, Bảo gia theo thường lệ đi gánh nước, đốn củi, tưới tiêu xong thì đi tới ngồi xuống trước bàn.

Trên bàn có thêm một chén mì, hắn nhìn thoáng qua, hỏi: “Sinh nhật ngươi?”

Tức Âm cười lắc đầu, đáp: “Sinh nhật của A Nhưỡng.”

Bảo Võ à một tiếng, lại hỏi: “Nếu ngươi làm mì trường thọ, vì sao không đưa cho nàng ấy?”

Tức Âm chia mì vào bát hắn, hồi lâu mới trả lời: “Nếu là hơn hai mươi năm trước, có lẽ ta còn có thể đưa đến trước mặt nó. Bây giờ thì quá muộn rồi.”

Bà khẽ than, Bảo Võ cũng không hỏi thêm.

Hắn đơn giản bê bát mì lên nhai nuốt hai ba miếng đã ăn sạch sẽ. Tức Âm nhìn hắn ăn cơm mà khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Bà không thuê người làm, cả thôn trang này chỉ có một mình Bảo Võ thường xuyên tới.

Trừ việc chăm sóc mười mẫu đất kia, thỉnh thoảng bà cũng sẽ viết thư cho Khuất Mạn Anh. Khuất Mạn Anh luôn hồi âm kịp lúc, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới việc kiếm pháp của Hoàng Quân tiến bộ rất mau. Tức Âm sẽ nghiêm túc đọc thư, nhưng bà không bao giờ viết thư cho Hoàng Quân, giống như cách mà bà không muốn quấy rầy Hoàng Nhưỡng vậy.

Bảo Võ không hiểu những việc “bi xuân thương thu” ấy, hắn vét sạch bát cơm rồi nói: “Nếu ngươi không muốn cho A Nhưỡng cô nương thêm phiền toái thì không cần làm khổ chính mình.”

“Ta biết.” Tức Âm cười nói, bà đứng dậy xới thêm cơm cho Bảo Võ, đáp: “Ta sẽ cố gắng sống tốt.”

Bên này, Hoàng Nhưỡng đang chuyên chú kiểm kê ruộng đất của Đệ Nhất Thu. À, hiện tại là của nàng mới đúng.

Thân là một Thổ Yêu xứng chức, nàng nhanh chóng quy hoạch xong chỗ đất đai ấy, chẳng qua không đủ tá điền.

Gì nhỉ… Hoàng Nhưỡng chợt lóe lên ánh sáng trong đầu—— Viện Gây Giống có một đống học tử, không phải bọn họ không có học điền sao?!

Vì vậy, Hoàng Nhưỡng tìm Tông Tử Khôi nói nàng sẽ tự cung cấp đất đai, dạy cho những học tử đó gây giống! Tông Tử Khôi mừng rỡ cười không khép được miệng, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay.

Những học tử đó vốn còn nghi ngờ —— đi theo cá mặn Hoàng Nhưỡng học gây giống ư?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, lúc bọn họ thấy ‘học điền’ tương lai của mình thì toàn bộ đều vứt hết nghi ngờ ra sau đầu!

Cứ thế, Hoàng Nhưỡng thu được một nhóm lao động không công. Tông Tử Khôi thì thu được một đạo sư miễn phí, mà các học tử thì thu được học điền chất lượng cao lại còn rộng lớn!

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng hoàn thành kế hoạch quy hoạch giống tốt, các học tử vừa thấy tên hạt giống nàng yêu cầu đào tạo thì lập tức bất mãn. Một Thổ Yêu tên là Sa Nhược Ân nói: “Đào tạo hạt kê? Cái này có thể ra hạt giống gì nổi danh?”

Sa Nhược Ân vốn có xuất thân Thổ Yêu, hơn nữa còn là một trong các thế gia. Đáng tiếc cha mẹ hắn mất sớm, gia đạo sa sút, người trong tộc muốn chiếm gia sản nên đuổi hắn ra khỏi nhà.

Hắn không có chỗ để đi, lúc này Viện gây giống miễn tiền học cho hắn, hắn bèn ở lại Ti Thiên Giám.

