Không Tỉnh

Chương 95:  



Dập đầu cũng dập rồi, có làm gì cũng không đòi lại được.

Giám Chính đại nhân chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó hắn liền vò nát một lá bùa truyền tống, lập tức đi đến Như Ý Kiếm Tông.

Lúc đó, vợ chồng Hà Tích Kim đang luyện kiếm pháp với nhau.

Hiện giờ Giám Chính đại nhân là ‘khách quý’ của Như Ý Kiếm Tông, tất nhiên không có ai dám để hắn phải đợi lâu. Hắn vội vàng đi tới, vẻ mặt đường hoàng: “Hà chưởng môn, Hà phu nhân, Đệ Tam Mộng tiên sinh xuất hiện rồi!”

Hắn nói câu này, hai người Hà Tích Kim và Khuất Mạn Anh đều chấn động trong lòng. Hà Tích Kim vội hỏi: “Ở, ở đâu?!”

Khuất Mạn Anh cũng vội vàng nói: “Bọn ta có thể gặp không?”

Giám Chính đại nhân nói vô cùng thành khẩn: “Ta biết nàng ở chỗ nào, nếu hai vị đã thật lòng muốn gặp, vậy thì mời theo ta.”

Khuất Mạn Anh không đợi Hà Tích Kim nói chuyện đã cướp lời: “Đó là tất nhiên! Đi nhanh đi!” Thế là Giám Chính đại nhân dẫn theo hai người ra cửa, hắn dùng bùa truyền tống đến thẳng đất phong của mình.

Mà lúc này, ‘Đệ Tam Mộng’ vẫn chưa đi!

—— Tông Tử Khôi quấn lấy nàng, sống chết một hai muốn bái sư. Nàng đi được chắc?

Lão nhân này đã già đến mọc cả chòm râu dài, Hoàng Nhưỡng sao dám đồng ý? Nhưng Tông Tử Khôi cứ cố tình không chịu nghe theo, không chịu từ bỏ, nhất quyết phải bắt nàng đồng ý.

Lúc trước Giám Chính đại nhân chỉ chịu thiệt dập đầu ba cái, nhưng bây giờ chỉ sợ Tông Viện Giám phải dập đến mười cái có dư rồi. Lão dứt khoát nói: “Nếu tiên sinh không đồng ý với lão phu, lão phu sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa!” Dù sao bốn bề vắng lặng, Tông Viện Giám cũng không cần biết xấu hổ là gì.

Lão muốn bái ‘Đệ Tam Mộng’ làm thầy cũng không phải do tâm huyết dâng trào nhất thời. Thật ra lão đã cẩn thận nghiên cứu những hạt giống tốt mà Đệ Tam Mộng có. Lão phát hiện ra người này có học thức uyên bác, hiểu biết của hắn về gây giống rất độc đáo, khiến người khác không kìm được tán thưởng.

Lão quỳ trên đất đau khổ cầu xin, cuối cùng thậm chí lão còn nói: “Tiên sinh, tại hạ quỳ xuống cầu xin không phải vì muốn bản thân được lợi. Chẳng qua trong Viện Gây Giống không còn ai, nếu ta có thể có một hai phần tài hoa của tiên sinh, thì hẳn đã có thể dạy cho bọn nhỏ thêm nhiều điều có ích, tiên sinh…”

Hoàng Nhưỡng trăm triệu lần không ngờ Tông Tử Khôi là một ông lão không cần mặt mũi đến mức này. Ngày thường thấy lão ở trong Viện đều bày ra dáng vẻ trang trọng uy nghiêm cơ mà!

Nàng thầm vui sướng trong lòng, đang định đối phó với lão thì cách đó không xa, một giọng nói cực kỳ quen thuộc đã vang lên: “Đệ, Đệ Đệ Tam Tam Mộng, tiên, tiên sinh!”

