Không Tỉnh

Chương 94



(*)Ý chỉ bị vạch mặt

Đệ Tam Mộng trong mười lăm năm đã đào tạo ra rất nhiều giống tốt. Mặc dù những hạt giống đó cũng không phải thứ gì quý giá khan hiếm, nhưng lại là những lương thực mà bây giờ dân chúng cần nhất.

Chi tiêu trong mười lăm năm đương nhiên là một cái giá trên trời.

Tức lão gia tử nghĩ tới nghĩ lui —— Hiện giờ Đệ Tam Mộng có tiếng tăm như mặt trời ban trưa, nếu có thể giả mạo hắn thì coi như số tiền đó cũng đáng giá, dù sao Tức gia giàu có vô biên. Lão khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn nhận đống hóa đơn đó.

Vốn còn tưởng sau đó cái danh Đệ Tam Mộng này sẽ được tiếp nhận không chút trở ngại nào nữa. Nhưng hiển nhiên, Tức lão gia tử đã coi thường trình độ vô liêm sỉ của Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân vừa nhận được bạc Tức gia đưa đã lập tức đến Bạch Cốt Nhai đổ thêm dầu vào lửa.

“Miêu tiền bối có biết chuyện Tức lão gia tử đã thừa nhận lão chính là Đệ Tam Mộng tiên sinh không?”

“Tức Hoài Nghị?!” Miêu Vân Chi không sợ lão, cả giận nói: “Được thôi, nếu lão ta muốn mạo danh thay thế, vậy lão phu cũng vừa vặn có nhiều lời muốn hỏi lão ta.”

Miêu Vân Chi chẳng phải người sẽ cho kẻ khác thể diện. Lão lập tức rời khỏi Bạch Cốt Nhai, trực tiếp tới Thượng Kinh.

Ở cổ trạch Thượng Kinh, Tức lão gia tử đang chuẩn bị tiếp nhận tòa nhà này.

Bên ngoài toà nhà có rất nhiều bá tánh tụ tập, họ đều nghe nói Tức lão gia tử chính là Đệ Tam Mộng tiên sinh, mọi người sôi nổi quỳ lạy, dập đầu cảm tạ ơn huệ nhiều năm của lão.

Thật ra trong lòng các tộc lão tộc trưởng của các thế gia gây giống đều rõ ràng như gương. Ai nấy đều cho rằng Tức lão gia tử và Đệ Tam Mộng đã bàn bạc với nhau xong xuôi, lão ta mua cái ‘lớp da’ của Đệ Tam Mộng.

Những mánh khóe âm hiểm như vậy mọi người đã nhìn quen, ngược lại bây giờ cũng đồng ý với cách làm này. Dẫu sao cũng không làm gì được Đệ Tam Mộng chân chính, thà cứ làm như Tức lão gia tử cho xong.

Tức lão gia tử đương nhiên cũng nghĩ như vậy, lão vừa nâng bá tánh đứng dậy vừa nói: “Mấy năm nay cuộc sống người dân khó khăn, lão phu cũng nhìn thấy tận mắt, các thế gia gây giống còn lại cũng nhìn thấy tận mắt. Vốn lão phu không muốn bại lộ thân phận, chỉ muốn âm thầm làm chút việc cho mọi người, không ngờ đến cuối vẫn không giấu nổi.”

Từng câu từng chữ của lão đều mang giọng điệu trịnh trọng cảm thán.

Mà lão vừa dứt lời, một người đã nở nụ cười lạnh: “Thế à? Nếu Hoài Nghị nhà ngươi tự xưng là Đệ Tam Mộng, vậy lão phu có rất nhiều vấn đề muốn được chỉ giáo.”

Tức lão gia tử vừa liếc qua, trong lòng lão đã thầm giật nảy —— vậy mà Miêu Vân Chi lại đích thân tới! Con ngươi của lão co rụt lại, chỉ có thể cố gượng nói: “Hóa ra là Vân Chi. Ngươi, ngươi muốn nói gì?”

Miêu Vân Chi bước nhanh tới trước mặt lão, bá tánh xung quanh đã sớm kinh ngạc ngây cả ra. Miêu Vân Chi nhìn trái nhìn phải, nói: “Mấy ngày trước, Đệ Tam Mộng tiên sinh tự tay đào tạo nên dược liệu là Khổ Liên. Nếu ngươi chính là Đệ Tam Mộng, vậy thì ta nghĩ chắc hẳn ngươi cũng rất hiểu biết về dược hiệu của Khổ Liên?”

