Không Tỉnh

Chương 96:  



Buổi tối, thư phòng Huyền Vũ Ti.

Giám Chính đại nhân ngồi bên bàn xem danh sách thu chi của Ti Thiên Giám.

Hoàng Nhưỡng cầm theo hộp đồ ăn đi vào. Đệ Nhất Thu đứng dậy tới bên bàn nhỏ, mở ra hộp đồ ăn, hắn phát hiện bên trong vậy mà chỉ có… một ly nước?

Hắn bưng ly nước lên ngửi ngửi, phát hiện chỉ là một ly nước lọc.

“Gì đây?” Giám Chính đại nhân nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng học theo giọng điệu chanh chua của hắn, nàng nói: “Bổn cô nương hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn nấu cơm. Mà lại sợ Giám Chính đại nhân bị đói, thế mới đành phải tỉ mỉ rót một ly nước cầm sang đây.”

“…” Giám Chính đại nhân cảm thấy giọng điệu này quen thuộc đến mức kỳ lạ, hắn nở một nụ cười quái dị: “Vậy thì đúng là đã làm khó cho A Nhưỡng cô nương rồi.”

Hoàng Nhưỡng mặc kệ hắn, nàng cầm con sâu Dương Lạt Tử trên bàn lên, đút cho nó chút linh đan đã làm mềm với nước. Con sâu này tuổi thọ không dài, nếu không cho ăn linh đan thì đã sớm không còn nữa.

Hoàng Nhưỡng chờ ở bên cạnh, mãi vẫn không chờ được một câu lời hay ý đẹp nào của Giám Chính đại nhân. Nàng hừ lạnh một tiếng, cầm theo hộp đồ ăn rời khỏi.

Giám Chính đại nhân là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao? Hắn là người có nguyên tắc đấy! Hắn đã làm sai chỗ nào chứ?

Hắn cứng cổ không chịu nhận sai, vì thế sáng hôm sau cũng là nước trắng, tối cũng thế… ngày thứ ba y chang.

Ngày thứ tư, bọng mắt của Giám Chính đại nhân đã xanh đen, người cũng gầy một vòng. Hai vị Giám Phó và bốn vị Thiếu Giám của Ti Thiên Giám nhìn thấy, ai nấy đều sốt ruột.

Thiếu Giám Chu Tước Ti Chu Tương nhìn không nổi nữa, nàng thấy bất bình thay cho Giám Chính đại nhân nhà mình: “Đây không phải đang bắt nạt người ta sao?! Không có đồ tể thì khỏi ăn thịt heo đấy à? Giám Chính đại nhân đừng lo, ta đây sẽ làm cho ngài một chén canh thịt ấm áp tình người!”

Nàng là một cô nương thuộc phái hành động, dứt lời thì ngay lập tức xắn tay áo lên tự mình xuống bếp. Chỉ chốc lát sau, Chu Tương đã bưng một chén canh thịt lớn tới.

“Giám Chính đại nhân, ngài ăn trước đi.” Chu Tương đưa cái muỗng cho hắn, nói: “Theo ta thấy thì tính khí của A Nhưỡng cô nương này cũng kiêu quá đấy! Nếu Giám Chính đại nhân không chịu nổi, có thể cân nhắc đến Chu Tương ta! Sau này ngài mà theo ta, ngày nào ta cũng nấu cơm cho ngài ăn, tuyệt đối không giận dỗi!”

Nàng đứng một bên dõng dạc khoa môi múa mép, Giám Chính đại nhân chỉ yên lặng uống một ngụm canh thịt nàng nấu. Tiếp đó, hắn cẩn thận phẩm vị hồi lâu. Đây là, canh thịt?

Giám Chính đại nhân lại uống một ngụm, hắn nhìn nữ thuộc hạ vẻ mặt sáng láng đằng trước, bắt đầu có ý định buông muỗng.

Chu Tương vội nói: “Đừng mà, tuy là hương vị không ngon lắm, nhưng mà ta có thể học. Ngài cũng đừng có kén ăn quá. Nào nào, uống thêm hai ngụm đi. Tốt xấu gì cũng phải lấp đầy bụng chứ. Ngài xem, ngài cũng đâu có tích cốc….”