Hoàng Nhưỡng ngay lập tức cứng đờ cả người, da đầu của nàng cũng căng ra.

Ở phía xa, Hà Tích Kim, Khuất Mạn Anh đã nhanh chóng bước đến. Đằng sau hai người là… Đệ Nhất Thu. Hoàng Nhưỡng trưng ra gương mặt nghi hoặc.

Chưa kịp để nàng nghĩ nhiều, vợ chồng Hà Tích Kim đã nhanh chóng tiến tới.

Lúc này, cả người Hoàng Nhưỡng được che phủ bởi chiếc áo đen dài rộng, đầu đội mũ có màn che đen, chỉ lộ ra một đôi tay. Mà nhìn đôi tay này, mọi người đều nhận ra nàng là một nữ tử, tức khắc không dám lỗ mãng.

Vợ chồng Hà Tích Kim bước đến trước mặt nàng, vừa lúc thấy Tông Tử Khôi đang quỳ bái, còn Đệ Tam Mộng vẫn thản nhiên tiếp nhận. Rõ ràng, bối phận của Đệ Tam Mộng này tuyệt đối không thấp.

Hai người đồng thời bái một cái: “Bái kiến Đệ Tam Mộng tiên sinh.”

“…” Hoàng Nhưỡng miễn cưỡng bày ra dáng vẻ cao nhân, nơm nớp lo sợ phất tay ý bảo hai người không cần hành lễ.

Đôi mắt Khuất Mạn Anh hiện lên vẻ sùng bái, bà ấy nói: “Lần này sau hạn hán là đại dịch, may mà có Lương Mễ của tiên sinh và dược liệu. Tiên sinh là bậc đại tài khiến người ta phải kính nể, xin hãy nhận một bái của Khuất Mạn Anh!”

Nói xong, Khuất Mạn Anh cong gối, bái một cái thật sâu trước mặt ‘Đệ Tam Mộng’.

Ta chỉ sợ tuổi thọ của mình không còn bao nhiêu!!

Hoàng Nhưỡng cố gắng giữ cho bản thân đứng thẳng, bình ổn đôi chân đang run rẩy! Giám Chính đại nhân đứng phía xa cũng không tiến lên.

Khuất Mạn Anh bái Đệ Tam Mộng xong thì đứng dậy, thấy Tông Tử Khôi đau khổ cầu xin, bà ấy chỉ đành nói: “Tông Viện Giám có học trò khắp thiên hạ, nếu được tiên sinh chỉ điểm thì có thể nói là phúc của chúng sinh.”

Nhưng mấu chốt là ta không dám!

Hoàng Nhưỡng vươn tay ra, làm ký hiệu từ chối.

Khuất Mạn Anh bèn nói: “Tiên sinh cứ khăng khăng không đồng ý, chắc chắn có nguyên nhân. Tông Viện Giám cũng đừng làm khó dễ người khác.” Nói xong, bà ấy khom lưng đỡ Tông Tử Khôi dậy.

Tông tử Khôi treo gương mặt như khóc tang lên: “Chắc do ta phúc mỏng mới không lọt nổi vào mắt của tiên sinh. Nhưng Viện gây giống có vài hạt giống tốt, Tông mỗ vô dụng, hy vọng Đệ Tam Mộng tiên sinh lúc nào rảnh thì có thể chỉ điểm vài điều cho bọn chúng. Thiên hạ bây giờ tuy nhiều đại sư gây giống, nhưng ngặt nỗi các thế gia gây giống lại đặt nhiều quy củ khắc nghiệt. Người thật sự có thể làm nhiều điều vì dân vì nước chỉ có một mình tiên sinh mà thôi.”