Kể cả là một Thổ Yêu như vậy cũng được xem như một bảo bối ở Viện gây giống.

Một một Thổ Yêu khác cũng không khác bao nhiêu, cha mẹ người đó sinh con xong thì vứt bỏ, triều đình liền nhặt về để nuôi ở Viện gây giống như bảo bối. Tông Tử Khôi lấy tên cho hắn theo tên của lão, gọi là Tông Tề Quang.

Hai người này chính là học tử được bồi dưỡng trọng điểm của Tông Tử Khôi. Vì Hoàng Nhưỡng luôn thể hiện là một con cá mặn nên đương nhiên hai người đều không phục.

“Hạt kê là lương thực chính, ở dân gian không có tới mười phần thì cũng phải có đến tám phần mười là như vậy. Cách trồng nó đã sớm bị các thế gia gây giống nắm rõ trong lòng bàn tay, căn bản không cần thiết đào tạo làm gì.” Sa Nhược Ân nói, “Cứ coi như chúng ta trồng ra được hạt giống tốt thì cũng chỉ xem là một ngôi sao vụt qua, không thể so bì với mặt trời mặt trăng. Không bằng trồng loại khác, ngược lại có thể khiến người ta phải trầm trồ ghé mắt nhìn!”

Sa Nhược Ân đã gây giống nhiều năm, hắn cũng có cách lý giải của chính mình.

Những học tử khác không nói lời nào, một mặt do bọn họ không dám đắc tội Hoàng Nhưỡng, sợ mất học điền chất lượng tốt như vậy. Mặt khác, bọn họ cũng không ủng hộ Hoàng Nhưỡng, dẫu sao trước kia Hoàng Nhưỡng chính là một con cá mặn không có chút uy tín nào!

Mọi người đều chờ xem Hoàng Nhưỡng làm thế nào để phản bác Sa Nhược Ân. Có ai mà không thích xem kịch hay đâu?

Nếu hai người này mà đụng độ thì vừa vặn mọi người sẽ được hóng chuyện.

Hoàng Nhưỡng nhìn Sa Nhược Ân, đột nhiên nói: “Lúc còn nhỏ ta cũng nghĩ như vậy.”

Sa Nhược Ân cười lạnh: “Lúc ngươi còn nhỏ? Lúc ngươi còn nhỏ, chẳng phải là không trồng ra được cái gì trong Viện gây giống sao?”

Chung quanh có người cười ra tiếng, Hoàng Nhưỡng ngoắc ngoắc tay với hắn. Đương nhiên Sa Nhược Ân không sợ gì cả, hắn đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng ra hiệu cho hắn xòe tay ra, sau đó nàng đặt một hạt giống vào lòng bàn tay hắn.

Sa Nhược Ân cúi đầu, phát hiện đó là một hạt giống hạt kê.

Đưa hạt giống xong, Hoàng Nhưỡng ho mạnh một cái, áp tất cả những âm thanh khác xuống. Mọi người đều cho rằng nàng muốn bàn luận cái gì đó cao siêu, không khỏi đồng loạt nhìn sang.

Hoàng Nhưỡng uy nghiêm nhìn quét qua mọi người, vẫy vẫy tay, chỉ dùng một câu để thu phục lòng người. Nàng nói: “Không nghe lời là không có học điền đó!”

Mọi người theo chỉ thị của Hoàng Nhưỡng bắt đầu trồng hạt kê. A Nhưỡng vẫn không phục, nhưng học điền của Viện gây giống quá nhỏ… Hoàng Nhưỡng nhìn đám học tử vùi đầu trồng cây, trong lòng thầm sảng khoái —— Con người vẫn nên có ruộng có đất, có rồi thì khỏi phải giảng nhiều đạo lý…

Mà tin tức càng khiến người ta phấn khởi hơn, không bao lâu sau cũng truyền đến.

Một năm vừa rồi Giám Chính đại nhân chọn mua hạt giống tốt từ các thế gia chỉ vẻn vẹn có hai phần ba so với các năm trước. Hắn đặc biệt mua một phần ba của riêng Hoàng Nhưỡng.

Điều kiện là những hạt giống đó không kén đất.