Vì thế, dưới sự nhiệt tình khuyên bảo của nàng, Giám Chính đại nhân nhíu mày uống hết nửa chén canh.

Trưa hôm đó, Ti Thiên Giám trúng độc!

Triều đình ồn ào, ngay cả Hình Bộ cũng bị kinh động! Phúc công công trong cung vừa đến, Lộc công công đã tới giục giã. Lộc công công vừa tới, Thọ công công lại đến giục Lộc công công!

Trong khoảng thời gian ngắn, cả Ti Thiên Giám đều loạn hết lên.

Đúng vậy, Giám Chính đại nhân trúng độc.

Thiếu niên mười lăm tuổi không chỉ nôn đến sắc mặt phát xanh mà còn bị xuất hiện ảo giác.

Đây là tên thích khách nào làm? To gan lớn mật thật!

Giám Phó Lý Lộc tức giận kéo tất cả mọi người vào Bạch Hổ Ti để tra khảo, tra nửa ngày mới phát hiện Giám Chính đại nhân hôm nay chỉ uống một nửa chén canh thịt!

“Chu Tương!” Lý Giám Phó có tính tình tốt như thế, vậy mà lúc này nước miếng đều phun hết lên mặt Chu tương: “Ngươi làm cái gì vậy hả?!”

Chu Tương nhăn mặt, hồi lâu mới nói: “Hạ quan chỉ, chỉ nấu một chén canh thịt thôi… “

“Nói! Ngươi hạ độc Giám Chính đại nhân như thế nào? Dùng độc Hạc Đỉnh Hồng hay là gì?! Canh độc còn thừa giấu ở đâu?!” Lý đại nhân – Thượng thư của Hình Bộ lạnh giọng quát hỏi.

Chu Tương chỉ chỉ thư phòng của mình.

Lý đại nhân dẫn theo Cầu Thánh Bạch đến kiểm tra thực hư của ‘canh độc’. Trong bát canh thịt phát hiện ra cây nấm có màu sắc cực kỳ sặc sỡ.

Huyền Vũ Ti, quan xá của Đệ Nhất Thu.

Lúc Hoàng Nhưỡng tiến vào, Đệ Nhất Thu đã nôn đến suýt nhổ cả dạ dày ra ngoài. Cầu Thánh Bạch đang nghiêm túc viết đơn thuốc cho hắn. Bốn vị Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công đều xoa tay, nôn nóng đi đi lại lại.

Hoàng Nhưỡng ngồi bên giường dìu hắn, giúp hắn nôn ra.

Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, hắn theo bản năng ngả về phía Hoàng Nhưỡng, tựa vào bờ vai của nàng.

Rốt cuộc Hoàng Nhưỡng vẫn đau lòng, nàng hỏi hắn: “Sao lại biến thành như vậy?”

Giám Chính đại nhân vô lực nói: “Lửa lớn quá…”

“Cái gì?” Hoàng Nhưỡng nghiêng tai lắng nghe, hắn lại không nói thêm gì nữa.

Chờ đến lúc hạ nhân sắc xong thuốc, Hoàng Nhưỡng lại đút từng ngụm từng ngụm cho hắn uống xong bát thuốc.

Mọi người đều biết nàng là chất nữ của Hà Tích Kim, lại có quan hệ không tầm thường với Giám Chính đại nhân, không ai đi ngăn cản.

Đệ Nhất Thu uống xong thuốc thì ngủ.

Cầu Thánh Bạch dọn dẹp hòm thuốc, một lúc lâu mới nói: “Tiên hoàng hậu không phải chết bệnh.”

Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, Cầu Thánh Bạch bổ sung thêm: “Nàng ấy chết trong một trận lửa lớn.”

“Ồ.” Hoàng Nhưỡng lên tiếng, cũng không hỏi sâu thêm. Nàng ngồi bên giường canh Đệ Nhất Thu. Thế gian nhiều khổ ải, mỗi người đều có ác mộng của chính mình.