Lão lại chắp tay bái một cái về phía ‘Đệ Tam Mộng’: “Tại hạ suốt đời này chỉ có một mong muốn là không để các thế gia khống chế giống tốt trong lòng bàn tay. Chỉ có điều mấy năm nay nhân tài ở Viện gây giống càng ngày càng điêu tàn, không thấy được hiệu quả. Hiện tại gặp được tiên sinh, lúc này Tông mỗ mới lại khơi dậy được ngọn lửa hy vọng…”

Lão nói quá mức chân thành, Hoàng Nhưỡng cũng có mấy phần kính trọng với lão nhân này. Những thế gia gây giống đó cùng tiến cùng lùi, kiên cố như thành lũy. Trước đây nàng từng là một trong những thế gia đó, chỉ biết giữ vững quy củ để bảo vệ thật chặt cho lợi ích của toàn bộ các thế gia gây giống.

Còn những người dân nghèo và tán hộ đó, ai mà quan tâm? Dù sao sống chết của bọn họ đâu có liên quan gì đến nàng?

Nhưng sau đó, nàng gặp càng ngày càng nhiều người. Những người đó bôn ba vất vả suốt cả cuộc đời giống như khiêng trên vai gánh nặng hưng vong của thiên hạ. Hoàng Nhưỡng đi từ cười nhạo đến nghi hoặc rồi cuối cùng là tin tưởng. Vì vậy, sau này nàng cũng trở thành một trong số đó.

Nàng nhặt một cành cây khô lên, nghĩ một hồi rồi viết: “Tiên sinh nói vậy, ta đã hiểu rõ.” Dứt lời, nàng cũng không nói thêm điều gì, chỉ hành lễ với vợ chồng Hà Tích Kim rồi rời đi.

Hai vợ chồng Hà Tích Kim cũng hiểu lễ nghĩa, chắc chắn sẽ không dây dưa níu kéo.

Hoàng Nhưỡng mới đầu còn bước đi ung dung, rời khỏi tầm mắt của mọi người thì bắt đầu chạy chậm chậm. Sau đó nàng vò mạnh một lá bùa truyền tống, chạy mất dạng.

Sau khi tìm được chỗ ẩn nấp để thay trang phục, lúc này nàng mới chạy về Ti Thiên Giám. Ở Ti Thiên Giám người đến người đi, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như thường, thoạt nhìn không có ai chú ý đến nàng.

Hoàng Nhưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy về học xá, mở cửa phòng. Nàng không nói câu nào, đầu tiên nhanh chóng nhấc ấm trà lên rót cho mình một cốc uống. Uống no rồi, nàng mới quét mắt nhìn thứ gì đó trên bàn.

Đúng là giấy niêm phong của Đệ Tam Mộng.

Hoàng Nhưỡng cầm giấy niêm phong trong tay, giơ lên trước mắt nhìn kỹ, ngay sau đó con ngươi liền mở to —— có người đụng vào rương của mình?! Nàng xoay người muốn chạy, trước cửa có một bóng đen đã kịp chặn lại.

Giám Chính đại nhân hiện giờ đang trong tình trạng mây đen trước cơn bão.

“Chàng….” Hoàng Nhưỡng nuốt nước miếng, chậm rãi lùi về sau. Giám Chính đại nhân ép sát từng bước một. Học xá vốn dĩ đã bé, cuối cùng chân Hoàng Nhưỡng đụng vào mép giường, nàng không đứng vững, lập tức ngồi ngay lên giường.

Giám Chính đại nhân chậm rãi cúi người xuống, trong tay mân mê một tờ giấy niêm phong khác: “Nàng không định giải thích một chút sao, Đệ, Tam, Mộng, tiên sinh——”

Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy như có một tiếng sấm vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng, ngay cả ý định đi chết nàng cũng nghĩ tới.

“Chàng, chàng… chàng nghe ta giải thích.” Nàng nghẹn lời, “Ta ta giúp Đệ Tam Mộng tiên sinh làm việc, trên tay có giấy niêm phong của hắn cũng không có gì kỳ lạ mà!”

