Không Tỉnh

Chương 93:  



Nạn hạn hán lớn mà Ti Thiên Giám quan sát thiên tượng cuối cùng đã đến. Đất đai bắt đầu nứt nẻ, giếng đều cạn nước, ngàn dặm trong dân gian đều là đất chết.

Các thế gia gây giống đều âm thầm để ý Lương Mễ, chỉ cầu cho thứ đồ chơi đó cũng bị hạn hán chết toi luôn đi. Nhưng tiếng chửi rủa của người dân với Đệ Tam Mộng cũng dần dần lắng xuống.

Ngoài ruộng, sau khi những loại hoa màu khác đều chết héo, chỉ có Lương Mễ vẫn đứng thẳng ngạo nghễ như trước. Khí hậu khắc nghiệt dường như chỉ là một thử thách đối với nó. Càng ngày trời càng nóng, mặt trời như muốn thiêu đốt cả mặt đất.

Lương Mễ không cao cho lắm, phiến lá dày dặn như lá xương rồng, khóa chặt từng giọt nước trong thân cây.

Đợi đến lúc ngay cả những con sông ở xa cũng không còn một giọt nước nào nữa, đột nhiên có người phát hiện —— Rễ, thân, lá của Lương Mễ đều có lượng nước dồi dào!

Nước của cây thiên về đắng, lúc vào miệng hơi có chút chát.

Nhưng lúc này nào còn ai quan tâm đến việc đó nữa?

Mọi người khát khô cả cổ, thật sự không nhịn được nữa, chỉ có thể tìm kiếm sự sống nhờ lá Lương Mễ.

Đệ Nhất Thu càng bận rộn hơn, Đúc Khí Cục của Ti Thiên Giám chế tạo mũi khoan giếng kiểu mới, mỗi ngày hắn đều bận bịu thí nghiệm chiều sâu có thể khoan giếng. Nhiều lần lúc về tới nhà, cả người hắn bẩn đến không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, cũng mệt mỏi đến mức không nói chuyện nổi.

Thượng Kinh thiếu nước, Hoàng Nhưỡng chỉ đơn giản mua pháp bảo hút bụi, mỗi ngày đều giúp hắn rửa sạch quần áo. Hắn không muốn nói chuyện, Hoàng Nhưỡng cũng lười không nói chuyện với hắn. Vì thế hai người thường xuyên mạnh ai nấy lo, một câu cũng không nói với nhau.

Dân chúng còn thiếu nước hơn, xác súc vật khát chết có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Họa vô đơn chí ở chỗ, một vài bá tánh bị nhiệt, mắc phải căn bệnh mọc u nhọt độc.

Nhọt độc dần nghiêm trọng lên, bắt đầu lây lan, có xu hướng thành ôn dịch.

Ôn dịch dần lan ra, một vài loại dược liệu thanh nhiệt giải độc bắt đầu cung không đủ cầu. Do hạn hán nên ngay cả những dược liệu bình thường cũng không thể trồng được.

Miêu Vân Chi đã lâu không xuất hiện cũng bắt đầu đi lại giữa các thế gia gây giống, hy vọng bọn họ có thể đào tạo dược liệu chống hạn. Thế gia gây giống trước đó đều ngã lăn quay do việc của Lương Mễ, bây giờ còn muốn mượn chuyện này để xoay người —— Cứ bị người mắng mãi cũng không chịu nổi.

Đã thế vào lúc này, Đệ Tam Mộng đáng chết kia lại nhảy ra —— Hoàng Nhưỡng là ai chứ? Sao có thể để những kẻ đó tự nhiên được lợi?

Việc mua danh chuộc tiếng tuy nàng không còn thích làm nữa, nhưng biết thì vẫn biết.

Vì vậy, Hoàng Nhưỡng chọn nhảy ra lúc này, mượn miệng của Đệ Tam Mộng để phát ra hạt giống Khổ Liên. Các thế gia gây giống khác có suy tính như thế thì đã sao, ai có thể nhanh tay như nàng?

Khổ Liên là một loại dược liệu đã được cải tiến, hạt giống mẫu của nó được nàng gieo hạt ngay sau khi thu hoạch hạt Lương Mễ.

Vì thế, Ti Thiên Giám thay Đệ Tam Mộng tiên sinh phát đến Y Sở và Bạch Cốt Nhai, để cả hai bên cùng sắc thuốc khống chế bệnh dịch.

Khổ Liên đắng thì đắng thật nhưng hiệu quả tăng lên không biết bao nhiêu lần, dùng để trị liệu nhọt độc cơ bản chính là bốc thuốc đúng bệnh.

Vì thế thanh danh của “Đệ Tam Mộng” dần vang xa trong dân chúng, vô số người cũng bắt đầu thờ phụng bài vị trường sinh của hắn. Tưởng tượng đến dáng vẻ Tức lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Nhưỡng đã vui đến độ nằm mơ cũng cười ra tiếng.