Việc này khiến các thế gia gây giống luôn kháng cự lại.

Nhưng lúc những hạt giống tốt đó chín lại được dán giấy niêm phong có tên của Đệ Tam Mộng. Các học tử thấy tên của mình xuất hiện trên giấy niêm phong của Đệ Tam Mộng tiên sinh thì ai nấy đều lệ nóng doanh tròng, kích động cực kỳ.

Sự tín nhiệm của bá tánh đối với Đệ Tam Mộng làm cho đợt hạt giống này bán sạch không hề có trở ngại gì. Viện Gây Giống từ lúc xây dựng đến nay đã mấy chục năm, vậy mà chưa bao giờ bán ra nhiều hạt giống như thế.

Học xá, Sa Nhược Ân bê một chậu hoa ngẩn ra một lúc lâu. Tông Tề Quang đi ngang qua hỏi: “Làm sao thế?”

Sa Nhược Ân quay đầu lại, đưa cho hắn chậu hoa.

Tông Tề Quang nhìn vào gốc cây trong chậu hoa, hóa ra là một cây kê. Nó đã tới lúc chín, hạt nặng trĩu xuống, trông có vẻ đắc ý dào dạt, tròn trịa mập mạp hơn bất cứ hạt kê nào trên thị trường bây giờ.

Tông Tề Quang quan sát hơn nửa ngày, cười nói: “Có phải là do thầy của chúng ta không?”

Sa Nhược Ân rầu rĩ đáp: “Ta muốn đi tìm nàng.”

Tông Tề Quang hỏi: “Vậy sao còn không đi đi?”

Sa Nhược Ân đỏ mặt: “Lần trước ta chống đối nàng.”

Tông Tề Quang cười nói: “Đi đi, ta với ngươi cùng đi.” Sa Nhược Ân nhìn sang, Tông Tề Quang chỉ đáp: “Ta cũng sớm muốn tới tận cửa gặp.”

Hai người cùng nhau đi vào trong học xá của Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng mới thấy hai người đã lập tức nói: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, mau tới giúp ta!” Hai người tiến đến mới phát hiện trong học xá của Hoàng Nhưỡng bày đầy các loại bình bình chậu chậu lớn.

Việc này cũng không có gì lạ, làm một đại sư gây giống, không trải qua những việc như vậy mới là kỳ lạ.

Hoàng Nhưỡng nói: “Không phải bây giờ học điền của Viện Gây Giống trống trải rồi ư? Đi đi, chúng ta cùng trồng ít hạt giống mới.”

Sa Nhược Ân liếc thấy cây giống trong chậu, giống cây đó quả thật trông rất cổ quái. Hắn bèn hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Hoàng Nhưỡng hớn hở đáp: “Ta muốn gọi nó là… cây Trường Mệnh!”

“Cây Trường Mệnh?” Tông Tề Quang và Sa Nhược Ân đều không hiểu ra sao.

Hoàng Nhưỡng trả lời: “Cái cây này có thể mọc thành tên của một người. À, chỉ cần lúc gieo hạt mà viết tên vào cái vòng này, thì khi cây mọc nó sẽ lớn thành dáng vẻ đó.”

Nàng vừa chỉ vào phần đáy chậu vừa nói.

Sa Nhược Ân hỏi: “Cái này… có tác dụng gì?”

“Không có tác dụng gì cả.” Hoàng Nhưỡng thần thần bí bí nói, “Không phải ngươi nói muốn trồng ra giống cây mới mẻ sao?”

Sa Nhược Ân gãi đầu: “Nhưng… chẳng phải ngươi bảo bọn ta trồng cây lương thực sao?”

Hoàng Nhưỡng xua tay: “Cây lương thực chỉ là kiến thức cơ bản thôi. Các ngươi đúng là chưa học bò đã lo học bay.Nào, đến đây, hôm nay cho các ngươi xem Nhưỡng tỷ dẫn các ngươi bay ra sao!”

Nàng hưng phấn chọn một gốc cây viết ba chữ ‘Sa Nhược Ân’.

Tông Tề Quang nhìn thấy thú vị, cũng lấy một cái cây ra viết tên mình vào.