Thiếu niên trên giường đã đói bụng ba ngày, hơn nữa còn nôn một trận, thật sự không chịu nổi. Lúc này hắn mặt xanh nanh vàng, tiều tụy vô cùng, Hoàng Nhưỡng thở dài, bắt đầu thấy hối hận. Bản thân cũng thật là, còn so đo với hắn làm gì…

Bạch Hổ Ti.

Chu Tương đã bị trói lên trên giá dùng hình.

“Nghiêm hình tra tấn cho ta!” Phúc công công tức muốn hộc máu, “Cần phải để nàng ta thú nhận chủ mưu sau màn!”

Lý Giám Phó muốn nói lại thôi, nhưng giờ làm gì có cách nào khác? Không nói được, hắn đành phải vung hai roi lên.

Sau đó hắn khuyên bốn vị công công: “Dùng hình quá kinh khủng, mời bốn vị công công ra ngoài uống trà, chờ tra ra kết quả, tất nhiên ta sẽ báo cho các vị.” Lúc này bốn vị Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công mới hùng hổ đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, Chu Tương đã kêu gào thảm thiết: “Lý Giám Phó! Ta không hạ độc, ta không hạ độc! Ta cũng không dám xuống bếp nữa…” Lý Lộc giận quá hóa cười: “Ngươi xứng đáng lắm! Đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần, phòng bếp không hợp với ngươi đâu!”

Vẻ mặt Chu Tương như đưa đám: “Nhưng ta đã nấu cho ngài ăn mấy lần, ngài vẫn ăn được đấy thôi….”

“Bổn Giám Phó may mắn còn sống chứ không phải là ‘ăn được’!” Lý Giám Phó vò rối tung đầu nàng, cầm roi quất một cái thật mạnh lên giá hành hình.

Giá hành hình phát ra một tiếng động lớn, Chu Tương ngay lập tức mở miệng gào linh tinh.

Còn có cách nào khác chứ?

Chỉ có thể dỗ bốn vị công công và Hình Bộ, đợi đến lúc Giám Chính đại nhân tỉnh thôi!

Quan xá.

Hoàng Nhưỡng nghe theo lời dặn của đại phu, lại đút cho Đệ Nhất Thu uống thêm một lần thuốc nữa. Nàng rảnh rỗi không có việc gì bèn đi vòng quanh phòng.

Nơi này cũng không khác với lúc ở ngoài mộng, một trăm năm có hơn mà không thay đổi gì lớn.

Bên ngoài có giá áo, bàn tròn, ghế, sát bên tường có các loại rương hòm, bên trong có một gian nhỏ tách ra để đặt thùng tắm.

Nhưng lúc Hoàng Nhưỡng đi vào mới phát hiện gian nhỏ tách ra này không chỉ có thùng tắm mà còn đặt thêm vài cái rương. Nhìn qua cái rương có vẻ nặng, dường như nó chứa một bí mật nào đó.

Thứ gì mà cần phải cất vào trong rương, đã thế còn phải bí mật giấu ở trong gian nhỏ phòng ngủ của chính hắn? Hoàng Nhưỡng thấy trong lòng ngứa như có mèo cào, người này lẽ nào nhận hối lộ ư?

Bên trong là vàng bạc ngọc ngà châu báu?

Hoàng Nhưỡng vươn tay ra mấy lần, lại cảm thấy mình lén nhìn đồ vật của người khác là không tốt.

Nhưng cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng —— Đệ Nhất Thu cũng lén lục tung học xá của mình đó thôi? Cùng lắm thì nàng vứt bỏ mặt mũi, hai người cùng huề nhau!

Nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy hợp tình hợp lý, trực tiếp duỗi tay mở rương ra! Bên trong không phải vàng bạc châu báu gì cả.

Mà là…. Hoàng Nhưỡng đưa tay ra bới bới. Mà là váy áo!

Những cái này rõ ràng là váy áo của nữ tử, thêu rất tinh xảo, nạm châu gắn ngọc, hoa mỹ khéo léo. Cái này…

Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng mơn trớn những lớp vải hoặc mềm mại hoặc phẳng phiu, bỗng có cảm giác tim đập gia tốc. Này… lẽ nào là tặng cho ta?