Nhưng đúng lúc này, Miêu Vân Chi lại đến thăm!

Lão già này cũng không che giấu ý đồ khi đến đây, lão nói thẳng: “Nghe nói ngươi quen Đệ Tam Mộng tiên sinh.” Lão quy quy củ củ đưa bái thiếp lên, nói: “Ngươi thay lão phu truyền lời cho hắn, cứ nói là lão phu cực kỳ bái phục bản lĩnh gây giống của hắn, muốn gặp mặt hắn một lần.”

Bối phận của Miêu Vân Chi tất nhiên khỏi phải nói, có thể xưng huynh gọi đệ với Tạ Linh Bích. Tiếng “bái phục” này của lão thật sự đã khiến Hoàng Nhưỡng phải ứa mồ hôi lạnh. Nàng nói: “Cái này…”

Miêu Vân Chi trợn mắt, mắng: “Lão phu bảo ngươi hỏi Đệ Tam Mộng tiên sinh thử xem, ngươi muốn từ chối chắc?”

“Không dám không dám.” Hoàng Nhưỡng vội đáp —— không phải nói chứ, nàng lại phải giả làm cao nhân rồi ư.

Hai ngày sau, ‘Đệ Tam Mộng’ hẹn gặp Miêu Vân Chi ở đất phong của Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu nghe nói đến chuyện này thì vội vàng trở về, hắn cũng muốn gặp lại ‘Đệ Tam Mộng tiên sinh’.

Vì thế cùng ngày hôm đó, chạng vạng, ánh mặt trời chiếu những tia nắng chiều đỏ rực xuống.

Đệ Tam Mộng vẫn mặc một thân áo đen to rộng, đầu đội mũ có màn che thật dài. Đệ Nhất Thu thì mặc một thân quan phục màu tím, Miêu Vân Chi mặc trang phục của đại nho.

Ba người tìm một vùng đất bằng phẳng ngồi xuống.

Đệ Tam Mộng cầm trong tay một nhánh cây khô, viết: “Vì sao muốn gặp ta?”

Miêu Vân Chi luôn kiêu ngạo nóng nảy là vậy, thế mà lúc gặp Đệ Tam Mộng, lão đột nhiên thu lại sự tác quái ngày thường. Lão nhìn bàn tay đang cầm nhánh cây khô của Đệ Tam Mộng, đôi tay kia thon mảnh non mịn, rõ ràng là tay của nữ tử.

Hóa ra Đệ Tam Mộng lại là một nữ tử.

Trong lòng Miêu Vân Chi chấn động, một lúc lâu sau lão vậy mà lại chắp tay nói: “Mến mộ danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa của Đệ Tam Mộng đã lâu. Trước đó nhận được Khổ Liên của tiên sinh, Miêu mỗ cực kỳ khiếp sợ. Mấy năm nay Miêu mỗ nghiên cứu Khổ Liên, vẫn luôn muốn tăng hiệu quả của nó lên. Khổ Liên mà tiên sinh trồng ra được quả đúng là thứ mà Miêu mỗ vẫn luôn mong chờ. Lần này, Miêu mỗ đặc biệt tới cảm tạ tiên sinh.”

… Thật sự không cần đâu!

Hoàng Nhưỡng cố gắng giả bộ dáng vẻ cao thâm khó đoán, trong lòng thì lại thấp thỏm lo lắng. Người ngồi trước mặt chính là Miêu Vân Chi! Là người mà Hà Tích Kim gặp cũng phải hành lễ vãn bối.

Hoàng Nhưỡng treo lên vẻ mặt đường hoàng, cố để động tác chậm rãi, viết từng chữ từng chữ trên mặt đất: “Việc nên làm, không cần lo nghĩ.”

Đối mặt với một cao nhân thần bí ung dung như vậy, Miêu Vân Chi càng tỏ ra kính trọng—— Thấy hắn thong dong như vậy, chắc chắn là một vị đại năng.

Chẳng lẽ là những trưởng lão đã lánh đời nhiều năm của Ngọc Hồ Tiên Tông?

Không, không thể nào.

Đám người kia nào có lòng dạ và tài hoa của Đệ Tam Mộng tiên sinh?

Hoàng Nhưỡng càng lạnh nhạt, Miêu Vân Chi càng kính trọng, lão hỏi: “Miêu mỗ muốn biết, sao tiên sinh lại có thể đào tạo ra Khổ Liên được như vậy?” —— Đương nhiên là vì… Ở ngoài mộng, chính lão từng tìm các đại sư gây giống ở khắp nơi để đào tạo ra Khổ Liên, cho bọn ta biết tất cả những gì lão nghiên cứu được!