Khi ba cái cây đồng loạt mọc lên, hơn nữa còn thuận lợi mọc thành hình dáng bông xù xù có tên ‘Hoàng Nhưỡng’, ‘Sa Nhược Ân’, ‘Tông Tề Quang’. Người ở Ti Thiên Giám sợ tới mức cho rằng xuất hiện thần tích!

Mọi người ồn ào chạy tới xem, ai nấy đều tò mò ngắm nghía.

Ba người Hoàng Nhưỡng đắc ý dào dạt, lão Viện Giám Tông Tử Khôi nhìn một hồi rồi hỏi: “Cái cây này có tác dụng gì?”

“Không có tác dụng gì cả.” Hoàng Nhưỡng lắc đầu, “… chỉ là cho nó mọc theo hình tên mình thôi.”

“Hoàng, Nhưỡng!” Lão Viện Giám nhấc cây chổi lên, Hoàng Nhưỡng tinh ý nhận thấy có điều chẳng lành, quay đầu chạy biến.

Lão Viện Giám tức giận chạy theo khắp viện đuổi đánh nàng: “Cái đứa không làm việc tử tế nhà ngươi! Ở ngoài có bao nhiêu việc chờ ngươi làm, hả? Ngươi ở đây mân mê mấy thứ vô dụng kia….”

Hoàng Nhưỡng chạy chậm đùa lão: “Tông Viện Giám, đời người chỉ là một giấc mộng thôi, ít nhiều gì cũng phải làm chút việc vô dụng chứ….”

Kết quả, lão Viện Giám liền mách với Giám Chính đại nhân.

Lão Viện Giám này cũng không ngốc, lúc lão cáo trạng thì không nói là Hoàng Nhưỡng làm việc không đàng hoàng. Lão nói Hoàng Nhưỡng và hai người Sa Nhược Ân, Tông Tề Quang trồng ba cây Đồng Tâm.

Ban đêm, Hoàng Nhưỡng bị Giám Chính đại nhân xách tai bắt nàng đích thân kéo cây về Huyền Vũ Ti.

Cái cây này vốn đã không hề nhỏ, nàng một mình hự hự đào lại đào, Giám Chính đại nhân chỉ ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn, không chịu giúp đỡ nàng dù chỉ một chút.

Hoàng Nhưỡng vất vả lắm mới kéo được cái cây về Huyền Vũ Ti, nhìn hồi lâu mới quyết định trồng ở chỗ rẽ.

Giám Chính đại nhân vẫn chưa chịu để yên, hắn buộc Hoàng Nhưỡng trồng một cái cây có tên hắn bên cạnh.

Chờ đến lúc cây ‘Đệ Nhất Thu’ mọc lên, vừa đúng lúc gắn bó với cây ‘Hoàng Nhưỡng’. Tất cả những người đi ngang qua nơi này khi nhìn thấy đều nở một nụ cười đã hiểu rõ, chỉ có Hoàng Nhưỡng thỉnh thoảng sẽ ngẩn ra.

Năm Thành Nguyên thứ một trăm mười lăm ngoài mộng, nơi này cũng trồng một cái cây. Đó là cây Niệm Quân An gặp tuyết liền nở.

Dòng chảy thời gian luôn thay đổi trong hư vô, khiến con người ta khó lòng phân biệt được thật giả.

Mà mọi người ở Ti Thiên Giám đã quen với hai cái cây luôn dựa sát vào nhau này. Hoàng Nhưỡng dứt khoát coi đó làm tiền đề, đặt tên cây là ‘Trường Tương Y’.

Trường Tương Y một khi mở bán liền sốt xình xịch, trở thành một phong trào.

Gần như tất cả những người có đôi có cặp trong dân gian đều sẽ trồng hai cây để đính ước.

Chờ đến lúc cây ‘Đệ Nhất Thu’ càng lớn càng cao, dần dần có xu thế vượt qua cây ‘Hoàng Nhưỡng’ thì năm Thành Nguyên thứ tư cũng lặng lẽ tiến đến. Sinh nhật mười tám tuổi của Giám Chính đại nhân sắp đến.

Hoàng Nhưỡng xoa xoa đôi móng vuốt tà ác, hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe miệng…