Má nàng ửng đỏ, điều này còn cần phải đoán sao? Khẳng định là thế!

Thứ chó má này chắc là biết tội nên mới định dùng những xiêm y váy áo này để xin lỗi bổn cô nương!

Hừ! Hoàng Nhưỡng nhìn kỹ từng bộ, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa đắc ý.

Gian ngoài phát ra tiếng động nhỏ, Hoàng Nhưỡng vội đóng rương lại, lặng lẽ ra ngoài.

Cầu Thánh Bạch đang đi vào. Y bắt mạch cho Đệ Nhất Thu lần nữa, nửa ngày mới thở phào một hơi: “Nhìn có vẻ không sao rồi. Một lúc nữa lão phu sai người đưa thuốc sang đây.”

Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, gương mặt hơi hồng hồng, trong lòng thầm nhảy nhót.

Cầu Thánh Bạch liếc mắt nhìn nàng, không hiểu ra sao —— Đang vui vẻ cái gì vậy? Đúng là lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể mà.

Sớm hôm sau, vất vả lắm Giám Chính đại nhân mới tỉnh lại.

“Khát không?” Hoàng Nhưỡng dịu dàng đưa nước cho hắn, Giám Chính đại nhân thấy rõ mặt nàng, lại nhìn nước trong tay nàng, hơi do dự.

Hoàng Nhưỡng không đợi hắn trả lời đã ôn nhu đút nước cho hắn uống. Sau đó lại lấy nước ấm, đích thân thấm ướt khăn rửa mặt, lau tay cho hắn.

“Nàng… không tức giận nữa à?” Giám Chính đại nhân nhỏ giọng hỏi.

Nể tình hắn đã ăn năn hối cải, Hoàng Nhưỡng quyết định hòa hoãn với hắn. Nàng thở dài: “Ta vốn không muốn so đo với chàng.”

Giám Chính đại nhân nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nàng đã biết sai thì tốt.”

Biết sai? Chẳng lẽ không phải chàng biết sai, chuẩn bị xin lỗi bổn cô nương sao? Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên thật, nhưng nàng vẫn không quên việc chính: “Sau khi chàng trúng độc, Hình Bộ và người trong cung đều tới. Nghe đồn là bắt một vị Thiếu Giám, đã nhốt vào trong Bạch Hổ Ti đang thẩm vấn đấy!”

Đệ Nhất Thu nghe vậy thì lập tức đứng lên. Hoàng Nhưỡng sợ hắn bị lạnh, bèn choàng áo lên giúp hắn.

Hắn bước nhanh ra cửa, đi tới trước cửa lại quay đầu dặn dò Hoàng Nhưỡng: “Mấy rương váy áo đằng sau, nàng phái người báo cho Lưu Tiên Phường, nói là bổn tọa đã xem qua, bảo bọn họ tới nhận về đi.”

“Hả…. Gì?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt, “Có, có ý gì?”

Giọng của Giám Chính đại nhân vẫn suy yếu mỏi mệt: “Bổn tọa chỉ muốn tìm hiểu kiểu dáng thịnh hành mấy năm nay ở Thượng Kinh, nên mới mượn xem thôi.”

“…..” Hoàng Nhưỡng cười duyên dáng tới trước mặt hắn, giơ chân đạp hắn bay ra ngoài ——- Uống canh nấm cả đời đi thứ chó má!

Bạch Hổ Ti.

Chu Tương bị treo nguyên đêm, ăn hai roi.

Cũng may mọi người hiểu quá rõ trình độ bếp núc của nàng nên không ra tay nặng.

Lúc Giám Chính đại nhân tới, nàng vẫn còn tương đối nguyên vẹn.

Giám Chính đại nhân đuổi người của Hình Bộ đi, lại qua loa đối đáp với mấy vị công công mới sai người thả nàng ra. Chỉ là từ này về sau, kỹ năng nấu nướng của Chu Thiếu Giám nổi tiếng xa gần. Giám Chính đại nhân đích thân ra lệnh, tước đoạt quyền được tới gần phòng bếp của nàng.