Hoàng Nhưỡng hơi do dự một chút, cuối cùng nàng dứt khoát chép lại những phân tích về dược hiệu mà năm xưa Miêu Vân Chi giao cho nàng lên trên mặt đất. Nàng viết từng chữ từng chữ, không nhanh không chậm, càng lộ ra tư thái của bậc tiền bối cao nhân.

Miêu Vân Chi vừa xem vừa kinh ngạc: “Này, này không khác bao nhiêu với suy nghĩ của Miêu mỗ. Nhưng Miêu mỗ hành nghề y nhiều năm, gần đến lúc tuổi già mới nghĩ tới. Tiền bối cũng có cách nghĩ như thế, hay tiền bối là vị đại hiền nào của y môn?”

“Không không không! Đừng nghi ngờ, đây là thứ của ngài mà!” Trong lòng Hoàng Nhưỡng hoảng loạn, tay vẫn vững vàng viết—— Rốt cuộc thì nàng cũng đã từng làm tông chủ phu nhân nhiều năm, không dễ gì luống cuống như vậy.

Nàng viết từng chữ chậm rãi: “Mắt thấy hạn hán xảy ra nên mới nghiên cứu chút thôi.”

Miêu Vân Chi suýt chút quỳ xuống trước mặt nàng: “Tiền bối mới là bậc cao nhân cái thế, xin nhận một lạy của Miêu mỗ!”

Không được, không được đâu!

Hoàng Nhưỡng vội vươn tay ra ngăn lại, ra hiệu không cần thiết.

—— Nàng nào có dám nhận cái lạy này, nếu vậy Khuất Mạn Anh sẽ đánh nát mông nàng mất.

Động tác ngăn lại cũng không nhanh không chậm, không có chút hoang mang nào.

Bên cạnh, Giám Chính đại nhân lên tiếng: “Miêu tiền bối dù sao cũng tuổi cao rồi, tiên sinh không muốn nhận một lạy của tiền bối. Vãn bối thay Miêu tiền bối bái tạ ơn cứu mạng của tiên sinh vậy.”

Dứt lời, Giám Chính đại nhân vén vạt áo quỳ xuống, không nói hai lời dập đầu ba cái trước mặt ‘Đệ Tam Mộng’… ‘Đệ Tam Mộng tiên sinh’ ngồi ngay ngắn bất động. Qua tấm màn che ở mũ, vẻ mặt Hoàng Nhưỡng đã sớm biến thành khó nói nên lời. Ông trời phù hộ, hy vọng cả đời này ta đừng có bị vạch mặt… Cầu xin đấy.

Trước mặt, Miêu Vân Chi lại hỏi thêm mấy việc liên quan đến cải tiến dược hiệu. Hoàng Nhưỡng lấy cành cây khô để viết thay lời, đối đáp trôi chảy linh hoạt —— Có thể không trôi chảy sao?

Những dược liệu đó Miêu Vân Chi ngoài mộng đã sớm tìm Hoàng gia để gây giống bao lần. Mỗi lần có vấn đề gì không hiểu đều bị nghe lão mắng, sau khi kết thúc, trên đầu toàn là nước miếng lúc nãy lão văng tung tóe.

Ôi, thật muốn nhân cơ hội này để phun nước miếng năm đó lão phun ra vào mặt lão, mà bây giờ thôi quên đi.

—— Nhỡ sau này bị vạch mặt, chỉ sợ di mẫu sẽ đánh vỡ đầu chó của ta thôi?

Hoàng Nhưỡng suy nghĩ lung tung rối bời, biểu cảm trên mặt lại vẫn bất động như núi.

Miêu Vân Chi càng trao đổi với nàng lại càng hận gặp nàng quá muộn. Cuối cùng vẫn là Hoàng Nhưỡng tỏ ý chấm dứt, Đệ Nhất Thu mới lôi lão đi.

Ài, cao nhân không dễ làm. Nhất là cao nhân tự bỏ tiền túi ra.

Hoàng Nhưỡng tưởng tượng đến phí dụng để gây giống Khổ Liên, nháy mắt biểu cảm biến thành sầu khổ.

Chờ đến lúc hạn hán chấm dứt, dịch nhọt độc cũng được khống chế, trận mưa to đầu tiên rơi xuống thấm ướt ruộng đồng, Đệ Tam Mộng sớm đã được ‘phong làm thần’.

Miêu Vân Chi tôn dùng hắn khiến tất cả bá tánh đều tin chắc vị ấy tuyệt đối là một vị tiền bối cao nhân lòng chứa thiên hạ, kinh tài tuyệt diễm.

Mà Tức lão gia tử nhác thấy kế hoạch thất bại, lão càng dứt khoát nghĩ thêm cách còn ti tiện hơn.

Mấy ngày này trong dân gian loáng thoáng có lời đồn truyền ra, nói Đệ Tam Mộng tiên sinh thực ra là Tức lão gia tử của Tức gia.