Tức lão gia tử nói: “Đó là điều tất nhiên.”

Miêu Vân Chi gật đầu, ép sát từng bước: “Rất tốt. Vậy dám hỏi Hoài Nghị ngươi là có thể giải thích về công thức chăm sóc Khổ Liên trước mặt mọi người không? Ngươi dùng dược liệu gì để lai tạo ra Khổ Liên, để tăng dược hiệu của nó như bây giờ?”

“Cái này….” Tức lão gia tử cụp mắt xuống, tuy ngoài mặt chưa hiện vẻ bối rối nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn không yên. Quả thật lão là một đại sư gây giống không kém cạnh ai, nhưng vấn đề ở chỗ Khổ Liên là dược liệu. Riêng với dược liệu thì bất kể là dược tính hay dược hiệu, những cái tương sinh tương khắc đều không được phép sai sót chút nào.

Xét cho cùng Tức lão gia tử không phải một người hành nghề y, mà trong mộng này, lão cũng không nắm rõ được suy nghĩ của Miêu Vân Chi. Lão có nói đông nói tây cũng không thể lừa gạt nổi một ngôi sao sáng đứng đầu ngành y như Miêu Vân Chi.

Miêu Vân Chi thấy vậy chỉ cười lạnh: “Các vị, lão cũng chẳng phải Đệ Tam Mộng tiên sinh, không xứng đáng để các vị quỳ lạy.” Nói xong, lão nhìn lướt qua Tức Hoài Nghị, châm chọc: “Nhưng từ xưa đến nay Đệ Tam Mộng tiên sinh luôn làm việc khiêm tốn, không màng danh lợi, phỏng chừng cũng không thèm vạch mặt ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn mạo danh thì tùy ngươi!”

Dứt lời, lão phất tay áo bỏ đi.

Các bá tánh đứng vây xem đưa mắt nhìn nhau.

Tức gia bỏ ra số tiền lớn, ấy vậy mà không những không lấy được tên tuổi của Đệ Tam Mộng, ngược lại còn bị Miêu Vân Chi nhục nhã trước mặt mọi người. Tức lão gia tử quả thật tức đến nỗi suýt nổ phổi.

Ti Thiên Giám, học xá Huyền Vũ Ti.

Hoàng Nhưỡng ngồi trên giường, Giám Chính đại nhân ngồi trên ghế.

Hắn chia bạc lấy được từ Tức gia cho Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng phấn khởi cười híp cả mắt.

Đệ Nhất Thu bất đắc dĩ: “Tên tuổi Đệ Tam Mộng tiên sinh bị người ta mạo danh, nàng không khó chịu à?”

“Tên tuổi đâu có làm ra bạc chứ!” Hoàng Nhưỡng bày bạc ra cả giường, không thèm để bụng chút nào, “Ta không biết đó thôi, nếu sớm biết lão chịu bỏ nhiều bạc như vậy, ta đã sớm bán cho lão rồi.”

“Cái gì?” Giám Chính đại nhân lập tức nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

“Hả? Không có gì đâu.” Hoàng Nhưỡng tiếp tục đếm ngân phiếu, giả vờ bổ sung như không có chuyện gì xảy ra, “Dẫu sao Đệ Tam Mộng tiên sinh cũng không màng danh lợi, sẽ không để bụng cái này đâu.”

Giám Chính đại nhân chỉ ừ một tiếng, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.

Không có ai gặp được người thật của Đệ Tam Mộng, chỉ có Hoàng Nhưỡng là liên lạc được với nàng ấy. Mà nhìn đôi tay của nàng ấy, rõ ràng đó là một nữ tử.

Đệ Nhất Thu lại quét mắt nhìn Hoàng Nhưỡng đang ngồi đếm ngân phiếu trên giường, hắn vẫn thấy có chỗ nào chưa khớp lắm. Mười mấy năm trước Đệ Tam Mộng tiên sinh xuất hiện ở Thượng Kinh, lúc ấy nàng mới có mấy tuổi thôi mà?

Từ từ đã!

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Giám Chính đại nhân, nữ nhân này tới Thượng Kinh lúc nào nhỉ?

Hắn thân là Giám Chính đại nhân Ti Thiên Giám, đương nhiên hiểu rất rõ con cá mặn nổi tiếng của Ti Thiên Giám này. Năm mà nàng nhập học chính là năm mà mình sinh ra. Mười lăm năm.