Hôm sau, sáng sớm Hoàng Nhưỡng đã chuẩn bị ra ngoài. Vừa mới mở cửa phòng ra đã thấy có một người đứng trước cửa. Không phải ai khác, chính là Giám Chính đại nhân.

Hoàng Nhưỡng không hiểu ra sao: “Chàng tới đây làm gì?”

Bọng mắt Giám Chính đại nhân còn xanh đen, hắn đi vào, tiện tay đưa một cái rương nhỏ cho Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng mở ra, bên trong từng tờ khế đất xếp đầy.

“Cái này….” Hoàng Nhưỡng tỏ vẻ nghi ngờ, “Có ý gì?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Bổn tọa đã thu hồi toàn bộ đất đai sở hữu trên danh nghĩa.”

“Cho nên?” Hoàng Nhưỡng hỏi.

Giám Chính đại nhân đáp một cách đương nhiên: “Cái đó là của hồi môn của mẫu hậu. Mẫu hậu mất thì để lại cho ta, có thể đổi tên. Bổn tọa đã lệnh cho người viết tên của nàng lên, đất phong không thể đổi tên, nhưng cũng đã lập khế đất thuê rồi.”

Hoàng Nhưỡng cuối cùng cũng hiểu ra: “Chàng đang nói… những cái đó đều là của ta?”

Giám Chính đại nhân còn chưa ý thức được bản thân đang nộp hết tài sản lên, hắn chỉ nói: “Coi như là vậy.”

Hoàng Nhưỡng mừng không khép lại được miệng, nhảy dựng lên ôm lấy hắn, đột nhiên hôn một cái lên mặt hắn.

Giám Chính đại nhân ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, nói: “Đừng làm loạn. Còn cái này nữa!” Hắn kéo Hoàng Nhưỡng ra khỏi học xá. Đằng trước vốn dĩ là khu đất trống để các học tử phơi khô y phục, bây giờ đã treo hai mươi mấy bộ váy áo chỉnh tề. Vạt áo đón nắng, tà váy bay bay, đẹp không sao kể xiết.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Những… những cái này? Váy áo của Lưu Tiên Phường, chàng không định trả về sao?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Đây là những mẫu do bổn tọa tự tay phác họa. Y phục của Lưu Tiên Phường đẹp thì đẹp đó, nhưng mà dẫu sao đều đi theo xu hướng, không có linh hồn. Bổn tọa tham khảo, từ đó làm ra cải tiến. Ví dụ như cái này… nàng nhìn đường thêu xem, rất khác với Lưu Tiên Phường.”

Hắn bắt đầu nói về vấn đề cách thêu và khảm. Quả thật là… nhàm chán vô cùng.

Hoàng Nhưỡng nghe hơn nửa canh giờ, cuối cùng hỏi hắn: “Vì sao phải làm nhiều như vậy?”

“À.” Giám Chính đại nhân đáp: “Hôm nay là sinh thần hai mươi ba tuổi của nàng, bổn tọa bèn may hai mươi ba bộ. Như vậy bắt đầu từ lúc nàng một tuổi đến nay, mỗi năm một bộ. Kiểu dáng phức tạp nên phải làm lâu một chút, sinh thần năm trước không kịp làm.”

Hoàng Nhưỡng đứng trước mặt hắn, bỗng dưng nhớ ra hôm nay là mùng ba tháng ba, đúng là sinh thần của nàng.

Hoàng Nhưỡng sống nửa đời, trong mộng hay ngoài mộng đều không tổ chức được mấy lần sinh thần. Một đứa trẻ không được mong ngóng ra đời, cần gì phải ăn mừng sinh thần của chính mình?

Nhưng đúng vào hôm nay, những váy áo hoa lệ tinh xảo, mỗi một bộ đều thêu —— Chúc A Nhưỡng tiên thọ dài lâu, tuổi xuân mãi mãi.

Nàng lần lượt nhận được quà sinh thần của suốt hai mươi ba năm.