“Thế à?” Giọng điệu của Giám Chính đại nhân rất dịu dàng. Hắn túm lấy tay của Hoàng Nhưỡng, bắt đầu lục pháp bảo trữ vật của nàng!

Đáng chết! Hoàng Nhưỡng đột nhiên phát hiện dùng pháp bảo trữ vật hắn làm không tốt chút nào! Bất kể lúc nào, chỉ cần hắn muốn lục là sẽ lục ra được, một xíu riêng tư cũng không có.

Nàng chỉ có thể ra sức giãy giụa: “Chàng làm gì! Không biết lục pháp bảo trữ vật của người khác là thất lễ hả!” Giám Chính đại nhân vừa ngăn nàng vừa nhanh chóng kéo một cái mũ có màn che màu đen từ trong vòng tay vàng bên cổ tay phải của nàng!

Hoàng Nhưỡng nhìn nhìn cái mũ màn che kia, đột ngột dừng động tác giãy giụa lại. Giám Chính đại nhân ấn nàng lên giường, cười nói: “Tiếp, nói tiếp đi.”

Hoàng Nhưỡng ngậm chặt miệng không nói một tiếng.

Cách một khoảng xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Giám Chính đại nhân.

“Nàng dùng tên giả Đệ Tam Mộng… Hửm?” Giám Chính đại nhân gần như nghiến nát răng cửa: “Còn gạt ta dập đầu ba cái… hửm?”

Hoàng Nhưỡng nhịn đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, nàng chỉ đành nhỏ giọng cãi cố: “Đó, đó cũng không phải lỗi của ta mà, ta có ngăn lại, là chàng tự muốn dập đầu…”

“Nàng còn dám nói!” Giám Chính đại nhân giận đến mức đầu đau như muốn vỡ tung.

Hoàng Nhưỡng bị hắn ép quá, vội nói: “Chàng cũng đừng khổ sở, vừa rồi Tông Viện Giám còn dập đầu mười cái hai mươi cái đó thôi…..”

Tưởng tượng đến đây, Hoàng Nhưỡng đã muốn chết lắm rồi.

Mà di mẫu nhà mình cũng…… Trời ơi…. ————

“Hay là chàng cứ đánh chết ta đi.” Nàng bày ra gương mặt khổ sở, “Dù sao ta cũng không muốn sống nữa.”

“Đánh chết nàng?” Giám Chính đại nhân cười lạnh, hơn nửa ngày mới kéo Hoàng Nhưỡng lại: “Nàng trả cho ta.”

“Trả cho chàng?” Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, “Trả kiểu gì?”

Giám Chính đại nhân cả giận nói: “Dập đầu ngược lại, mau lên!”

“Chàng…. chàng ngây thơ quá rồi đó!” Vốn Hoàng Nhưỡng còn tưởng hắn chỉ muốn ồn ào với mình một chút rồi hôn hôn ôm ôm. Nàng còn đang mừng thầm trong lòng, định bụng lăn vào quấn quýt với hắn, dính sát vào ôm một cái.

Giám Chính đại nhân nào có thèm mấy cái này? Hắn kéo Hoàng Nhưỡng, đè nàng xuống thật chặt: “Mau, dập đầu trả cho ta! Nàng đúng là bỉ ổi mà, đã uống rượu đầy tháng của ta thì thôi! Còn dám để ta dập đầu vang dội như thế…”

Hắn càng nói càng thấy hận, vừa ép Hoàng Nhưỡng xoay người lại vừa ép nàng quỳ xuống dập đầu trả cho mình.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, Hoàng Nhưỡng tức muốn chết, tia lửa trong mắt lóe lên bừng bừng!

“Đệ Nhất Thu, trên đời này nam nhân ôm mỹ nhân lăn qua lăn lại trên giường có vô số, nhưng nam nhân muốn để mỹ nhân dập đầu ba cái thật vang thì chỉ có mình chàng thôi.” Hoàng Nhưỡng gằn từng chữ đầy oán hận.