Từ lúc ra khỏi học xá, suốt cả quãng đường Giám Chính đại nhân cứ cúi đầu nghĩ ngợi. Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đi ngang qua cạnh hắn, gọi một tiếng: “Giám Chính đại nhân.”

Giám Chính đại nhân đột ngột ngẩng lên, bỗng nhiên hỏi một câu: “Ngươi đi điều tra cho ta, đợt giống tốt đầu tiên Đệ Tam Mộng tiên sinh đào tạo ra ở Thượng Kinh là vào lúc nào?”

Đàm Kỳ không hiểu sao hắn lại đột nhiên có hứng thú với chuyện này.

Nhưng hắn không phải một người nhiều chuyện, cấp trên giao việc thì cứ đi làm là được.

Vì thế, ban đêm cùng ngày, tất cả những tin tức liên quan đến Đệ Tam Mộng lại được chồng chất lên bàn của Giám Chính đại nhân lần nữa.

Giám Chính đại nhân mở ra, bên trong ghi rõ ràng nhóm hạt giống đầu tiên được Đệ Tam Mộng đào tạo ra đúng là vào cuối năm mười lăm năm trước.

Hắn phát hiện con cá mặn này không nghe giảng, ngay cả học điền của bản thân cũng không quan tâm. Không, không thể nói là không quan tâm được, tổng cộng nàng có đi đến đó một lần để trồng cỏ dại.

—— Mà tác dụng của những cọng cỏ dại đó, còn ai có thể hiểu rõ hơn Giám Chính đại nhân chứ?

Chỉ là mấy cọng cỏ giản đơn mà có thể giúp Ti Thiên Giám không bị muỗi làm phiền suốt hơn mười lăm năm.

Giám Chính đại nhân cẩn thận nhớ lại, khi còn nhỏ con cá mặn kia hay ghé vào bên tường nhìn hắn đúc khí. Một năm nào đó, sư phụ Thu Ngạn Minh của hắn bị nàng làm phiền không chịu nổi, dứt khoát sai người cắm gai nhọn lên bờ tường.

Con cá mặn đó bị đâm vào tay.

Ba ngày sau, trên tường của Đúc Khí Cục mọc ra một loại dây leo kỳ lạ. Thứ dây leo đó mọc đầy gai nhọn, cứng đến mức rìu chém cũng không ăn thua gì. Toàn bộ Đúc Khí Cục vì việc này mà đình công mất mấy ngày.

Giám Chính đại nhân càng nghĩ càng thấy sai sai.

Ngay lúc biểu cảm trên gương mặt hắn càng ngày càng âm u, bên ngoài có người nói: “Giám Chính đại nhân, nghe nói lần trước Hoàng Nhưỡng cô nương đã từng liên hệ với Đệ Tam Mộng tiên sinh. Hạ quan mạo muội, dám hỏi không biết có duyên được gặp Đệ Tam Mộng tiên sinh một lần hay không?”

Giám Chính đại nhân nghe vậy thì híp mắt nhìn. Chỉ thấy người tới không ai khác, chính là Viện Giám của Viện gây giống Huyền Vũ Ti Tông Tử Khôi.

“Được chứ.” Giám Chính đại nhân lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Bổn tọa sẽ thay Viện Giám… hỏi một câu.” Ba chữ sau, hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi.

Buổi tối, Hoàng Nhưỡng vẫn cầm đồ ăn sang như cũ. Giám Chính đại nhân vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ăn cơm với nàng, “Giám Thị Tông Tử Khôi, nàng có quen đúng không?” Giám Chính đại nhân hỏi.

Hoàng Nhưỡng gắp đồ ăn, không để ý lắm: “Dù ta không đi học mấy nhưng ít nhất cũng phải biết Viện Giám chứ?”

“Hóa ra nàng cũng biết là nàng không chịu đi học mấy.” Giám Chính đại nhân châm chọc: “Hôm nay lão nói với ta là muốn nhờ nàng liên hệ với Đệ Tam Mộng tiên sinh, lão muốn gặp tiên sinh một lần.”

“Lại muốn gặp Đệ Tam Mộng…” Hoàng Nhưỡng nhíu mày, “Đừng thì hơn, dù sao vốn dĩ hắn không thích gặp người khác.”

Giám Chính đại nhân vờ như không có việc gì: “Thế à? Vậy thì tiếc quá. Tông Viện Giám còn sẵn lòng trả năm vạn lượng bạc cơ.”

! Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, Hoàng Nhưỡng sáng mắt lên. Nàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống một cách chậm rãi, sau đó nói: “Được! Nể mặt bạc… Ặc, nể tấm lòng thành tâm của Tông Viện Giám, ta đi hẹn gặp giúp lão xem!”

Khóe miệng Giám Chính đại nhân gợi lên nét cười: “Vậy thì đúng là vất vả quá.”

“Không vất vả không vất vả!” Hoàng Nhưỡng xua xua tay, tưởng tượng đến năm vạn lượng bạc là nàng đã thấy ngay cả đầu quả tim cũng bị vị ngọt xâm chiếm.

—— Chỗ bạc này mà tới tay, nhất định nàng sẽ đến Lưu Tiên Phường mua toàn bộ váy!

Ban đêm cùng ngày, Hoàng Nhưỡng liền âm thầm lẻn ra khỏi Ti Thiên Giám.

—— Nếu đã nói muốn đi liên hệ với Đệ Tam Mộng tiên sinh, tốt xấu cũng không làm ra vẻ chứ.

Giám Chính đại nhân im lặng dõi theo, nhưng thấy nàng ra cửa thật, hắn cũng không có phái người đi theo ——Xét cho cùng thì ở trong rừng rậm ngoài Khám Nguyệt Thành, hắn còn tận mắt nhìn thấy Đệ Tam Mộng đánh chết thích khách.

Nếu Hoàng Nhưỡng là Đệ Tam Mộng thật, vậy kiếm pháp của nàng nhất định rất cao siêu. Phải biết là lúc đó Đệ Tam Mộng đã triệu ra được Tâm Kiếm!

Tuy không phái người theo dõi nhưng Giám Chính đại nhân vẫn có cách khác. Trong nội thành của Thượng Kinh, Cửu Khúc Linh Đồng được bố trí dày đặc.

Hắn mở Cửu Khúc Linh Đồng, hình ảnh được chiếu trên đó cũng không được liền mạch lắm, chỉ thỉnh thoảng mới thấy được Hoàng Nhưỡng nhàn nhã đi bộ ở đầu đường. Nếu chỉ đơn giản nhìn ở đây, dường như không có một chút sơ hở nào.

Quả nhiên, hôm sau Hoàng Nhưỡng hớn hở chạy tới.

“Đệ Tam Mộng tiên sinh đồng ý gặp mặt.” Nàng xòe tay ra: “Đưa ngân phiếu đây!”

Giám Chính đại nhân cũng không nuốt lời, cười như không cười đặt năm vạn lượng ngân phiếu vào tay nàng.

Hoàng Nhưỡng nhận ngân phiếu, cười đến mức không khép nổi miệng.

“Không ngờ là Tông Viện Giám lại hào phóng như thế. Cứ hẹn lão đến đất phong của chàng để gặp mặt đi.” Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói điểm hẹn, ôm ngân phiếu vui vẻ rời khỏi.

Giám Chính đại nhân không nói gì.

Trưa hôm đó, ngay ở nơi lần trước Đệ Tam Mộng gặp Miêu Vân Chi, Tông Viện Giám được gặp Đệ Tam Mộng tiên sinh như ý muốn. Tông Tử Khôi, Viện Giám của Viện gây giống Huyền Vũ Ti vừa mới gặp Đệ Tam Mộng đã quỳ xuống đất, không màng đến sự ngăn cản mà dập đầu ba cái thật mạnh. Dập đầu xong, lão chắp tay trước ngực giơ lên bái qua đầu: “Cầu xin Đệ Tam Mộng tiên sinh thu ta làm đồ đệ!”



Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân thông qua Cửu Khúc Linh Đồng thấy được chính xác thời gian Hoàng Nhưỡng rời khỏi Ti Thiên Giám. Hắn lặng lẽ đi vào học xá của Hoàng Nhưỡng, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa phòng của nàng ra.

Sau đó hắn thấy một cái rương, tìm được ấn ký của Đệ Tam Mộng.

Cùng với đó là tất cả những quyển sách về gây giống và những ghi chép tâm đắc của Đệ Tam Mộng. Ngoài ra còn có một vài loại hạt giống bị thất bại.

Giám Chính đại nhân dùng đôi tay run rẩy khép rương lại, không tự chủ được mà nhớ tới ba cái dập đầu vang dội mình làm thay Miêu Vân Chi.