Lời đồn này càng truyền càng thật.

Hơn nữa ngay lúc ấy, Tức lão gia tử còn ‘trong lúc tình cờ’ truyền ra hạt giống mẫu của Lương Mễ.

—— Vốn lão là một đại sư gây giống cái thế thiên hạ, hơn nữa còn có kinh nghiệm gây giống phong phú. Chỉ có mỗi Lương Mễ mà thôi, nếu gặp những loại giống tốt khác, chẳng lẽ lão lại không thể đào tạo ra hạt giống mẫu chắc?

Bá tánh vừa phân tích ra, đột nhiên cũng thấy chuyện này khá hợp lý.

Thứ nhất, quả đúng là cổ trạch của Đệ Tam Mộng tiên sinh ở Thượng Kinh, Tức gia vốn cũng ở Thượng Kinh.

Thứ hai, Đệ Tam Mộng gây giống tốt chưa bao giờ thất bại. Nếu không phải người đã có nhiều năm kinh nghiệm gây giống, sao có thể thuận lợi như vậy được?

Bởi thế, ánh mắt của mọi người một lần nữa đặt lên Tức gia. Tức lão gia tử sớm có suy tính với chuyện này. Lão vừa không thừa nhận cũng vừa không phủ nhận. Dù sao Đệ Tam Mộng cũng không xuất hiện, là ai hay không phải là ai có gì khác đâu?

Một hôm, trưởng tử Tức Phong của Tức lão gia tử nghênh ngang đến cổ trạch của Đệ Tam Mộng tiên sinh. Hắn vào cũng không nói lời nào, chỉ tiến vào trong nhà xem xét giống tốt bên trong. Sau đó hắn không nói một lời mà đi thẳng.

Đệ Nhất Thu nghe tin chạy tới thì hắn đã rời đi.

Trên con phố dài, việc Đệ Tam Mộng chính là Tức lão gia tử gần như đã được chứng thực. Những bá tánh không biết chuyện bắt đầu sôi nổi cảm tạ ân huệ của Tức lão gia tử.

“Chiêu này cao tay thật. Treo đầu dê bán thịt chó, làm giả hóa thật.” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm, “Bổn cô nương chưa bao giờ gặp một người mặt dày vô sỉ đến thế.”

Còn Đệ Nhất Thu đã từng dập đầu ba cái vang dội trước mặt Đệ Tam Mộng tiên sinh đang đứng trước cổng cổ trạch, hơn nửa ngày mới cười ra tiếng.

“Đúng là vui muốn lên trời.” Giám Chính đại nhân xoay người nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng bị hắn nhìn đến nỗi không hiểu ra sao: “Làm sao thế?”

Đệ Nhất Thu nói: “Nếu đã chứng minh được Đệ Tam Mộng tiên sinh chính là Tức lão gia tử, vậy thuế đất Đệ Tam Mộng tiên sinh nợ bổn tọa, không biết bao giờ mới đòi lại được đây?”

Hoàng Nhưỡng nghe một lúc mới hiểu ý của hắn: “Ta sai rồi, chàng còn mặt dày vô sỉ hơn Tức lão gia tử nhiều…”

Giám Chính đại nhân nhắc nhở: “Tiên sinh cứ làm nhiều năm như vậy, lẽ nào không có khoản chi phí khó lòng trả nào hay sao?”

“Vậy thì đúng thật là rất nhiều!” Hai mắt của Hoàng Nhưỡng xẹt qua ánh sáng kỳ lạ, nàng cao hứng xoa tay: “Ta đây đành giúp tiên sinh sửa lại các khoản chi phí!!”

Đệ Tam Mộng tiên sinh vẫn không chịu dùng mặt thật gặp người ngoài, cho nên tất cả các khoản chi tiêu đều do triều đình ứng ra.

“Nếu bây giờ Đệ Tam Mộng tiên sinh được công nhận là Tức lão gia tử, vậy những khoản phí đó cần được Tức lão gia tử thanh toán cho.” Giám Chính đại nhân đứng trước cửa nhà, trước mặt bá tánh cười tươi như gió mát trăng thanh, tắm trong gió xuân.

Hắn cao giọng nói: “Đệ Tam Mộng tiên sinh có lòng dạ chứa thiên hạ, Tức lão gia tử đức cao vọng trọng. Bổn tọa rất tôn trọng kính nể, chỗ giấy tờ này cứ viết giảm giá hai phần mười đi, mời Tức lão gia tử xem qua cho.”

Dứt lời, Giám Chính đại nhân lấy ra một hóa đơn dài đến tận đất, chờ người của Tức gia cầm các khoản nợ đi.

Tức lão gia tử nhận được hóa đơn mà suýt chút nữa đã tức đến ngất xỉu.