Giám Chính đại nhân cười khẩy: “Không thì sao? Nàng còn muốn gì nữa?”

Thứ chó má này đúng là làm người ta phải khó hiểu.

“Chàng… thật sự bệnh không nhẹ chút nào!” Hoàng Nhưỡng cười lạnh: “Được, lão nương dập đầu, dập thì dập! Dập đầu xong thì chàng cút cho lão nương!” Nàng cũng không hàm hồ qua loa, nhảy ngay xuống dưới giường, quỳ hai gối xuống đất dập đầu ba cái về hướng Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân thấy nàng tỏ vẻ tức giận, hắn cũng thấy hơi ngại: “Ta, ta không ép nàng mà!”

Hoàng Nhưỡng gầm lên: “Cút!”

Giám Chính đại nhân ngã lộn nhào từ trên giường xuống, nhanh chóng rời khỏi học xá. Hoàng Nhưỡng ngồi trên giường, càng nghĩ càng giận điên lên.

Con mẹ nó. Tuy Tạ Hồng Trần chẳng phải người tốt gì cho cam, nhưng ít nhất hắn cũng hiểu phong tình, còn người này chẳng lẽ là một đứa ngốc?

Thật sự đấy, tốt nhất là nữ nhân không nên dễ dàng đồng ý hòa ly(*), nếu không thì mấy phu quân sau còn không bằng nổi người trước! Nàng ngồi ở mếp giường, trong lòng tràn đầy sự phẫn uất.

(*)Hòa ly: Vợ chồng ly hôn trong hòa bình, không tranh chấp cãi cọ

Mà Giám Chính đại nhân rời khỏi học xá cũng đang ngẫm nghĩ. Ta không vì ba cái dập đầu thì còn vì cái gì nữa?! Hừ!

Hắn đi ngang qua học đường, đúng lúc gặp được đệ tử Tông Tử Phức của Tông Tử Khôi.

Hiện giờ Tông Tử Phức cũng là một trong những thầy dạy trong Huyền Vũ Ti, thấy Đệ Nhất Thu lộ ra vẻ mặt khó tả, lại bước ra từ phía học xá, hắn không nhịn được hỏi: “Giám Chính đại nhân đến học xá ư?”

Giám Chính đại nhân ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: “Bổn tọa có một vị bằng hữu tốt bị người ta lừa dập đầu ba cái.”

Tông Tử Phức nhướng mày: “Nên là?”

Giám Chính đại nhân tiếp lời: “Nên hắn đòi người đó mấy cái dập đầu, lại còn ầm ĩ lôi kéo một lúc lâu với người đó. Cuối cùng người đó hỏi một câu, mắng có phải hắn có bệnh không. Vì sao lại thế?”

“Cái này….” Tông Tử Phức nhíu mày, cũng tự hỏi một hồi lâu. Lúc Lý Giám Phó đi ngang qua liền nghe thấy lời này, hắn cười hỏi: “Vị bằng hữu này của Giám Chính đại nhân bị một nữ tử lừa sao?”

Giám Chính đại nhân nghiêm túc gật đầu.

Lý Giám Phó nhắc nhở: “Nữ tử này có dung mạo rất xinh đẹp?”

Giám Chính đại nhân gật đầu lần hai.

Biểu cảm của Tông Tử Phức lúc nhìn hắn dần thay đổi.

Lý Giám Phó hỏi: “Lôi kéo… lôi kéo như thế nào?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Trên giường, lôi kéo lẫn nhau. Cuối cùng nữ tử đó tự biết bản thân đuối lý, rốt cuộc phải nhận sai, quỳ xuống đất dập đầu trả lại.”

“Vị bằng hữu kia của ngài đúng thật là có bệnh đấy, hơn nữa bệnh còn không nhẹ….” Tông Tử Phức tiên sinh lắc đầu rời đi.